Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 43: Nhiệm vụ chọn Nghề

Jinwoo đã tăng 12 thêm cấp, lên cấp 39. Khác với quãng thời gian anh vào Hầm ngục đầu tiên lúc cấp 1 và đi ra với cấp 17. Rõ ràng về sau tốc độ lên cấp sẽ không còn nhanh như trước. Dù lúc đó anh ở cấp độ khá thấp và hy vọng sẽ tăng nhanh hơn. Suy cho cùng, có thể là do số lượng Hầm ngục mà anh đã đột kích cùng Jinho.

‘Mình và Jinho đã cùng nhau đột kích 9 Hầm ngục trong vòng 4 ngày.’

Đó là 9 Hầm ngục hạng C, bị dọn sạch với một tốc độ điên rồ. Đối với những Thợ săn cần cổng Hạng C, đây như là một thảm họa từ trên trời rơi xuống. Ngay cả Jinho, người trực tiếp theo dõi, cũng không khỏi trầm trồ trước thời gian mà Jinwoo hoàn thành.

Tất nhiên, điều này có ý nghĩa to lớn đối với Jinwoo. Mỗi lần anh lên cấp, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nếu anh hoàn thành 10 cuộc đột kích còn lại như đã hứa với Jinho, có thể anh sẽ tăng thêm 4 đến 5 cấp.

Anh nhớ đến việc mình đã từng đánh bại một thợ săn Hạng B, khi chỉ mới cấp 20. Bây giờ, anh không biết mình đã mạnh thêm bao nhiêu nữa.

‘Tim mình đang đập nhanh.’

Jinwoo đặt tay lên ngực trái. Sức sống vô cùng mạnh mẽ.

Thình thịch.

Đó là một cảm giác háo hức, khi thấy sức mạnh mình tăng lên theo từng ngày. Trong quá khứ, có mơ anh cũng không dám nghĩ đến việc một ngày, tự mình có thể đột kích và dọn sạch những Hầm ngục.

‘Vì đó là nơi mình có thể khẳng định sức mạnh bản thân.’

Khi lên cấp, sức mạnh của anh tăng lên. Việc săn lùng những con ma thú sẽ đảm bảo cho điều đó.

‘Săn lùng…’

Anh cảm thấy mình đã trở thành một Thợ săn thực thụ. Việc tiêu diệt ma thú đã không còn khó khăn nữa. Bây giờ, anh đã có mục tiêu mới.

‘Lâu đài quỷ…’

Lần đầu tiên bước vào đó, anh ở cấp độ 21. Lúc này đây, anh đã tăng thêm gần 20 cấp. Jinwoo không biết như vậy đã đủ hay chưa, nhưng mọi thứ dường như không chắc chắn khi anh nhớ tới con Cerberus.

‘Nếu bước qua cổng lâu đài và gặp một thứ gì đó mà mình không thể chạy khỏi thì sao?’

Jinwoo rùng mình. Anh có thể chạy trốn bằng ‘Ẩn thân’, nhưng chắc gì nó sẽ luôn thành công. Anh có thể thành công mười lần liên tiếp, nhưng chỉ cần một lần thất bại, cái giá phải trả sẽ rất đắt. Đó là cuộc sống của một Thợ săn.

Vì vậy, Jinwoo cần một sự đảm bảo. Đảm bảo rằng anh có thể chiến đấu với quái vật như Cerberus và giành chiến thắng.

Tên con Ceberus có màu đỏ.

Độ khó của quái vật được phân loại theo màu sắc ở tên. Bên ngoài lâu đài, Jinwoo vần chưa thấy bất kì ma thú nào có tên màu đỏ. Từ những Hầm ngục cấp C cho đến trung tâm thương mại Mirae mới đây.

Nhưng hình như điều gì đó đã bị bỏ qua.

‘Nó là gì nhỉ?’

Khi nhìn thấy con quái vật trong Lâu đài quỷ với tên màu đỏ, nó khiến anh có cảm giác khó chịu. Như thể anh đã quên thứ gì đó.

‘Mình có nhìn thấy con quái vật nào tên màu đỏ bên ngoài Lâu đài quỷ chưa?’

