Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 44 Cậu học hư rồi

Lại một ngày mới.

Đúng 8h40 sáng, nhân viên tiền sảnh Quách Xảo của MeiWei có mặt ở công ti.

So với bộ dạng phờ phạc lơ mơ của một tháng trước, hiện tại ngày nào Quách Xảo cũng sáng láng rạng rỡ từ sáng sớm—nay makeup kiểu tự nhiên, mai makeup kiểu thục nữ, không hôm nào bôi trùng màu son hay thiếu được mi giả và miếng dán kích mí—rồi suốt 15 phút đồng hồ từ 8h45 đến 9h mỗi ngày, cô sẽ chỉ ngồi tại quầy, hai mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm ra cửa lớn, không khác gì thiếu nữ hoài xuân, ngóng chờ giám đốc soái ca của bọn họ bước vào!

8h48, trợ lí Ngô Song do đích thân Thích tổng tuyển về xuất hiện.

Quách Xảo nhiệt tình chào hỏi hắn: “Trợ lí Ngô đến rồi đấy à?”

Ngô Song mỉm cười, gật đầu chào lại.

Quách Xảo chỉ chỉ vào một giỏ kẹo nhỏ trên quầy, nói: “Nay có mang ít kẹo sữa hạt tôi tự làm đi cho mọi người ở công ti, anh cũng thử một chút nhé?”

Ngô Song nhướn người qua, thấy trong giỏ chồng chất những viên kẹo trắng sữa được bọc cẩn thận bằng giấy gói nilon huỳnh quang trong suốt, đủ màu vàng đỏ lam, nhìn rất đáng yêu.

“Tự làm luôn á?”Ngô Song hơi kinh ngạc, “Cô khéo tay thật, cảm ơn nhé.”

“Thích tổng vẫn chưa đến à?” Quách Xảo nhân tiện hỏi.

“Chắc cũng sắp rồi.” Ngô Song đánh mắt nhìn đồng hồ, “Ngày nào cậu ấy cũng đến tầm này mà.”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng thang máy dừng lại, như linh cảm được gì đó, Quách Xảo kích động nhìn ra cửa—

Tới rồi! Người tới rồi!

Người tỏa ra hào quang vạn trượng, chân đạp lên tường vân… thật sự tới rồi!

Thích Tự bình thản bước đến cửa lớn của công ti, thấy Ngô Song cũng đứng ở sảnh thì dừng lại: “Ngô Song, chào buổi sáng.”

Quách Xảo rú rít trong lòng, sau đó lại chỉ vào giỏ kẹo, mỉm cười mời Thích Tự như vừa xong.

Thích Tự đi tới, thản nhiên bốc một viên kẹo rồi nói lời cảm ơn với cô gái ở quầy.

Như cố tình cho người trong công ti đều biết, Thích Tự nghiêng sườn mặt về phía Quách Xảo, để đối phương trông thấy thứ trang sức trên tai mình.

Quách Xảo: “…!!!”

Đến khi Thích Tự rời đi rồi, Quách Xảo mới ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình gào thét trong im lặng—Á á á soái ca còn đeo khuyên tai! Bằng đá quý màu đen! Vừa đẹp trai vừa sành điệu vừa cá tính! Hu hu hu cô muốn xỉu!!!

Chờ vào đến văn phòng, Ngô Song đã nhìn ra cũng hỏi: “Thích tổng, cậu mới bấm khuyên à?”

Thích Tự nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Đẹp không?”

Ngô Song cười nói: “Cậu đẹp trai như thế, làm gì mà chẳng đẹp. Không thấy ánh mắt cô nhân viên vừa rồi nhìn cậu như thể muốn bắn liên hoàn tim ra đấy à?”

Thích Tự nhướng mày, thảy viên kẹo vừa lấy qua cho Ngô Song: “Cho anh đấy, tôi không thích ăn đồ ngọt.”

Ngô Song cười ha ha nhận lấy, hỏi: “Lịch trình hôm nay thế nào?”

