Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 48 Giữ lấy cho chắc

Thích Tự có bảo Vương Mãnh thuê trước một chiếc xe, hiện tại đối phương đã ở sẵn dưới bãi đỗ tầng hầm, chờ chỉ thị của Thích Tự.

Đợi hắn xuống tới nơi, hai người lập tức phóng thẳng đến địa chỉ mà phóng viên Dương gửi cho.

Bọn họ không đến căn biệt, mà hướng tới một nhà nghỉ gần đó—Giống như đội điều tra của Trác Thạch, người của phóng viên Dương cũng thuê hai phòng ở đây để làm cứ điểm giám thị.

Đi mất một tiếng mới đến được chỗ kia.

Nhà nghỉ xây dựng đơn sơ, Thích Tự đi thẳng vào phòng của phóng viên Dương, đã thấy bọn họ trưng dụng cái giường thành bàn, phía trên phủ bìa cứng, đỡ lấy cả loạt laptop.

“Là chiếc xe này phải không?” Phóng viên Dương chỉ vào hình ảnh ghi được trên một trong số các màn hình máy tính.

Thích Tự mở điện thoại, so lại với bức ảnh Vệ Thiên Thụy gửi tới cho mình rồi nói: “Chính xác là nó.”

“Thế thì đúng rồi.” Phóng viên Dương lại bật cho hắn xem tấm sơ đồ trên một máy tính khác, “Kể từ sau buổi gặp cháu tuần trước, Khâu Như Tùng đã đến đây ba lần tất cả, có một lần còn ở lại bên trong gần cả ngày—nơi này vắng vẻ, giá đất cũng rẻ, theo điều tra của bên bác, phần lớn biệt thự trống bên đó đều được các công ti thương mại thuê làm nhà kho tạm thời, lô quần áo lấy từ xưởng ra hôm nay chắc hẳn cũng có liên quan trực tiếp đến Khâu Như Tùng.”

“Có chụp được tình hình bên trong dãy biệt thự đấy không ạ?” Thích Tự hỏi.

“Vẫn chưa.” Phóng viên Dương giở ra một tấm sơ đồ bố cục bên trong dãy biệt thự kia, khoanh đỏ vào căn của Khâu Như Tùng, sau đó đánh một dấu X vào căn ở ngay đối diện nó, nói, “Vừa tra được căn này đúng lúc đang trống, người của bác đã liên lạc với chủ nhà để đàm phán một hợp đồng ngắn hạn rồi, nếu được thì sẽ sớm có hình ảnh thôi.”

Nói đoạn, ông lại như nhớ ra gì đó, đứng dậy ra đầu giường lấy một gói hàng chuyển phát nhanh ném cho Thích Tự, mỉm cười: “Cháu xem cái này đi đã.”

“Gì vậy ạ?” Thích Tự tò mò mở ra, kiện hàng bên trong đã bị mở từ trước, bên trong là một chiếc sơmi tơ tằm nữ cổ thấp màu gốm cổ.

Thích Tự trợn mắt, vừa nhìn đã nhận ra đây lại là hàng giả của E”lite, một nhãn hiệu con dưới trướng MeiWei.

E”lite là thương hiệu chuyên đồ công sở nữ, có chất lượng thiết kế, vải vóc và công nghệ đẳng cấp hơn hẳn ME·WE.

Ngoại trừ kiểu dáng hơi khác một chút, thì chiếc áo này sở hữu chất liệu và màu nhuộm đặc thù giống y hệt mẫu áo sơmi tơ tằm cổ thấp có lượng tiêu thụ cao nhất hè này của E”lite!

“Sao bác lại có được món đồ này?” Thích Tự nhíu mày hỏi phóng viên Dương.

Phóng viên Dương: “Người của bác lảng vảng ở đây mấy ngày rồi, chiều tối hôm qua bắt gặp một nhân viên chuyển phát nhanh đến căn biệt thự kia lấy hàng, chờ cậu ra thì cố ý gây va chạm, đụng đổ xe chuyển phát nhanh để lấy cớ bồi thường chút tiền, xong tranh thủ lấy một cái luôn.”