Điều đó không thể được. Ngay cả khi cấp 21, anh còn suýt chết khi gặp Cerberus. Nếu gặp một con quái vật tên màu đỏ trước đó, anh không thể nguyên vẹn đứng đây được

‘A!’

Jinwoo thở mạnh.

Anh đã quên mất nó.

Khoảng thời gian mà con quái vật có tên màu đỏ rượt anh chạy chết đi sống lại.

‘Nhiệm vụ phạt.’

Những con rết anh gặp trong sa mạc có tên màu đỏ.

‘Rết cát răng cưa khổng lồ.’

Thời gian đã trôi qua ít lâu, cộng với việc anh không biết gì vào thời điểm đó, ký ức về những con quái vật đó dần trở nên phai mờ.

‘Nếu mình có thể hạ những con rết đó một cách dễ dàng.’

Điều đó sẽ đảm bảo Jinwoo có thể đột kích Lâu đài quỷ một cách an toàn. Không chỉ có một con rết, nên đây là cách kiểm tra bản thân tốt nhất.

Vấn đề là làm sao để quay trở lại nơi đó.

‘Chỉ còn một cách là bỏ qua nhiệm vụ hàng ngày.’

Cũng không mất mát gì. Anh vẫn nhận được điểm chỉ số tương đương, dù cho đó là nhiệm vụ phạt.

‘Phải cố gắng ở Khu vực phạt vào ngày mai.’

Bỏ qua nhiệm vụ hàng ngày để chờ nhiệm vụ phạt, Jinwoo nhớ lại thời gian chạy trốn và cười thầm.

‘Liệu mình có nhận được kinh nghiệm và vật phẩm không nhỉ?’

Jinwoo không thể không bật cười.

Ngay lúc đó, anh cảm nhận được sự hiện diện của ai đó vừa ra khỏi thang máy, ở cuối hành lang bên ngoài. Bước chân nhẹ nhàng của một cô gái. Những bước đi đã quá quen thuộc đối với anh.

‘Là Jinah.’

Lúc đó đã 11 giờ đêm, thời gian mà Jinah về nhà. Jinwoo đứng dậy và mở cửa trước khi cô bé lấy chìa khóa.

“Oh!!!!!!”

Jinah thật sự bất ngờ. Đây là lần đầu tiên Jinwoo làm điều này, cô muốn nhảy lên ôm anh trai mình nhưng đã kịp dừng lại.

“Anh đây~”

“Em chào anh~”

Jinah vui vẻ chào anh mình rồi đi vào phòng. Đột nhiên cô bé mở cửa.

“Oppa~”

Cô hớn hở thò đầu ra khỏi phòng.

“Tuần này anh có rảnh không?”

“Tuần này? Có chuyện gì sao?”

“Cô giáo muốn một buổi gặp phụ huynh hoặc người giám hộ, nhưng em sợ anh không đi được vì không có thời gian.”

Như thể đang nhận một nhiệm vụ quan trọng từ giáo viên, Jinah trở nên lo lắng.

Họp phụ huynh, hay gặp người giám hộ.

Là học sinh cuối cấp, hẳn Jinah đang rất bận rộn ở trường học. Jinwoo muốn nói rằng anh có rất nhiều việc, nhưng may sao, nhờ có cậu nhóc kia, anh đã có một ngày hoàn toàn tự do.

‘Phì… Yoo Jinho, cậu không giúp được gì cả!’

Jinwoo trả lời sau khi suy nghĩ thật kĩ.

“Thứ năm.”

“Thật chứ. Cám ơn anh nhiều lắm, oppa!”

Khuôn mặt Jinah bừng sáng. Cảm thấy như Jinah sắp chạy đến ôm anh, Jinwoo giơ tay ngăn lại.

“Ngưng giùm anh…”

Jinah nhăn mặt lè lưỡi rồi đóng cửa lại. Jinwoo thở dài trước tình huống của mình.

Haizzzz.

Anh phải thực hiện các cuộc đột kích, tới Khu vực phạt, giờ lại phải có mặt ở cuộc họp phụ huynh ngày thứ năm.

Một tuần bận rộn.

Jinwoo ra khỏi nhà vào sáng sớm. Hôm nay lịch trình chật cứng. Yoo Jinho nói họ đã giành được 4 Cổng. Thêm việc họ sẽ nghỉ ngơi vào ngày mai, nên hôm nay phải dọn dẹp ít nhất là hai Cổng.