Thích Tự: “Mấy bữa nay công ti đang bận chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập thu của các nhãn hiệu con, lát nữa chúng ta qua hỏi phòng Sales xem kế hoạch Marketing thế nào.”

Ngô Song sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Không điều tra vụ việc của công ti nữa sao?”

Thích Tự tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Điều tra lâu vậy rồi mà vẫn không có kết quả, có khi chúng ta chăm chỉ thái quá rồi. Hôm qua ba tôi gọi về, bảo là đợt này có tra được gì thì tra, chứ quan trọng nhất vẫn là lấy kinh nghiệm thôi, biết điểm dừng mới tốt.”

Thật ra ban đầu, Thích Tự cũng định nói kế hoạch cho Ngô Song để đối phương phối hợp diễn với mình trong văn phòng. Nhưng sau khi đột ngột nhờ Thích Phong giả danh mình, hắn lại nghĩ đến chuyện dùng Ngô Song để kiểm tra xem kế hoạch của bọn họ có trót lọt hay không.

Bao giờ Thích Phong đi làm, Thích Tự chắc chắn sẽ để Ngô Song lại cho hắn. Nếu lừa được Ngô Song, phương án này hẳn sẽ thành công che mắt cả những người còn lại trong công ti, vì vậy Thích Tự mới chưa vội thẳng thắn với trợ lí của mình.

Ngô Song cũng là người thông minh, biết Thích Tự còn nhờ đến cả công ti điều tra Trác Thạch nên cho rằng đối phương chỉ mạnh miệng chứ không nghĩ vậy thật, bèn đồng ý một tiếng rồi cũng không dị nghị gì thêm.

Ban sáng, Thích Tự dẫn Ngô Song đến phòng Sales loanh quanh một hồi, tranh thủ khoe được khuyên tai bằng đá của mình cho không ít người. Ăn cơm trưa xong về, Thích Tự chỉ ngồi trong phòng uống chút cafe, lên mạng, đại khái là vô cùng nhàn nhã.

Ngô Song làm việc ngay trong phòng Thích Tự, giữa hai người có một tấm bình phong ngăn cách. Ngồi cả chiều mà không thấy Thích Tự giao việc, hắn đành chủ động qua hỏi: “Thích tổng, có cần tôi làm gì không?”

“Thời gian vừa rồi bận ngược bận xuôi cũng mệt rồi, mấy ngày nay cứ thư giãn cái đã.” Thích Tự hơi ngả người ra ghế, hỏi, “Mà anh biết web nào xem phim ổn không? Tôi lên mạng tìm ra cả đống, nhìn hoa cả mắt mà vẫn chưa chọn được.”

Ngô Song bối rối đi tới, thoáng nhìn qua màn hình của Thích Tự rồi nói: “Mấy trang này đều được, đăng kí thành viên thì còn bỏ được quảng cáo nữa.”

Thích Tự gật gật đầu, nhờ Ngô Song làm hộ xong tiện tay ấn vào một bộ phim được đề cử ngay trang đầu.

Thấy Ngô Song vẫn đứng bên cạnh, còn nghiêng đầu hỏi: “Xem cùng không?”

Ngô Song: “À không, không.”

Thích Tự: “Anh muốn làm gì thì cứ tranh thủ đi, có việc tôi sẽ gọi.”

“OK…” Ngô Song quay lại chỗ ngồi của mình, hai mắt mở lớn, mấy hôm trước vẫn còn mệt bở hơi tai, nay rảnh quá lại không quen nổi.

Chiều đến, đang xem phim trong phòng làm việc thì Thích Tự nhận được tin nhắn Wechat của Phó Diên Thăng.

F1S: “Tối nay rảnh không?”

Thích Tự cong miệng cười, cầm điện thoại lên nhắn lại: “Định mời tôi ăn cơm à?”

F1S: “Ừm.”

