Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 458 Sinh Tử Lộ

Khi Bặc Tự tiến nhập Hư Thiên Điện, hắn lần lượt thấy có nhiều lão quái Nguyên Anh kỳ cũng đã đến nơi, như bị dội nước lạnh, trong lòng lạnh lẽo vô cùng.

Nguyên Anh kỳ tu sĩ tới chỗ này, đương nhiên là hướng tới bảo vật trong nội điện, điều này khẳng định rất khó khăn.

Trước đây Hư Thiên Điện tuy rằng cũng hấp dẫn tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng chỉ có ba bốn người mà thôi. Thế nhưng lần này lại có tới tám vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đương nhiên là làm cho hắn cảm thấy hy vọng càng thêm xa vời.

Nhưng nếu đã tới nơi này, hắn cũng không muốn cứ như vậy chán nản trở về, nên vẫn còn ôm tia hy vọng vượt qua quỷ vụ và tiến vào Dung Nham lộ.

Thật ra mà nói thì quỷ vụ cùng một cửa ” Cực Diệu huyễn cảnh” phía sau khiến cho hắn có vài phần sợ hãi nhưng Băng Hỏa Đạo thì hắn chẳng để vào trong mắt, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghi ngờ rằng bản thân mình không thể vượt qua.

Bởi vì công pháp hắn tu luyện chính là Thái Dương quyết có tiếng tăm không nhỏ ở Loạn Tinh Hải.

Thứ công pháp này ở Loạn Tinh Hải cũng được bài danh trong mười loại hỏa hệ công pháp đứng đầu. Hắn đã dùng Thái Dương chân hỏa không biết bao nhiêu lần, khiến cho địch nhân biến thành tro bụi, tiễn bọn họ xuống địa ngục vô tận, bởi vậy nên việc tị hỏa hắn tin tưởng mười phần, cho rằng quá dễ dàng.

Đương nhiên sau nhiều năm gian truân khổ luyện, hắn cũng sẽ không tự đại kiêu căng dùng hai bàn tay không để đi qua Dung Nham lộ này, nên hắn đã chuẩn bị hai kiện pháp khí phòng hỏa. Hắn không phải không muốn chuẩn bị thêm vài món nữa, nhưng vì mua Hỏa Long Trùng nọ đã làm cho hắn gần như tán gia bại sản.

Người mang “Thái Dương quyết” như hắn, cũng hiểu được với sự trợ giúp của hai kiện pháp khí kia, vượt qua Dung Nham lộ hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng hiện tại Bặc Tự mới thấy hối hận.

Bởi vì vừa tiến vào nơi này không lâu, hắn liền phát hiện Thái Dương Quyết đích xác có khả năng tị hỏa kỳ diệu nhưng nếu hắn không muốn trong chốc lát bị nướng chính thì nhất định phải không ngừng vận dụng toàn lực Thái Dương Quyết.

Thật quá khác xa so với tưởng tượng ban đầu của hắn chính là chỉ cần tiêu hao một chút pháp lực là có thể không đếm xỉa đến hoàn cảnh ác liệt xung quanh.

Ở bên ngoài thì hắn chỉ cần vận hành một thành công lực cũng đủ để tránh né hoàn toàn hỏa diễm thông thường.

[Hiển nhiên nhiệt độ do Dung Nham lộ tỏa ra cùng những ngọn lửa bình thường bên ngoài không giống nhau. Khẳng định nguyên nhân là do cấm chế ở bên trong có khả năng khắc chế hỏa hệ công pháp.

Mà hai kiện pháp khí tị hỏa của hắn dưới hoàn cảnh quỷ dị này thực sự không có mấy hiệu quả.

Điều này khiến cho hắn khi đi được một vài canh giờ thì tâm lý bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Bởi vì chiếu theo tốc độ tiêu hao của pháp lực, tuy trên tay luôn luôn có một khối linh thạch để bổ sung linh khí nhưng nhiều nhất chỉ có thể kéo dài được khoảng chừng nửa ngày nữa, lúc đó hắn sẽ vì pháp lực cạn kiệt mà biến thành tro bụi.

Bặc Tự tự nhiên không muốn giải giáp quy hàng, hắn một bên khẩn trương chạy như điên một bên liên tục đưa mắt liếc nhìn xung quanh.

Thế nhưng chung quanh bốn phía lại rất tĩnh mịch, một bóng người cũng không có. Điều này làm cho ý nghĩ sát nhân đoạt bảo của hắn đã chết từ trong trứng nước.

Càng lao vùn vụt như thế này về phía trước, càng làm cho sự tuyệt vọng của Bặc Tự thêm rõ ràng.