‘Chà, nếu mà tính theo tốc độ gần đây thì…’

Anh có thể thực hiện 4 đến 5 cuộc đột kích trong một ngày. Điều hạn chế duy nhất là số lượng Cổng hạng C xuất hiện trong cùng một khu vực. Cho nên, hôm nay là một ngày khá may mắn.

Jinwoo bước ra khỏi căn hộ, vẫn chưa thấy Jinho đâu. Thay vào đó, có sự hiện diện của kẻ lạ mặt ở gần đây.

‘Hmm.’

Anh sẽ không suy nghĩ nếu không có những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhất là sau cuộc gặp mặt đó.

‘Mình thậm chí đã cảnh báo họ…’

Jinwoo phát hiện người theo dõi mình đang trốn quanh góc phố. Người đàn ông trong trang phục công sở đang nhìn đồng hồ nên không để ý đến việc Jinwoo đang tiếp cận. Chỉ đến khi Jinwoo xuất hiện trước mặt và lên tiếng.

“Xin lỗi.”

Người đàn ông giật mình nhảy lên.

“Anh… anh Sung Jinwoo.”

Điệu bộ cậu ta chẳng khác gì đang nhìn thấy ma.

‘Đó là do mình che dấu sự hiện diện.’

Jinwoo lên tiếng.

“Cậu là người của Hội Bạch Hổ đúng không?”

“Hả? À vâng. Tôi là Hyun Gicheol, thuộc Ban quản lý thứ hai của Hội Bạch Hổ.”

Có vẻ như đây là cấp dưới mà Ahn Sangmin đã từng nói qua.

“Rất vui được gặp anh.”

Hyun Gicheol thận trọng đưa tay ra. Có vẻ cậu muốn một cái bắt tay, nhưng Jinwoo đang không có tâm trạng. Thấy Jinwoo chỉ nhìn chằm chằm không đáp lại, Gicheol đỏ mặt rụt tay về.

“Tôi đã nói rõ rằng tôi không gia nhập bất kì Hội nào trong thời gian này, đúng không nhỉ?”

Hyun Gicheol vội vã xua tay.

“Ah không, đó không phải là lý do tôi có mặt ở đây.”

Sau đó, cậu ta đưa ra một chiếc cốc cho Jinwoo.

“Gì đây?”

Nhìn thoáng qua chiếc cốc, Jinwoo thấy một chất lỏng với màu sắc kì lạ. Gicheol tự hào trả lời.

“Nước ép hoa quả. Do chính tay tôi làm và tôi xin đảm bảo chất lượng của nó.”

“…”

Lần này Gicheol quyết không rút tay lại, Jinwoo mủi lòng, đành phải nhận chiếc cốc từ tay cậu ta.

“Đừng nói là cậu chờ tôi từ tờ mờ sáng chỉ để đưa cái này thôi nhá?”

“Vâng! Vì sức khỏe là thứ quý giá nhất, anh Jinwoo lại là một người rất quan trọng.”

Jinwoo định hỏi tại sao Hội Bạch Hổ lại quan tâm đến sức khỏe của anh như vậy, nhưng đã kịp dừng lại. Hyun Gicheol cúi đầu rồi mỉm cười rạng rỡ bước đi.

“Mong sớm gặp lại, anh Jinwoo.”

Cậu ta vẫy tay chào Jinwoo ở phía xa. Jinwoo đưa cốc lên như để đáp lại.

‘…Cậu ta hài hước thật.’

Jinwoo phì cười nhìn chiếc cốc. Trước giờ anh từng nghe nhân viên bán bảo hiểm thường tặng sữa chua cho các khách hàng tiềm năng. Nhưng có lẽ cậu ta là người đầu tiên trong lịch sử, mang nước ép hoa quả tự làm đi tặng khách.

‘Vứt nó đi thì tiếc quá.’

Chắc nó không có độc. Có lẽ cũng không gây hại gì.

Ực.

Jinwoo uống một hơi và vô cùng ngạc nhiên.

‘Nó thật tuyệt vời.’

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau.

“Đại ca!”

Jinho đang bước tới, vẫn vẻ mặt rạng rỡ như mọi khi. Cậu nhóc ra hiệu hướng về phía Hyun Gicheol và hỏi.