Hôm kia thì về nhà, hôm qua lại đi gặp phóng viên Dương, tính ra từ hôm đi Ninh Thành về, ba ngày rồi bọn họ chưa gặp lại. Được Phó Diên Thăng rủ hai lần liền, Thích Tự cũng đã thấy lòng ngứa ngáy, bèn nói: “Được, lần này ăn gì đây?”

Thế rồi lại lóe lên một ý nghĩ, nhắn thêm một tin: “Không phải ăn tôi nữa đấy chứ?”

F1S: “…”

F1S: “Cậu học hư rồi.”

Đang định thả thính tiếp thì chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, hắn liếc qua tên người gọi đến, không ngờ lại là Khâu Minh Dương.

Thích Tự nhanh chóng bắt máy: “Bác Khâu ạ?”

Khâu Minh Dương nói: “Tiểu Tự đấy à, thằng Tùng vừa đi công tác về rồi. Tối nay nó muốn mời cháu một bữa, cháu có rảnh không?”

Thích Tự híp mắt lại, cười nói: “Được ạ, bác cứ bảo anh ý liên hệ thẳng với cháu nhé.”

Dập điện thoại xong, Thích Tự liền quay ra hủy hẹn với Phó Diên Thăng: “Thầy Phó, có chuyện đột xuất, tối không đi ăn được với anh rồi.”

F1S: “…”

*

Tối đó tan làm, Thích Tự dẫn theo hai vệ sĩ đến điểm hẹn mà Khâu Như Tùng đã bảo hồi chiều.

Ngồi trên xe, Thích Tự cũng gọi cho phóng viên Dương để báo vị trí của hắn.

Nơi Khâu Như Tùng chọn là một cái club giải trí, nhìn qua trông như phiên bản thấp cấp hơn của số 88 đường Hoài Kim.

Lúc Thích Tự đến nơi, người kia đã đứng chờ trước cửa.

Đối phương mặc toàn đồ hiệu quốc tế, dáng không cao lắm, chừng 1m75, nhưng tương đối to con, khuôn mặt mập mập rất giống Khâu Minh Dương.

Thích Tự vừa xuống xe, Khâu Như Tùng đã hồ hởi ra đón, mạnh mẽ ôm hắn một cái chào hỏi: “Thích Tự, xin lỗi nhé, bữa giờ có nghe bố kể cậu về nước rồi mà khổ nỗi dạo này bận quá, anh cũng muốn gặp sớm hơn nhưng không được, cậu thông cảm nhé!”

Thích Tự mỉm cười nói: “Anh Như Tùng cứ khách khí, em đâu có để bụng chuyện này. Chả là bữa gọi điện với ba, ông ấy cứ nhắc mãi bác Khâu là bạn chí cốt lâu năm của mình, bảo em chuyến này nhất định phải tranh thủ gặp anh mới được… Chưa kể anh bận bịu cũng vì MeiWei chứ đâu? Dĩ nhiên là em phải thông cảm rồi.”

Khâu Như Tùng cảm động không thôi: “Ôi chà, Thích Tự đúng là khéo ăn khéo nói. Mà thôi, ngoài này nóng quá, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Một dàn các cô gái xinh đẹp đã đứng sẵn trong phòng riêng, trước ngực mỗi người còn thêu cả “nghệ danh”, nào “Như Hoa” với chả “Như Mộng, Thích Tự nghe mà đã thấy ngượng mồm.

Trông thấy Khâu Như Tùng và Thích Tự bước vào, bọn họ lập tức cúi đầu mỉm cười đều tăm tắp: “Hoan nghênh ông chủ! Chúc ông chủ khỏe mạnh an khang! Vạn sự như ý! Ăn bữa ngon miệng!”

Thích Tự: “…”

Hắn đã nhầm, đây không phải phiên bản thấp cấp của số 88 đường Hoài Kim, mà là phiên bản lỗi mới đúng.

Khâu Như Tùng nói: “Có mình hai người ăn thì im ắng quá, Thích Tự thấy ưng ai thì cứ chỉ, để các cô ấy ngồi ăn với chúng ta luôn cho náo nhiệt.”