Thích Tự: “…”

Quả nhiên giống như hắn đoán, Khâu Như Tùng đã chuyển hàng tới đây, thì nhất định cũng sẽ phải bán đi.

Hắn lật mác sau cổ áo ra, chỉ thấy một logo in bằng font chữ rất bay bổng.

… AiWei!?

Trên mác còn có cả mã QR, Thích Tự lấy điện thoại quét thử, lập tức tìm ra một cửa hàng online cùng tên.

Xem qua một lượt, quả nhiên Thích Tự bắt gặp món đồ này trong cửa hàng, được đề giá 388, tức là chỉ bằng 1/3 giá ở E”lite.

Ngoài ra vẫn còn không ít mặt hàng nhái lại đồ của MeiWei, trong đó có cả chiếc áo len hạt cườm mà Lý Quang chụp được hôm bữa, được niêm yết với giá 288, tính riêng trong tháng đã bán được hơn 2000 chiếc.

Mới chỉ tính sơ qua, giá trị tiêu thụ trong tháng của đống hàng nhái đáng ngờ này đã lên đến cả chục triệu.

Nếu như cửa hàng này tiếp tục đục khoét và lợi dụng khâu sản xuất của MeiWei như vậy, Thích Tự không thể tưởng tượng được công ti sẽ còn thất thoát bao nhiêu!

Nhưng một điều khiến Thích Tự băn khoăn không kém, là rõ ràng mức đầu tư cho sản xuất hàng năm ở MeiWei đều được ghi lại trong báo cáo tài chính, giá mua từng sợi dệt ở xưởng cũng phải được đăng kí nghiêm ngặt, vậy thì Khâu Như Tùng đã làm thế nào để ém đi khoản tổn thất tài chính lớn đến thế?

Thích Tự bàn luận lại với phóng viên Dương về hướng điều tra tiếp theo, sau đó bảo Vương Mãnh đưa mình quay lại khách sạn.

Trên đường về, Thích Tự không nhìn được mà lại lên điện thoại tra xét về nhãn hiệu AiWei kia.

Không tìm không biết, tìm rồi mới hay nó còn là một nhãn hiệu rất nổi trên mạng, đi đâu cũng được khen—

“Mê cái hiệu AiWei này rồi đấy, thiết kế đẹp giá bình dân, quan trọng là chất lượng lại còn tốt, 368 đồng mà mua được chất lượng của mấy món đồ có giá cả ngàn trong tiệm lận, quá là hời!”

“Hôm nay mặc đồ của AiWei đi làm, chị em mới xúm vào hỏi hàng hiệu xịn xò nào đây, mình nói là có 298 đồng mua trên shop online thôi mà không ai tin hết ha ha!”

Đương nhiên cũng có dân mạng tinh mắt nhìn ra cửa hàng này chỉ bắt chước thiết kế của MeiWei, nhưng Thích Tự hầu như chẳng thấy ai đứng ra nói lí cho MeiWei.

“Không biết các người đẹp có biết đến một nhãn hiệu nhỏ có tên AiWei không, mới ra mắt hai năm gần đây thôi, có phong cách rất giống ME·WE, nhưng tỉ suất chi phí-giá trị thì hơn hẳn luôn đó!”

“Biết biết, hồi mới đầu tôi còn tưởng là một hãng con nữa của MeiWei cơ, không ngờ lại chẳng liên quan gì đến nhau, đúng là có đi copy phong cách thật, nhưng chất lượng thì không bàn cãi được!”

Thích Tự hừ lạnh một tiếng, thiết kế đi trộm, vật liệu đi chôm, thiết bị chắc cũng đều dùng chùa, hỏi sao tỉ suất chi phí-giá trị lại cao?