“Ai lạ vậy, hyung? Em thấy hai người có nói chuyện một lúc.”

Jinwoo trả lời ngắn gọn.

“Một nhân viên bán bảo hiểm.”

Đúng như dự đoán, Jinho dễ dàng chấp nhận lời giải thích mà không chút nghi ngờ. Jinwoo nhìn xung quanh và hỏi.

“Xe của cậu để đâu rồi?”

Nếu cậu nhóc thấy anh nói chuyện với Gicheol, hẳn là cậu ta cũng đợi ở gần đây. Nhưng Jinwoo không thấy chiếc xe nào cả.

“Em đậu nó ở đằng kia kìa, đại ca.”

“Sao ở tít đằng đó vậy?”

“Có báo cáo về một kẻ giết người hàng loạt ở gần đây. Em không phải là người sống ở khu này, nên mọi người nhìn em cảnh giác lắm.”

Jinwoo gật đầu. Những tin tức về vụ án. Nạn nhân chủ yếu là phụ nữ trẻ. Trong tháng này đã xảy ra liên tiếp hai vụ. Nên tất nhiên, một chiếc xe lạ xuất hiện sẽ không tránh khỏi sự nghi ngờ.

Jinwoo uống giọt cuối cùng rồi bước về hướng chiếc xe của Jinho.

“Chúng ta đi nào.”

“Vâng, đại ca.”

Những con ma thú lần này là người thằn lằn. Đúng như tên gọi, những con thằn lằn có thể di chuyển giống người. Chúng đi bằng hai chân, biết dùng vũ khí, và đôi khi còn sử dụng cả ma thuật. Những tên pháp sư thằn lằn tuy không nhiều, nhưng lại cực kì khó chịu.

Hai quả cầu lửa xuất hiện trong tay tên pháp sư thằn lằn.

‘Chơi cả ma thuật luôn à?’

Jinwoo cố gắng tiếp cận khi hắn chưa kịp tung chiêu, nhưng hai tên bên cạnh đã vung giáo. Phản xạ của những tên bò sát này vô cùng linh hoạt. Jinwoo nhảy lùi ra sau để tránh mũi giáo, thì từng quả cầu lửa đã lao đến.

Wao.

“Đại ca, coi chừng!”

Jinho hét lên từ đằng xa.

Bùm.

Vụ nổ làm hang động rung chuyển.

Khói ngập tràn căn phòng.

Khụ khụ.

Jinho lấy tay che mặt nhưng vẫn ho sặc sụa, tuy nhiên cậu cảm thấy lo lắng cho Jinwoo hơn. Đòn tấn công của tên pháp sư thằn lằn quá nguy hiểm, và dường như đại ca của cậu không thể tránh được. May mắn thay, Jinwoo xuất hiện từ làn khói mà không hề hấn gì, trong ngạc nhiên vỡ òa của Jinho.

“Anh vẫn ổn chứ?”

Người ta nói thằn lằn là những con ma thú khó chịu nhất trong Hầm ngục cấp C, nhưng Jinwoo đã tránh tất cả mà không có lấy một vết xước. Rõ ràng, anh đã nhanh hơn trước rất nhiều.

‘Thật không thể tin được!’

Jinwoo nhổ nước bọt và lầm bầm trong miệng.

‘Lũ thằn lằn chết bằm…’

Những tên thằn lằn đã làm Jinwoo hít một bụng khói. Rõ ràng anh không hề thích điều này, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt.

Khát máu đã được kích hoạt

Đôi mắt anh tràn ngập thịnh nộ, sát khí không ngừng tuôn ra.

Đối phương trở nên sợ hãi

Trong 1 phút, chỉ số của mục tiêu bị giảm 50%

Những con thằn lằn trở nên hoảng loạn.

“Ssuwack?”

“Ssurukka?”

Jinwoo tận dụng sự hỗn loạn và ném Răng nanh của Casaka. Con dao găm vút đi, ghim vào trán của một tên pháp sư thằn lằn.

Phập.

Ở trạng thái này, tránh tốc độ bay của dao găm là điều không thể.

“Sukukwa!”

Thấy đồng loại ngã xuống, những con thằn lằn đồng loạt xông lên, nhưng không có gì ngoài làn khói. Jinwoo đã biến mất vào không khí.

