Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 472 Đường Lang, Hoàng Tước

Cực Âm tổ sư nghe đối phương nói lời mình nói là thừa, đầu tiên trên mặt lóe lên một tia hắc khí, nhưng khi nghe câu nói tiếp theo làm cho lửa giận trong lòng lập tức nén lại, quay đầu cùng Man Hồ Tử, Thanh Dịch cư sĩ truyền âm thương lượng một phen.

“Chúng ta y theo lời các hạ, tạm thời không tranh đấu. Tất cả đợi sau khi đoạt bảo rồi hãy nói!” Không bao lâu sau, Cực Âm tổ sư thương lượng xong hướng tới Vạn Thiên Minh lạnh lùng nói.

“Tốt! Quyết định của quý vị tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt, chúng ta đồng loạt vào đi thôi” Vạn Thiên Minh cười ha hả nói.

Sau đó đứng lên nhằm hướng cánh cửa đá bước tới. Thiên Ngộ Tử cùng vị có bộ dáng như lão nông kia đi theo sát sau.

“Hừ!” Man Hồ Tử thấy đám người Vạn Thiên Minh làm dáng như vậy, không khỏi trong mũi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ánh mắt đảo qua rơi vào trên người Nguyên Dao cùng vị tu sĩ Kết đan kỳ mà Hàn Lập không biết kia, trong mắt hung quang chợt hiện.

Cơ hồ cùng lúc đó, hai người cũng đã nhận ra vẻ mặt bất thiện của Man Hồ Tử, sắc mặt trắng nhợt, sau đó không hẹn mà cùng hóa thành một đạo hoàng quang và một đạo hồng quang nhằm vào bên trong thạch tháp kia mà phi nhanh vào.

Man Hồ Tử thấy vậy cười một tiếng đạnh ác:

“Hai người các ngươi muốn chạy đằng nào?”

Dứt lời hai tay chập lại, rồi đồng thời đưa lên, hai đạo kim quang chợt lóe tức thì hướng tới hai đạo độn quang kia mà đánh tới.

Kết quả nam tử trong đạo hoàng quang hét thảm một tiếng, trúng đòn ngã xuống, lập tức bị một vòng kim quang bao lấy giữa không trung, cả người trong nháy mắt bị chém thành bảy tám đoạn, thân thể tan nát đầy máu tươi rơi xuống đất.

Mà bên kia, đạo hồng quang sau khi bị đạo kim quang kia đánh trúng, bạo phát ra những tia lửa màu xanh biếc chói mắt, nhất thời đem kim quang kia đánh tan đi.

Tiếp theo giống như bị kích thích, hồng quang trong nháy mắt biến thành quái điểu màu đỏ sậm, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn mấy lần thoát ra khỏi sự ngăn chặn của kim quang mà biến mất vô ảnh vô tung, một khắc sau lại xuất hiện ở thông đạo của thạch tháp, sau vài lần chớp lóe thân ảnh đã biến mất hoàn toàn không thấy tung tích.

“Ồ! Có chút cổ quái” .

Lão giả nho sam cùng Cực Âm lúc đầu không để ý đến cử động của Man Hồ Tử, nhưng thấy hồng quang kia dưới một kích mà vẫn chạy thoát, không nhịn được mặt lộ vẻ kinh ngạc, lão giả nhíu mày nhẹ giọng nói.

“Man Hồ Tử, ngươi có ý gì? Tại sao lại ra tay giết người!” Thiên Ngộ Tử vừa thấy cảnh này, diện mạo mang theo một chút không vui xoay người chất vấn.

“Trong lòng không thoải mái, giết mấy người ngoài kia ngươi có ý kiến gì? Chẳng lẽ đối với bọn chúng còn có thể nói đến công đạo gì chăng, hay là bản thân ngươi muốn thử xem một ít thực lực của Thiên ma công?” Man Hồ Tử không để lão đạo vào mắt lãnh khốc nói.

“Ngươi…”

“Tính làm gì, Thiên Ngộ Tử! Hai người kia không phải là người trong chính đạo chúng ta, chết thì đã chết rồi! hãy lấy đại sự làm trọng!” Vạn Thiên Minh cũng không quay đầu lại nói với lão giả.

Ngô Thiên Tử nghe xong không thể làm gì khác hơn oán hận liếc nhìn Man Hồ Tử một cái rồi bất đắc dĩ xoay ngươi bỏ đi.

Không lâu sau những người chính đạo đi qua cửa đá vào bên trong nội điện.