Nhớ lại những bình luận tiêu cực về sản phẩm của ME·WE trên Tmall hắn nhìn thấy hồi năm ngoái, Thích Tự bỗng nghĩ đến một phỏng đoán đáng sợ—

Có khi nào Khâu Như Tùng đã thao túng xưởng may dùng nguyên vật liệu đểu và quy trình ẩu để sản xuất một phần hàng cho MeiWei, trộn lẫn thật giả rồi bán những món đồ kém chất lượng này qua kênh tiêu thụ online, để dành vật liệu tốt cho AiWei do chính hắn mở bên ngoài?

Phải rồi, làm vậy là cân bằng được số liệu rồi còn gì?

Chưa kể, giả thiết này lại còn hợp lí hóa sự gia tăng rõ rệt trong chi phí hậu mãi của bộ phận tiêu thụ online nữa!

Thích Tự siết chặt nắm đấm, sắc mặt cũng tái đi.

Về đến khách sạn, hắn bất chấp chênh lệch múi giờ mà gọi sang luôn New York, báo lại tất tần tật tình huống điều tra mới nhất và phóng đoán của mình cho ba.

Thích Nguyên Thành nghe xong cũng không khỏi nóng ruột, trầm giọng nói: “Vụ này, xem ra không điều tra cẩn thận thì không được.”

Thích Tự: “Phải đấy ba, mà Khâu Như Tùng đã làm đến mức này, thì con không nghĩ là bác Khâu không biết một tí gì đâu.”

Chưa kể, đây rất có thể chỉ mới là bề nổi của một tảng băng chìm, dù sao Thích Tự còn từng được Chương Thừa Tuyên tiết lộ cho một tin—chưa biết chừng Khâu Như Tùng còn dính líu đến cả Phi Á cũng nên.

Thích Nguyên Thành trầm ngâm một lát rồi nói: “Con nói lại cho ba tên cái nhãn hàng online kia đi, để ba tìm đội chuyên nghiệp điều tra thêm, có điều chuyện này còn dính đến quan hệ này kia, tạm thời ba cũng chưa tiện ra mặt…” Ông ngừng lại một chút, sau đó hỏi Thích Tự như đang thương lượng, “Đến lúc ấy ba sẽ bảo bọn họ liên hệ trực tiếp với con, cho con toàn quyền phụ trách vụ này, con thấy sao?”

Nghe Thích Nguyên Thành muốn giao cho mình một nhiệm vụ lớn như vậy, Thích Tự cảm giác rốt cục mình cũng đã trở thành một người đàn ông có thể đảm đương trách nhiệm trong mắt ba, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa như được tiếp đầy động lực: “Không vấn đề ạ.”

Thích Nguyên Thành khích lệ hắn vài câu, còn dặn đi dặn lại vấn đề chú ý an toàn rồi mới nói sang chuyện khác: “Mẹ với em trai con vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe ạ.” Thích Tự cười nói, “Hôm nay Tiểu Phong còn đi làm thay con nữa đấy.”

Thích Nguyên Thành không khỏi ngạc nhiên: “Đi làm thay con?”

“Vâng.” Thích Tự cũng kể qua cho ba về tình huống và nguyên nhân hắn nhờ Thích Phong đi làm hộ mình.

“Vậy cũng tốt.” Thích Nguyên Thành rất mừng, “Con nên khuyên em làm việc với mình nhiều một chút, ba chỉ có hai đứa con trai thôi, dù đã chia tay mẹ con nhưng ba vẫn thương cả hai đứa như nhau, Tiểu Phong mà tình nguyện đến làm cho con sau khi tốt nghiệp thì còn gì bằng.”

Thích Tự xì một tiếng: “Ba đừng hi vọng mà làm gì, không dụ dỗ với uy hiếp nó bằng vũ lực thì lần này nó cũng chịu giúp con khối đấy.”

“Có lần một thì sẽ có lần hai thôi mà.” Thích Nguyên Thành cười cười, lại hỏi, “Vậy còn Thầy Phó kia thì sao? Con còn liên hệ không?”