“Ssurukahnakka!”

Tên pháp sư thằn lằn hoảng sợ hét lên.

“Ssurukahnakka!!!”

Khi tên pháp sư lặp lại, những chiến binh thằn lằn gầm lên và tạo vòng tròn xung quanh hắn.

“Ssuukwa!”

“Sswarik!”

Đột nhiên.

Phập.

Trên ngực tên pháp sư xuất hiện một vết đâm, máu bắt đầu chảy ra. Hắn lùi người lại vì bất ngờ.

“Ssuwak?”

Khi kích hoạt ‘Ẩn thân’, Jinwoo đã cướp một thanh giáo và đâm vào ngực tên pháp sư. Khi anh buông tay, xác tên pháp sư ngã xuống đất.

Jinwoo triệu hồi Răng nanh của Casaka, khi tay của tên pháp sư thằn lằn đang tạo quả cầu lửa.

“Ssuwaaaaarik!”

Rõ ràng một chiêu không dễ xài hai lần.

‘Tăng tốc.’

Khoảng cách giữa Jinwoo và tên pháp sư thu hẹp nhanh chóng. Đôi mắt đáng sợ của hắn mở to.

Vụt.

Jinwoo dễ dàng tránh được ngọn lửa và ngay lập tức vòng ra sau tên pháp sư. Trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Răng nanh của Casaka đã cắm phập vào.

‘Cú đâm chí mạng.’

Phập.

Tên pháp sư hét lên đau đớn.

“Kiaaaaak!”

Lần thứ hai bị đâm, tiếng thét ngắn hơn rất nhiều.

Phập.

“Kiak!”

Tên pháp sư thằn lằn gục xuống.

‘Mình đã làm được.’

Như thể chúc mừng anh, giai điệu quen thuộc của Hệ thống vang lên.

Ring~

Bạn đã lên cấp!

‘Người chơi’ đã đạt đến một mốc cấp độ quan trọng.

Một tin nhắn quen thuộc và một tin nhắn lạ.

‘Mốc cấp độ quan trọng là thế nào?’

Jinwoo không biết điều này có nghĩa là gì. Nhưng khi đọc những dòng tiếp theo, nhịp tim của anh trở nên liên hồi. Anh phải cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.

Ring~

Đã đủ điều kiện nhận nhiệm vụ chọn Nghề

Bạn có muốn chấp nhận? (Có / Không)

‘Nhiệm vụ chọn Nghề?’

Từ trước đến nay, Jinwoo mải tập trung vào cấp độ và chỉ số. Anh đã quên mất một vài điều trên cửa sổ trạng thái của mình.

Sung Jinwoo

Danh hiệu: Thợ săn sói

Cấp độ: 40 Nghề nghiệp: Không

Dòng thứ ba trên màn hình trạng thái của Jinwoo. Class. Nghề]

‘Sẽ có một thứ như nhiệm vụ, để mình có thể nhận Nghề tương ứng.’

Thay vì ‘Không’, sẽ có một từ khác nằm ở đó.

Và đó chính là Class của anh.

Trong các thể loại game nhập vai, người chơi có thể lựa chọn Class yêu thích của họ. Và có lẽ ở đây, hệ thống cũng hoạt động tương tự.

Thình thịch. Thình thịch.

Trống ngực Jinwoo đập liên hồi. Anh không thể bình tĩnh trước cơ hội để có thể mạnh hơn.

Bạn có muốn chấp nhận? (Có / Không)

Tin nhắn liên tục nhấp nháy trước mắt anh.

‘Tất nhiên là có rồi.’

Ai lại ngốc đến mức bỏ qua cơ hội này chứ? Jinwoo chuẩn bị nhận nhiệm vụ, đột ngột dừng lại theo bản năng.

‘Khoan, chờ đã…’

Không biết sẽ nhận nhiệm vụ gì, Jinwoo cảm thấy phải thận trọng.

‘Mình đang ở trong một Hầm ngục.’

Bây giờ, anh đang ở nơi nguy hiểm nhất thế giới. Dù đã quen với Hầm ngục hạng C, nhưng Hầm ngục vẫn là Hầm ngục. Không được tỏ ra lơ là.