Thích Tự tỏ vẻ kinh ngạc: “Bình thường anh Như Tùng đi ăn cũng toàn vậy hả?”

Khâu Như Tùng vội nói: “Ha ha, đâu có đâu có, khi nào xã giao với mời bạn thì mới làm lớn vậy thôi, chứ bình thường một mình anh chạy đi chạy lại, chỉ có làm bạn thân với fastfood cơm hộp thôi… Nhưng đàn ông mà, làm việc cực khổ rồi thì thỉnh thoảng cũng cần giải tỏa hưởng thụ chút chứ?”

“Anh nói cũng phải…” Thích Tự nghĩ bụng “có trình độ đại học rồi mà lại đi thích mấy thứ low thế không biết?”, nhưng ngoài miệng chỉ bình tĩnh nói, “Hôm nay em muốn gặp mặt làm quen với anh một chút, có nhiều người ngoài chứng kiến thì hơi ngại anh nhỉ? Những người này… hay là thôi.”

Khâu Như Tùng ngầm hiểu: “Không sao không sao, cậu thoải mái là được!”

Nói xong cũng phất tay đuổi các cô gái ra ngoài luôn.

Phòng riêng vắng vẻ hẳn đi, Khâu Như Tùng lập tức giục phục vụ mang đồ ăn lên, còn quay ra hỏi Thích Tự có muốn uống rượu gì không, Mao Đài hay Ngũ Lương đều có hết.

Thích Tự nghe tên một loạt rượu trắng baijiu kia mà choáng, từ chối nói: “Anh Như Tùng, em mới năm hai thôi, uống một li baijiu thôi là khỏi ăn luôn à.”

Khâu Như Tùng gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: “He he, vậy cậu muốn uống gì?”

Thích Tự: “Sữa dừa? Không thì sữa bò cũng được…”

Khâu Như Tùng cười ha hả: “Đúng là vẫn còn bé lắm.”

Chẳng biết phải do màn kịch giả bộ yếu thế này của Thích Tự này có hiệu quả hay không, nhưng dần dần Khâu Như Tùng cũng ra dáng một anh lớn quan tâm đến em nhỏ thật.

Sau một hồi hàn huyên về cuộc sống với sở thích của mỗi người, Khâu Như Tùng lại cảm thán: “Hầy, từ nhỏ đến lớn học trường tư xong lên đại học cũng vào trường danh tiếng như cậu, quả là một trời một vực với dạng ít học như anh mà.”

Thích Tự cười nói: “Có khác gì đâu? Anh Như Tùng cũng từng là sinh viên đại học mà?”

“Ha, đại học gì chứ, mua cái bằng về nghe cho oai thôi chứ ba năm học đấy của anh đúng là chỉ tổ phí của.” Khâu Như Tùng uống một hớp rượu rồi khoác lác, “Từ hồi vào đại học là anh bắt đầu đi quản lí nhà máy nhà kho rồi, cho nên trường dạy anh là trường đời cơ!”

Thích Tự thầm nghĩ, bảo sao chả lớn hơn mình bao nhiêu mà trông Khâu Như Tùng lại bụi bặm giang hồ thế…

Khâu Như Tùng đánh mắt nhìn Thích Tự, lại cường điệu nói thêm như để chứng tỏ: “Cậu đừng nghĩ anh mới 25 mà đã dễ dàng lên được chức quản lí PMC, bố muốn rèn luyện anh nên cũng bắt anh làm từ tầng chót làm lên đó, tính đến giờ là anh đi làm được 7 năm rồi!”

Thích Tự nâng cốc nói: “Anh Như Tùng vất vả rồi, em còn phải học hỏi anh nhiều trong công việc.”

Khâu Như Tùng lập tức cười nói: “Ôi trời cậu cứ đùa, anh làm sao so được với cậu chứ? Anh chỉ là người làm công, còn nhà cậu là đại cổ đông, là người làm chủ cơ mà, như cậu rồi thì cần gì phải lo nữa? Có nằm không cũng ra tiền rồi! Anh nói phải không?”