Thích Tự không khỏi nghẹn họng với vấn đề này của ba, nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa mình và Phó Diên Thăng mà đột nhiên chột dạ: “Vâng, còn ạ… Chính trong cuộc điều tra lần này, thầy ấy cũng hỗ trợ con rất nhiều…”

Thích Nguyên Thành: “Ồ?”

Thích Tự kể hết từ việc Phó Diên Thăng giúp mình điều tra chuyện của công ti, còn thẳng thắn cho ba biết rất nhiều phương pháp hành động và xử lí công chuyện mà mình có được hiện tại đều là nhờ đối phương dạy dỗ.

Thích Nguyên Thành nghe xong bình luận: “Đúng là cậu ta đã giúp con trưởng thành không ít đâu, con nhất định phải giữ lấy người này cho chắc vào.”

Thích Tự: “…”

Thích Nguyên Thành nói thêm: “À đúng rồi, có thể cuối tháng ba sẽ về Hải Thành công tác đấy.”

Thích Tự sửng sốt: “Ba sắp về?”

Thích Nguyên Thành: “Ừ, nhưng mà lịch trình tương đối kín, cụ thể ba sẽ nói cho con sau.”

Thích Tự: “Vâng.”

Hai cha con nói một hồi cũng hết hai tiếng đồng hồ, Thích Tự dập máy xong, nhớ lại nhận xét của ba về Phó Diên Thăng mà trên mặt bỗng dưng lộ ra vẻ dè dặt.

Giữ lấy cho chắc? Làm thế nào mới giữ được cho chắc đây…

Thích Tự thừa nhận đúng là mình rất khao khát mưu trí của Phó Diên Thăng, không cần ba phải nhắc, hắn cũng muốn dùng trăm phương ngàn kế để giữ người này lại bên mình.

Thế nhưng thứ đối phương cần không phải tiền, không phải địa vị, mà lại là tình cảm của hắn.

Ba hắn mà biết điều này, thì liệu có còn bảo hắn giữ lấy cho chắc nữa không?

Sau khi phát hiện ra mục đích của đối phương, Thích Tự cũng đã xoắn xuýt không biết hắn có thể tiếp nhận mối quan hệ đến mức độ nào với Phó Diên Thăng.

Hắn không cảm tính và dễ xúc động như Thích Phong, không sẵn sàng hứa hẹn một đời với người khác khi mới chỉ hai mươi, huống hồ đối phương còn là một người đàn ông.

Nghĩ đến thái độ của ba với chuyện tình cảm của Thích Phong và Lăng Khả, hắn cũng biết con đường này sẽ gây ra cho mình bao nhiêu khó khăn.

Vì vậy dù có làm tình nhân trong thời gian ngắn, hay nửa kia trong vòng ba năm, năm năm, hoặc thậm chí là dài lâu hơn nữa, hắn cũng muốn xác định xem Phó Diên Thăng có đáng để mình bước thêm một bước quyết định này hay không.

Đây chính là lí do khiến hắn cứ phải dò đi xét lại đối phương trong suốt thời gian qua. Hắn muốn biết tình cảm của Phó Diên Thăng với mình sâu đến đâu, lại càng muốn khống chế mình cho tốt, kể cả đối phương có sở hữu đầu óc thông minh gấp trăm lần hắn, Thích Tự cũng không hi vọng mình sẽ rơi vào thế bị động trong mối quan hệ này.

Hắn khẽ thở dài một hơi, nhớ đến biểu hiện ghen tuông mập mờ của Phó Diên Thăng tối qua mà không khỏi bật cười.

Cả ngày hôm nay không có tin tức gì từ đối phương, cũng không biết rốt cục tối qua Phó Diên Thăng gọi điện cho hắn để nói gì… Tính cả cuối tuần nữa là hắn đã sắp bơ người kia được bốn ngày.

Vậy chắc cũng đủ rồi.

Thích Tự do dự một lát, rốt cục mở Wechat ra nhắn cho người kia một tin: “Thầy Phó, tối nay rảnh không?”

Nửa tiếng sau, Phó Diên Thăng mới trả lời lại: “Để làm gì?”