“Man huynh giết rất tốt! Ta cũng không thích đang làm đại sự lại có một hai con chuột bên ngươi quấy nhiễu! Hai tu sĩ Kết đan kỳ cũng muốn tiến vào nội điện đục nước béo cò, thật sự là khó chịu. Bất quá tựa hồ còn có một người Man huynh vì sao lại không ra tay giết hắn” Cực Âm tổ sư nhìn bóng của đám người Vạn Thiên Minh dần dần đi xa, đột nhiên vỗ tay âm trầm cười nói, sau đó xoay chuyển ánh mắt chăm chú nhìn trên người Huyền Cốt.

Huyền Cốt đối mặt cảnh này, thần sắc như thường không có bất kỳ biểu hiện gì, phảng phất như cái nhìn của Cực Âm là nhìn người khác.

“Người này cùng ta cũng có chút quan hệ, là hậu nhân của một vị trưởng bối có ơn với ta, đương nhiên ta sẽ không động đến hắn, chính xác cũng không cho phép hai ngươi có chủ ý gì đối với hắn” Man Hồ Tử mặt không chút thay đổi, lới nói ra làm cho những người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

“Nếu vị này là hậu bối của Man huynh, ta và Thanh huynh đương nhiên sẽ không ra tay lung tung, nhưng thật ra biết Man huynh cũng chịu ân huệ của người khác, thật đúng là làm cho mỗ có chút ngoài ý muốn” Cực Âm con người khẽ chuyển hai mắt nheo lại, cẩn thận đánh giá Huyền Cốt, hắn xác thực nhận không ra ngươi này, chỉ nói vài câu nước đôi.

“Hắc hắc! Cực Âm ngươi dám vấn hỏi Man mỗ sao?” Man Hồ Tử trên mặt phát lạnh nhìn chằm chằm vào Cực Âm tổ sư nói.

“Làm sao có thể, Ô mỗ chỉ là có chút tò mò hỏi mà thôi! Man huynh không cần nghĩ tới việc này. Cho dù vậy, nữ tử áo đen bỏ chạy hồi nãy, sợ rằng lai lịch không nhỏ. Man huynh cần phải cẩn thận!” Cực Âm tổ sư cười ha hả nhường đường, những đến cuối cùng cũng nói một câu khác đầy thâm ý.

“Mắt ta có mù đâu mà không thấy nữ tử kia sử dụng chính là Thanh Hỏa Lôi của Tam Dương lão ma? Trừ đệ tử thân cận của Tam Dương lão ma ra, đệ tử Thanh Dương môn bình thường cũng không có khả năng sở hữu vật đó. Nếu không ngươi thật tưởng rằng tiểu nữ tử kia có thể né được đòn của ta sao?” Man Hồ Tử trầm mặc một lát, sau đó sắc mặt âm trầm nói.

“Ha ha, là Ô mỗ nhiều chuyện rồi!” Cực Âm tổ sư chứng kiến Man Hồ Tử sắc mặc không được tốt, vội vàng thức thời không nói gì nữa.

“Không quan hệ, cho dù nữ tử kia thật sự là người của Tam dương lão ma, đối với tu vi của Man huynh đương nhiên cũng không có gì phải sợ hãi. Bất quá hiện tại ma đạo chúng ta cùng chính đạo, Tinh Cung đang là thời kỳ mấu chốt tranh đoạt Loan Tinh Hải. Lão ma này thần thông cũng không tệ. Tuy xuất thân từ ma đạo nhưng lại là người không chính không tà, cũng không nên vô cớ kết cừu oán, để cho nử tử kia một con đường sống đi!” Lão giả mho sam ở một bên đánh tiếng nói.

Hiển nhiên Man Hồ Tử đối với Tam dương lão ma trong lòng cũng có chút kiêng kỵ, tự nhiên gật đầu rồi không nói thêm tiếng nào nữa.

Nhiều biến hóa liên tiếp, làm cho Hàn Lập ở phía sau Cực Âm tổ sư trong lòng càng thêm cực kỳ phức tạp, các loại tạp niệm trong đầu lại hiện lên.

Một vị Kết Đan kỳ tu sĩ bị đập chết như một con kiến trước mắt. Mà Nguyên Dao này lại có biện pháp thoát thân?

Huyền Cốt không biết từ khi nào cùng vị đệ nhất nhân Man Hồ Tử trong ma đạo lại có quan hệ, trách không được lại trấn định như thế. Nguyên Dao tựa hồ cùng Tam dương lão ma có sự liên hệ nhất định, vị lão ma này ngay cả Man Hồ Tử bá đạo như thế cũng có chút bộ dáng sợ hãi.

Hàn Lập các loại ý nghĩ đan xen vào một chỗ, nhưng nhất thời không có cách nào xắp sếp cho rõ ràng.