Sau một thời gian chạy điên cuồng như thế, Bặc Tự cuối cùng cũng dừng chân, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Mặc dù có gia trì thêm Khinh Linh thuật nhưng chiếu theo tốc độ hiện tại thì hắn căn bản không có hy vọng tới được đầu kia của hạp cốc. Hơn nữa hắn nếu lại chạy tiếp như vậy, cho dù có tình cờ gặp các tu sĩ khác, pháp lực trong người mình cũng sẽ chắc chắn không đủ.

Đến lúc đó đừng nói chặn giết người ta, người ta vừa thấy hắn suy yếu như vậy, sợ rằng sẽ xuất thủ đối với chính hắn.

Bặc Tự giống như kiến bò trên chảo lửa, chạy qua chạy lại. Theo thời gian trôi đi, trong lòng không ngừng nảy ra đủ loại ý nghĩ. Nỗ lực tính toán tìm một con đường sống để ra ngoài.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đỏ thẩm, sắc mặt hiện lên vẻ âm tình bất định.

Một tia dứt khoát hiện lên trên mặt hắn, ngay sau đó hoàng quang chợt lóe, thân hình từ từ bay lên.

Trong quá trình này, hai mắt hắn không chớp lấy một cái, vẻ mặt cực kỳ cẩn thận.

Khi cách mặt đất khoảng hai ba trượng thì vẫn không có chuyện gì xảy ra, điều này khiến cho thần sắc của hắn lộ ra vẻ vui mừng như điên.

Bởi vì ở độ cao này, hắn hoàn toàn có thể làm phép phi hành. Mà hắn chỉ cần thi triển được Phi độn thuật, đến đầu kia của hạp cốc chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.

Mạnh mẽ đè nén lại sự vui mừng trong lòng, Bặc Tự lập tức thi triển pháp quyết, thân hình hóa thành một đạo hoàng quang lóe lên rồi biến mất khỏi vị trí ban đầu.

“Ầm!” thanh âm vang lên, Bặc Tự vừa mới bay ra được mười trượng thì bị một đạo sấm sét từ trên bầu trời đỏ thẩm trực tiếp bổ trúng người, ngay lập tức kêu thảm một tiếng, cơ thể liền biến thành tro bụi biến mất vô tung vô ảnh. Từ giữa không trung rớt xuống hai kiện đồ vật, rơi vào bên trong một bụi cỏ, không một tiếng động.

Ở một nơi nào đó trên Dung Nham lộ, một vị mỹ phụ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi khoác một tấm lụa mỏng màu lam chói mắt, đang chần chừ nhìn về dòng sông dung nham ở phía trước rộng khoảng bốn mươi trượng thì chỉ có một cây cột đá rộng khoảng nửa thước mà thôi.

Nhìn dòng dung nham nóng rực của con sông, hai hàng lông mày xinh đẹp của nữ tu sĩ nhíu chặt lại, thế nhưng sau khi do dự một chút, vẫn còn dè dặt bước trên thạch trụ đỏ bừng đó.

Bàn chân vừa tiếp xúc lên mặt đá lập tức khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia đau đớn. Hiển nhiên nhiệt độ của thạch trụ không phải tầm thường. Cho dù trên người nàng có khinh sa nọ bảo hộ nhưng vẫn phải chịu đau khổ không ít.

Tuy nhiên nàng ta hiển nhiên cũng là hạng người có tâm chí kiên định. Sau khi cắn răng một cái, vẫn chậm rãi dọc theo thạch trụ từng chút một tiến tới phía trước, sắc mặt lộ vẻ cẩn thận.

Ngay từ đầu đã cực kỳ thuận lợi, giúp nàng bình yên vô sự đi qua nửa đoạn đường, nhưng khi nàng gần tiếp cận trung tâm thạch trụ thì bỗng nhiên một trận âm thanh ầm ầm từ phía xa truyền đến.

Nữ tu sĩ xinh đẹp nhất thời ngẩn ngơ, không nhịn được hướng về phía thượng lưu của dòng sông. Kết quả đập vào mắt khiến sắc mặt nàng trắng bệch, đột nhiên một nỗi kinh sợ nổi lên!

Một cơn lốc cực kỳ mạnh mẽ đang cuồn cuộn chuyển động từ phía thượng lưu xuống, ngay tức khắc biến thành một đầu cự long, trong nháy mắt dương nanh múa vuốt vụt tới trước thạch trụ, cuốn nữ tu sĩ vừa mới bay lên không trung vào trong.

Một tiếng kêu tuyệt vọng vang lên, thân ảnh của nữ tu sĩ đã biến mất vô tung vô ảnh.