Hơn nữa, Jinho cũng đang ở đây. Không phải là cậu nhóc không đáng tin, nhưng không cần thiết phải giải thích cho cậu ta về Hệ thống, hay những gì xuất hiện lúc nhận nhiệm vụ được. Mọi thứ sẽ rất phức tạp.

‘Ngoài ra, ai dám chắc đó là một nhiệm vụ dễ dàng.’

Điều gì sẽ xảy ra nếu nhiệm vụ xuất hiện những con quái vật?

‘Chà, mong là sẽ ổn.’

‘Mà nhỡ đâu, nhiệm vụ này nó bắt mình giết đứa Thợ săn ngay bên cạnh thì sao?’

Khó có khả năng đó, nhưng ai mà biết được, vậy tốt nhất là không nên mạo hiểm. Trong khi anh đang loay hoay giữa những dự định, Jinho đã chạy tới.

“Đại ca.”

Giống như đã có một trận chiến quyết liệt với những tên pháp sư, khuôn mặt cậu nhóc phủ đầy muội than và bụi.

“Em thấy anh đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện trở lại. Đó là kỹ năng của anh à?”

Dù cho mặt mũi đang lấm lem, đôi mắt Jinho vẫn sáng bừng. Dường như cậu nhóc đã bị mê hoặc bởi kỹ năng của Jinwoo.

‘Còn anh thì lại thích gương mặt bụi bặm của chú mày hơn đấy.’

Thay vì trả lời, Jinwoo lấy một chiếc khăn tay từ trong rương đồ. Đó là một trong những phần thưởng từ nhiệm vụ hàng ngày.

“H-hyungnim?”

Jinwoo lau mặt cho Jinho, nhưng bằng cách không thể thô bạo hơn.

“Ui da…”

Chiếc khăn nhanh chóng chuyển sang màu đen thui. Jinwoo đưa nó cho Jinho. Giờ cậu nhóc mới biết gương mặt mình ‘sạch sẽ’ như thế nào. Jinho vừa đi vừa tiếp tục lau.

“Jinho.”

“Có em.”

“Anh có việc đột xuất.”

Jinho quay sang nhìn anh với vẻ vô tư đến ngạc nhiên.

“Đi ngay bây giờ luôn hả anh?”

“Sau khi anh dọn xong Hầm ngục này.”

“Em hiểu rồi, em sẽ hủy đặt chỗ ở 3 Cổng còn lại.”

Jinho không muốn cho Jinwoo thấy sự hụt hẫng của mình, nhưng thực tế là họ sẽ phải từ bỏ 3 Cổng còn lại.

‘Mình sắp cạn tiền rồi…’

Đối với chàng trai trẻ chưa có nguồn thu nhập chính thức, tất cả nguồn kinh phí từ trước đến giờ đều là khoản tiền mà cậu tiết kiệm được. Do không nói với ai trong gia đình, nên cậu cũng không có thêm nguồn hỗ trợ nào.

Nếu cậu hủy đặt chỗ, cậu không thể lấy lại tiền. Giống như cậu đã quẳng tiền đi một cách vô nghĩa. Vì phương pháp đột kích chẳng giống ai, nên số tiền chi ra đã vượt khá nhiều so với dự tính ban đầu. Có vẻ hôm nay, cậu lại phí mất một khoản tiền rồi.

Nhưng Jinwoo lại nói với vẻ mặt bình thản.

“Tại sao phải hủy? Như vậy thật phung phí.”

Jinho nghiêng đầu bối rối.

“Nhưng, nếu chúng ta cứ giữ một cánh Cổng mà không vào trong 2 ngày, chúng ta sẽ mất quyền đột kích đó, đại ca?”

Tất nhiên, Jinwoo biết rõ quy tắc cơ bản này.

“Cứ để đó cho anh.”

‘Anh ấy có cách gì sao?’

Jinho vô cùng tò mò, nhưng lại cảm thấy rất đỗi tự hào về ‘anh trai’ đáng tin cậy của mình.

Trụ sở chính của Hội Bạch Hổ.

“Ahn Sangmin! Đầu óc cậu có còn tỉnh táo không?”