Hắn chỉ có thể bất động thanh sắc lắng nghe đám người Man Hồ Tử nói chuyện với nhau, hy vọng có được một chút tư liệu có thể tìm ra đối sách ồn thỏa cho bản thân.

Đáng tiếc là vị nho sam nọ chi nói một câu rồi không nói gì nữa.

“Mau tiến vào nội điện! Những tên chính đạo đã không còn cảm ứng được nữa. Chúng ta không thể để bọn họ dễ dàng đoạt bảo” Thanh Dịch cư sĩ nhìn thông đạo sau cánh cửa đá, nhướng mày trầm giọng nói.

Lời vừa nói ra, Man Hồ Tử cũng liếc nhìn về hướng cácnh cửa đá, trầm tư một chút, không nói gì liền động chân bước tới.

Cực Âm và lão giả nhìn nhau, thần sắc tự nhiên cũng đi tới.

Hàn Lập cùng Ô Sửu, đám người Huyền Cốt tự nhiên cũng đuổi theo đi vào.

Dần dần thân ảnh của đám người Hàn Lập từ từ đi sâu vào trong thông đạo, cuối cùng biến mất khống thấy bóng dáng.

Hai ba canh giờ sau, Truyền tống trận lúc này đang ảm đạm lần nữa phát ra bạch quang chói mắt, tiếp theo hai bóng người mơ hồ cùng xuất hiện tại nơi đó.

Chính là hai vị trưởng lão áo trắng của Tinh Cung!

Giờ phút này, bọn họ cẩn thận quan sát bốn phía chung quanh vài lần, không thấy có một bóng người mới lộ ra vẻ thoải mái.

Một người trong đó thấp giọng khẽ cười nói: “Xem ra bọn họ đều đã đi vào. Mấy lão quái vật giảo hoạt đó hẳn tuyệt không nghĩ ra, Tinh Cung chúng ta ngàn năm trước sớm đã phá giải cấm chế của Truyền tống trận tại nơi này, đối với việc tiến vào nơi đây, căn bản lúc nào cũng có thể” .

Người còn lại thanh âm lạnh lùng nói: “Đi thôi, chúng ta ngàn vạn lần cẩn thận một chút, trừ phi bọn họ thật sự lấy được Hư Thiên đỉnh, nếu không tuyệt không cần ra tay tránh bí mật này bị bại lộ” .

Vị tu sĩ kia gật đầu đồng ý: “Điều này là đương nhiên rồi!”

Thanh âm vừa dứt, hai người biến thành hai đạo bạch quang bay vụt vào trong cửa đá.

Hàn Lập đi phía sau Cực Âm tổ sư, sóng vai đi với hắn dĩ nhiên là Ô Sửu, điều này làm cho Hàn Lập trong lòng không được tự nhiên.

Nhưng không biết Cực Âm tổ sư nói cái gì với Ô Sửu. Hiện tại trên đường đi hắn đối với Hàn Lập cực kỳ nhiệt tình, thỉnh thoảng cùng hắn nói đông nói tây như sợ Hàn Lập thấy lẻ loi. Phảng phất như ánh mắt đầy hận ý của người này so với bây giờ, thật như hai người khác nhau.

Không rõ đối phương làm vậy để làm gì, Hàn lập trong lòng càng thêm nặng nề.

“Cực Âm lão ma không phải ám chỉ Ô Sửu, sau khi đoạt được bảo vật liền đem mình giết đi chứ? Do vậy mới làm cho thái độ Ô Sửu lúc này thay đổi!” Hàn Lập không khỏi cười khổ thầm nghĩ.

Mặc dù trong lòng cực kỳ rầu rĩ, Hàn Lập diện mạo đối với Ô Sửu vẫn tười cười, mùi dối trá giữa hai người, cho dù cách bảy tám trượng người ta cũng có thể cảm thấy rõ ràng.

Nhưng đám người Cực Âm và Man Hồ Tử cũng không để ý mà chỉ lẳng lặng đi tới, tựa hồ sau khi tiến vào điện ba vị lão quái Nguyên Anh kỳ này trở nên nghiêm nghị, không còn bộ dáng thoải mái như lúc trước nữa.

Nhưng làm cho Hàn Lập kỳ quái chính là, từ khi bọn họ tiến vào đã một thời gian khá dài, cũng chưa phát sinh chuyện gì cả, cũng chưa có gặp qua cấm chế hay nguy hiểm gì.

Chẳng lẻ không phải sau khi tiến vào bên trong cửa đá, mới có thể chạm đến cấm chế sao?

Nghĩ tới đây, Hàn Lập không khỏi hướng ra xung quanh đánh giá lại lần nữa.