Tiên Nghịch

Chương 481 Vỡ!

Nát!
– Sư huynh!
 
Thân mình Thiên Cầm chấn động, quay ngoắt người lại, nhìn về mấy người Đại La Kiếm Tông, khàn cả giọng nói:
 
– Tiền bối! vì sao?!?
 
Ngay khi câu nói mà Thiên Cầm phải cố hết sức mới thốt lên được, những điểm đỏ phô thiên cái địa hoá thành một mảng đỏ rậm rạp, phát ra những tiếng động kịch liệt, trực tiếp đánh tới người thanh niên áo trắng vừa bị ném vào.
 
Tốc độ này quá nhanh, như một đám mây điện màu đỏ, chớp mắt đã bao phủ toàn thân người thanh niên áo trắng. Lúc này một cảnh tượng xuất hiện trước mặt mọi người khiến tất cả đều phải biến sắc, ngoại trừ hai tên Trưởng lão Đại La Kiếm Tông thần sắc vẫn bất động.
 
Chỉ thấy bên ngoài thân thể thanh niên áo trắng kia, vô số điểm đỏ phá vỡ quần áo, từ trên da chui vào trong có thể hắn ta. Không đến ba tức thời gian, toàn thân người này lộ ra huyết sắc.
 
Từng trận tiếng kêu cực kỳ thảm thiết từ trong miệng người này không ngừng truyền ra. Đau đớn kịch liệt khiến thân thể hắn ta không ngừng đưa tay lên cào cấu chính da ngoài của mình. Những đường cào lộ ra cả xương cốt bên trong xuất hiện khắp người người này.
 
Thân thể hắn ở trên mặt đất trong sơn cốc không ngừng dãy dụa, đôi mắt tuyệt vọng lộ ra vẻ oán hận khó có thể tượng tưởng được.
 
– Sư huynh… Thân mình Thiên Cầm đại chấn, trên mặt hiện lên một nụ cười thê thảm.
 
Lúc này, gần như tất cả những điểm đỏ hiện có bên trong sơn cốc đều xuất hiện, điên cuồng chui vào trong cơ thể người thanh niên áo trắng. Hai mắt người này dần ảm đạm, tiếng kêu thảm thiết cũng dần suy yếu.
 
Cảnh tượng này phát sinh cực nhanh, nhưng tác động cực mạnh. Sắc mặt những người còn lại đều đại biến. Quách Tà Dật nắm chặt bảo kiếm trong tay áo, trầm mặc một lát, ánh mắt quét về Thiên Cầm, loé ra một tia sát khí.
 
– Việc hôm nay là do ta dựng nên. Nếu sư huynh của Thiên Cầm không chết thì thôi, giữa chúng ta cũng chưa kết thù hận, nhưng lúc này… Về phần nữ tử gọi Quách Tà Dật là sư huynh, giờ phút này sắc mặt cũng tái nhợt, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, thân mình không ngừng run lên. Hiển nhiên cảnh tượng này khiến nàng kinh sợ không nhỏ.
 
Chỉ duy nhất nam tử áo lam mà Quách Ta Dật có chút nịnh hót, trên mặt không có vẻ gì là không thích, ngược lại cảnh tượng trong sơn cốc này khiến hắn thầm có một chút say mê.
 
Thạch Phương Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông khẽ mỉm cười, nhìn sang lão già lùn nói:
 
– Xem ra hai chúng ta không cần giết thêm ai nữa, một người này dĩ nhiên đã hấp dẫn tuyệt đại bộ phận Cửu Lê trùng vào trong cơ thể.
 
Lão già lùn cười khàn một tiếng nói:
 
– Cấm pháp thần thông của Thạch huynh rất thích hợp với nơi này. Hai người chúng ta sau lấy đi Diệu Kim quả còn phải quay về Kiếm Tông nghe lệnh!
 
Thạch Phương cười vang lên, không chút do dự vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một khối ngọc giản màu đỏ. Tay trái người này kết thành kiếm chỉ, điểm về phía trên ngọc giản, trong miệng thốt lên:
 
– Kiếm phong chi cấm! Mở!
 
Lời này vừa ra, ngọc giản lập tức phát ra âm thanh ông ông, nháy mắt rời tay bay ra, như một đạo hồng quang, trực tiếp tiến vào trong thung lũng.
 
Nháy mắt khi ngọc giản bay vào trong sơn cốc, tiếng ông ông này bỗng nhiên càng lớn hơn nữa. Đúng lúc đó, chỉ thấy một sợi tơ màu đỏ từ trong ngọc giản bay ra, hơi dừng một chút. Âm thanh ầm ầm vang lên, sau đó ngọc giản kia lập tức bắt đầu mấp máy quỷ dị. Gần như chỉ trong chớp mắt, tốc độ mấp máy lập tức nhanh hơn, cuối cùng như hoa tàn ra, hoá thành vô số sợ tơ màu đỏ bỗng nhiên khuếch tán, hướng về nam tử áo trắng đang dãy dụa trên mặt đất lao xuống.
 
Tốc độ của hồng sắc này cực nhanh, nhoáng cái đã tới trước người nam tử áo trắng, nhưng không lao vào trong cơ thể hắn ra mà nhanh chóng đan xen với nhau, mở ra thành một tấm lưới màu đỏ, bao vây mấy trượng xung quanh nam tử đó lại.
 
Lúc này, hai mắt của Thạch Phương Trưởng lão Đại La Kiếm Tông chợt loé lên, trong miệng hét lớn:
 
– Phong!
 
Lời này vừa thốt ra, tấm lưới màu đỏ lập tức loé ra từng trận tia chớp màu đỏ, âm thanh bùm bùm vang lên, phía trên cái lưới này xuất hiện vô số kỳ hiệu điện quang, rậm rạp kết hợp với tấm lưới này, hình thành một đạo phong ấn cực kỳ nghiêm mật!
 