Tiếng ồn vang lên từ văn phòng của Ban quản lý thứ hai. Chủ nhân giọng nói đó là Baek Yoonho, Hội trưởng Hội Bạch Hổ, đồng thời cũng là chủ tịch. Như thường lệ, một cấp cao có việc tìm cấp dưới, thì đó gần như không phải chuyện hay ho.

“Cậu làm gì mà vẫn chưa tìm được Cổng để tiến hành huấn luyện hả? Cậu có biết chúng ta phải lùi lại 4 ngày rồi không?”

Các nhân viên trong văn phòng đều cúi xuống hay quay mặt đi, với hy vọng tránh được cơn thịnh nộ từ Hội trưởng. Trước mặt Baek Yoonho, Ahn Sangmin chỉ còn cách cúi đầu im lặng.

“…”

Không giống như cấp dưới của mình là Gicheol, Ahn Sangmin không có khả năng khéo léo điều khiển cuộc trò chuyện để giảm cơn giận dữ của ai đó. Trong những lúc như vậy, anh chỉ có thể ngồi im chịu trận. Không thèm quan tâm đến cảm xúc của cấp dưới, Baek Yoonho giận dữ chỉ vào bảng báo cáo xuất hiện trên bàn làm việc sáng nay.

“Lý do kiểu gì vậy? Một số đội trả giá quá cao, chúng ta không thể giành được! Hội chúng ta hết tiền à? Hay đội kia có con trai của ông tài phiệt nào hả?”

Ahn Sangmin thực sự, thực sự muốn lên tiếng ở câu hỏi cuối cùng đó. Nhưng vì lời hứa với Jinwoo, anh vẫn im lặng với một quyết tâm sắt đá.

‘Nếu mình mở miệng, chủ đề sẽ chuyển thành Yoo Jinho và Sung Jinwoo mất!”

Baek Yoonho vẫn tiếp tục, mà không biết rằng tâm trạng Ahn Sangmin đang như mớ bòng bong. Giọng nói của Thợ săn cấp S, như muốn đuổi hết mọi người ra ngoài.

“Không cần quan tâm nó là 100 hay 200 triệu, đặt ngay một cánh cổng chết tiệt nào đó đi! Cậu hiểu không?”

Ngay lúc đó.

Điện thoại Ahn Sangmin reo lên.

Anh liếc nhìn tên người gọi và tròn mắt ngạc nhiên.

“Hội trưởng, tôi phải nghe cuộc điện thoại này.”

“…”

Chìa khóa quan trọng trong việc trinh sát và tuyển dụng, đó chính là thời gian. Ahn Sangmin là người đứng đầu Bộ phận đó. Dù cậu ta có phạm lỗi gì, đó là một chuyện khác. Sẽ là sai lầm nếu không để cậu ta thực hiện công việc của mình.

“Được rồi! Cậu nghe đi.”

Ahn Sangmin cúi đầu xin lỗi trước Hội trưởng, sau đó trả lời điện thoại.

“Xin chào, đây là Ahn Sangmin của Hội Bạch Hổ.”

Baek Yoonho khoanh tay nhìn cấp dưới.

“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến ngay, xin hãy chờ ở đó.”

Sau khi cúp máy, Ahn Sangmin lập tức lên tiếng.

“Hội trưởng, tôi phải đi ngay, có việc khẩn cấp.”

Là át chủ bài của Bộ phận quản lý thứ hai. Nếu Ahn Sangmin nói có chuyện khẩn cấp, ngay khi đang trong tình huống thế này thì chắc là… Khuôn mặt của Baek Yoonho giãn ra.

“Có liên quan đến thành viên mới không?”

“Đúng rồi, thưa ngài.”

Nhìn vào khuôn mặt tự tin và quyết đoán của Ahn Sangmin, Baek Yoonho thấy điều gì đó.

‘Cậu ta phải tự mình đi gặp người đó sao?’

Hẳn đó không phải là một Thợ săn bình thường. Khuôn mặt giận dữ của Baek Yoonho đột nhiên nở một nụ cười.

“Làm sao mà tôi có thể ngăn cản chuyên gia tuyển dụng đi làm công việc của mình chứ? Đừng lo lắng về việc ở đây nữa. Đi làm việc của cậu đi.”

DG: Sau chương này sẽ là bước ngoặt lớn thứ 2 kể từ khi main có hệ thống. Giải phóng sức mạnh thực sự của main.