Một lát sau, trên dòng dung nham phía dưới thạch trụ lóe lên một kiện đồ vật màu xanh lam, sau đó chìm xuống dưới đáy.

Một nơi nào đó gần băng sơn của Huyền Tinh đạo, một gã trung niên và một lão giả đang tựa lưng vào nhau chiến đấu với hơn mười quái vật toàn thân trong suốt, hào quang bắn ra bốn phía, nhưng sau đó không lâu thanh âm chiến đấu đã ngừng lại. Quái thú chỉ ở lại chỗ đó một lát rồi lập tức giải tán, trên mặt đất chỉ để lại hai cái thi thể không trọn vẹn.

Mà ở một chỗ khác của Huyền Tinh đạo, Cực Âm lão tổ đang thảnh thơi dạo bước trên phiến băng, hắc khí trên người lấp lánh, không có chút lạnh lẽo nào.

Thỉnh thoảng có quái thú trong suốt từ trong băng xuất hiện muốn đánh lén Cực Âm lão tổ đều bị lão quái hời hợt phất tay, hắc quang chợt lóe, dễ dàng đem những quái thú này cắt thành hai đoạn.

Sau đó Cực Âm lại làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi.

Trên ngọn núi nhỏ, Hàn lập kinh ngạc nhìn về phía trước, thần sắc có chút lưỡng lự. Hắn lúc đầu thi triển La Yên bộ để nhanh chóng đi qua vùng cây cỏ quỷ dị kia, sau đó liền khôi phục tốc độ di chuyển như bình thường. Dù sao La Yên bộ vẫn quá sức đối với cơ thể hắn. Cho dù với sự kiên cường dẻo dai của cơ thể đã được tăng lên sau khi kết đan, cũng vô pháp duy trì liên tục trong thời gian quá dài. Đương nhiên, nếu so sánh với thời điểm Trúc Cơ lúc đầu, tự nhiên là khác nhau một trời một vực.

Sau đó, hắn lại phải băng qua một đoạn ao đầm chứa dung nham vô cùng nguy hiểm. Tuy là thực địa nhưng trên thực tế dung nham lại ngấm ngầm đánh lén, cho dù là người có thần kinh cứng cỏi như Hàn Lập, sau khi đi qua toàn thân cũng xuất ra mồ hôi lạnh.

Nếu không phải hắn đã sớm sử dụng Hàn Băng châu của Man Hồ Tử cấp cho và ngay lập tức sử dụng nó để bảo vệ toàn thân khi rơi vào bên trong dung nham,nếu không chỉ sợ hắn cho dù không chết, sớm đã bị cái nóng khiến cho tróc da trầy vảy.

Về phần sau khi thông qua phiền rừng rậm quỷ dị, lại bị hai ba con Viêm Linh thú dây dưa, đồng dạng cũng khiến cho Hàn Lập phải dụng một chút sức lực mới có thể an toàn đi qua.

Nhưng những địa phương đều không khiến cho Hàn Lập khiếp sợ như cảnh tượng đang bày ra trước mắt.

Bởi vì ở trước mặt hắn là một sa mạc màu đen rộng mênh mông bát ngát.

Không sai, đó chính là những hạt cát và cồn cát màu đen.

Cảnh tượng quỷ dị này tự nhiên làm cho Hàn Lập có phần bất an, không dám liều lĩnh tiến vào bên trong.

Đi đường vòng cũng không có khả năng.

Hắc sa mạc này diện tích thực sự quá lớn. Nếu như đi đường vòng thì tối thiểu cũng chậm trễ hai ngày thời gian.

Dựa theo kinh nghiệm của các tu sĩ đã thành công lúc trước, thời gian thông qua cửa ải này phải trong năm ngày. Bằng không truyền tống trận sẽ hoàn toàn đóng kín, người bị hãm bên trong tự nhiên là hữu tử vô sinh.

Mà theo Hàn Lập tính toán thì hắn mới chỉ đi đến đoạn giữa của hạp cốc và tiêu tốn mất hai ngày, thời gian còn lại thật sự là không đủ mà hắn cũng không muốn mạo hiểm lần này.

Dù sao ai biết phía sau sa mạc này còn có thứ quỷ quái gì đang chờ, nói không chừng thời gian kéo dài càng lâu.

Hàn Lập cau mày, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng phỏng đoán nơi này rút cuộc đang che đậy nguy hiểm gì.

Nhưng đúng lúc này thần sắc Hàn Lập khẽ động, không quay đầu lại nhìn mà thân hình nhoáng lên một cái, người liền biến mất vô ảnh vô tung.

Lúc này phía sau mới mơ hồ có âm thanh truyền đến.