Thích Tự chỉ cười, cũng không phản bác mấy lời nịnh nọt của Khâu Như Tùng.

Hai người ăn uống trò chuyện một hồi, chưa đến 8h đã kết thúc bữa tối bột phát này.

Chắc hẳn do thấy Thích Tự quá ngây thơ, Khâu Như Tùng cũng không gọi thêm cho hắn bất kì hình thức “giải trí” nào nữa.

Đến cửa club, Khâu Như Tùng như chợt nhớ ra gì đó, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi đưa cho Thích Tự: “Suýt nữa thì quên, cái này tặng cậu.”

“Gì vậy anh?” Thích Tự nhận lấy xong tò mò hỏi.

“Lần đầu gặp mặt, cũng không biết cậu thích gì nên anh có chuẩn bị món quà nhỏ này.” Khâu Như Tùng nói, “Chắc cậu cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng nếu không chê thì nhận cho anh.”

Thích Tự mở ra xem, bên trong là một đôi khuy măng sét của Bvlgari.

Đúng là hắn không thiếu gì thứ này, bốn năm ngàn một đôi không phải quá đắt với hắn, nhưng với một quản lí bộ phận bình thường thì cũng đâu ít ỏi gì?

Thích Tự đóng hộp rồi mỉm cười trả lại: “Anh Như Tùng, cảm ơn anh hôm nay đã mời em ăn tối, nhưng hiện tại em vẫn là giám đốc điều hành tạm thời của MeiWei Hải Thành, không thể nhận món quà này được, anh hiểu mà phải không?”

Nét mặt Khâu Như Tùng lập tức cứng đờ.

Thích Tự lại nói: “Chờ một tháng nữa gặp lại với tư cách bạn bè, anh đưa thì em nhất định sẽ không từ chối.”

Khâu Như Tùng gượng gạo cười nói: “Phải phải phải, đúng là cậu vẫn cẩn thận mấy chuyện này hơn anh.”

Sau khi tạm biệt Khâu Như Tùng, Thích Tự cũng lên xe về khách sạn.

Lúc chạy qua cả dọc hàng hiệu xa xỉ, bắt gặp một cửa tiệm được trưng bày vô cùng hoa lệ sau lớp cửa kính, Thích Tự mới chợt nhớ ra, hình như hắn chưa từng tặng Phó Diên Thăng món quà nào.

Cả năm nay Phó Diên Thăng dạy dỗ hắn, lại còn hỗ trợ hắn đủ điều, đáng ra lần này về nước, Thích Tự đã phải chuẩn bị cho đối phương một món quà gặp mặt mới phải.

“Vương Mãnh.” Thích Tự vội vàng bảo vệ sĩ dừng xe, “Tôi muốn xuống mua đồ.”

Nửa tiếng sau, Thích Tự quay trở lại xe. Ngắm nhìn chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong tay, hắn lại thấy hình như hành động này của mình có hơi quá khích.

Từ khi về nước đến giờ, Thích Tự đã gặp Phó Diên Thăng không biết bao nhiêu lần. Thời điểm tốt nhất để tặng quà gặp mặt đã qua, giờ mà đưa thì có chăng lại đường đột quá?

Đang mải nghĩ ngợi, Vương Mãnh đã lái đến cửa chính của khách sạn từ lúc nào.

Thích Tự xuống xe, qua lớp cửa kính quay tròn, lại trông thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi ở dãy sofa trong đại sảnh.

Hắn thấy tim giật đánh thịch, vội vàng nhét hộp quà vào túi quần, sau đó mới làm mặt thản nhiên như không đi tới chỗ đối phương.

****

<Epilogue>

Phó: “Cậu học hư rồi.”

Cá: “Thích không?”

Phó: “Thích… đến mức chỉ muốn làm chết cậu.”

Cá: “???”

A/N: Đoán xem Cá mua gì cho Thầy Phó nào?

vtrans by xiandzg

T/N: Mình đã đoán và sai, còn bạn? =)))