Thích Tự khẽ cười lên một tiếng, cái giọng này, hình như vẫn còn chua lắm?

Hắn nói: “Muốn giới thiệu cho anh một người bạn này, tối cùng ăn cơm nhé?”

F1S: “Bạn gì?”

Tự: “Anh đến là biết thôi mà.”

F1S: “Lại còn úp úp mở mở nữa.”

Tự: “Thế có tới không?”

F1S: “Ở đâu?”

Tự: “Phòng khách sạn của tôi.”

F1S: “…”

Xác nhận giờ hẹn với Phó Diên Thăng xong, Thích Tự cũng điện luôn cho quầy dịch vụ của khách sạn, đặt trước ba phần ăn kinh điển kiểu Pháp, đồng thời gọi phục vụ lên sắp xếp sẵn chỗ ngồi cho ba người.

Yêu cầu sắp đặt các thứ xong xuôi, cũng vừa lúc Thích Phong đi làm về.

“Thế nào? Thuận lợi cả chứ?” Thích Tự nhìn về phía hắn.

“Má, mệt chết đi được!” Thích Phong vừa vào đã quẳng ca-táp đi, bất chấp hình tượng mà ngả ngớn nằm thẳng ra sofa.

“Không ai gây khó dễ cho em chứ?” Thích Tự hỏi.

“Không.” Thích Phong lấy tay xoa xoa cơ mặt đã phát cứng của mình, “Hồi sáng em lên máy tính của anh xem thông tin về các nhân viên trong công ti, chiều đến chỉ ngồi xem phim không, trong lúc đấy có người đến đưa ít tài liệu bảo anh xem qua, em có mang về đây, trong ca-táp ấy anh lấy mà xem.”

“Thế em còn mệt cái gì?” Thích Tự vừa hỏi vừa lấy chồng A4 được xếp ngay ngắn từ trong cặp ra, tiện tay giở xem luôn.

“Fuq, nguyên cả ngày em phải giữ đúng một biểu cảm, không được cười cũng không được gọi điện cho Lăng Khả, chỉ ngồi đó như một cái máy mà chả lẽ không mệt!?”

Đang oán thán dở thì nhân viên sắp xếp bàn ăn đi vào, Thích Phong nhìn bọn họ tất bật mà không khỏi tò mò, ngồi thẳng dậy nói: “Có chuyện gì vậy?”

Thích Tự nhướng mắt nhìn hắn, nói: “Lát nữa sẽ có một người bạn tới ăn tối cùng, cần em giả trang thành anh một chút.”

Thích Phong: “???”

Thích Phong mờ mịt nói: “Ủa rồi anh cũng ở đây mà? Sao em còn phải giả làm anh nữa?”

Thích Tự lướt qua tài liệu rồi kí những thứ cần kí, nói: “Để xem xem anh ta có phân biệt được không ấy mà, em không phải căng thẳng, cứ coi như đang đùa thôi.”

Thích Phong hiểu ra ý anh, mặt đúng kiểu cạn lời: “Anh, anh lại muốn trêu ai đấy?”

“Một người thầy tương đối tốt với anh.” Thích Tự nhét lại tài liệu vào ca-táp, liếc mắt nhìn giờ rồi nói: “Chắc cũng sắp tới rồi đấy, anh đi tắm cái đã, nếu anh ta đến thì hai người cứ nói chuyện trước đi, gọi “Thầy Phó” là được.”

Thích Phong ồ lên, nghĩ bụng đến cả thầy giáo mà anh hắn cũng không tha luôn? Đúng là quá thể đáng mà.

****

<Epilogue>

Thích Tự (nói với Thầy Phó): “Chẳng phải anh muốn biết đêm qua tôi ở với ai à? Để tôi cho anh gặp.”

Thích Tự (nói với Thích Phong): “Lát nữa nhớ giả làm anh tiếp.”

Thích Phong: “???”

Mình tan làm rồi mà, tại sao còn phải tăng ca?

vtrans by xiandzg