Làm xong những việc này, lão già lùn tiên phong đi vào trong sơn cốc. Nháy mắt khi thân mình hắn tiến vào bên trong, từ mặt đất bên dưới những đám cành lá khô héo lập tức vang lên tiếng gào rít. Lại một đám các điểm đỏ lao ra, tuy nhiên số lượng cũng không đáng kể.
 
Thần sắc lão già lùn vẫn như thường, năm ngón tay khẽ vẫy, bắn ra những đạo kiếm khí. Mỗi một lượt kiếm khí xé gió bắn qua, lại có nhiều điểm đỏ tiêu tán.
 
Thực tế nếu số lượng Cửu Lê trùng này nhiều hơn, với tu vi của Trưởng lão lùn thì để đối phó được cũng sẽ hơi chút phiền hà. Nhưng số lượng Cửu Lê trùng cũng không nhiều, dĩ nhiên hắn ứng phó cực kỳ dễ dàng.
 
Thước Phương Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông khẽ động, trực tiếp bay vào bên trong sơn cốc, trợ giúp hắn ta một tay. Ngoại trừ số Cửu Lê trùng trong cơ thể nam tử áo trắng đã bị phong ấn trên mặt đất, số Cửu Lê trung bên ngoài lập tức tiêu tan.
 
Người thứ ba bước vào trong sơn cốc đó là sư thúc của Quách Tà Dật, lão già Hoá Thần kỳ. Sau đó mới là nhưng người còn lại. Còn về phía Thiên Cầm, trên mặt giờ không còn vẻ căm giận nữa mà có một sự bình tĩnh khiến người ta sợ hãi.
 
Khi lão già lùn bắn ra một đạo kiếm khí cuối cùng, đánh tan con Cưu Lê trùng còn tồn tại thì ánh mắt loé lên, nhìn về đoá hoa trên tảng đá màu vàng ở ngoài mấy trượng.
 
– Lữ Tùng Nghĩa, ngươi đến hái Diệu Kim quả đi!
 
Âm thanh của lão già lùn tràn đầy một cỗ uy nghiêm không thể cự tuyệt. Lữ Tùng Nghĩa chính là lão già Hoá Thần kỳ. Người này nghe Trưởng lão nói vội vàng dạ một tiếng, tiến lên mấy bước muốn đi hái Diệu Kim quả xuống.
 
Nhưng đúng lúc đó, bỗng nhiên một cơn giá mát từ bên ngoài thổi tới. Cơn giá này căn bản không có chỗ nào thần kỳ, khi thổi tới trong cốc cũng chỉ tạo ra một loạt tiếng động của cành lá cỏ cây.
 
Nhưng khi cơn gió này thổi tới trên người của Thạch Phương và lão già lùn Trưởng lão Đại La Kiếm Tông thì khiến cho sắc mặt của hai người này đại biến.
 
Thạch Phương quay ngoắt đầu lại, hai mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm ra bên ngoài sơn cốc. Còn lão già lùn kia sắc mặt cũng lập tức trở nên âm trầm, tay phải đặt lên túi trữ vật, ánh mắt lộ ra sát khí, nhìn ra bên ngoài cốc.
 
Động tác của hai người này lập tức khiến cho không khí bên trong sơn cốc biến hoá. Trong khoảng thời gian ngắn không ngờ có một cỗ sát khí bao phủ bốn phía.
 
Do đó, lão già họ Lữ đang định lên hái Diệu Kim quả lập tức dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
 
Những người khác cũng thế. Chỉ duy nhất cô gái Thiên Cầm là ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhìn nam tử áo trắng xa xa nằm trên mặt đất đã không còn dãy dụa nữa, trầm mặc không nói. Như thể hết thảy những điều đang xảy ra xung quanh nàng cũng không có chút quan hệ gì với nàng cả.
 
– Vị đạo hữu nào tới đây, cũng đừng giả thần giả quỷ nữa! Tại hạ là Thạch Phương Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông, mong đạo hữu bước ra nói chuyện!
 
Thạch Phương trầm mặc một chút rồi quát lên. Hắn và lão già lùn nhìn sang nhau một cái, đều thấy vẻ ngạc nhiên ở trong mắt của đối phương.
 
Vừa rồi khi cơn gió thổi tới, gần như ngay lâp lập tức nhận ra, cái cảm giác mà luôn xuất hiện ngay từ khí bước chân vào Địa Ma Bắc giới đột nhiên nổi lên mãnh liệt hơn vô số lần. Cảm giác này lúc đầu chỉ như một con mãnh thú ở xa xa nhưng ngay lập tức mãnh thú này đã xuất hiện ngay trước mặt mình.
 
Loại biến hoá kịch liệt này lập tức khiến cho Thạch Phương và lão già lùn tâm thần đại chấn.
 
Một đoàn bụi khí nồng đậm từ bên ngoài sơn cốc chậm rãi xuất hiện. Bụi khí nồng đậm này căn bản là không thấy được thật hư bên trong, nó phiêu phù ở bên ngoài sơn cốc.
 
Nháy mắt khi bụi khí này xuất hiện, sắc mặt của Thạch Phương đột nhiên khó coi đến cực điểm.
 
– Các hạ là ai?
 
Sắc mặt của lão già lùn lúc này trở nên âm trầm, thốt ra từng chữ một.
 
Hắn vừa dứt lời, không đợi đáp án, lập tức hét lớn một tiếng, tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một cái gương chỉ có một mặt. Người này ném ra, chiếc gương lập tức bay lên, đón gió bành trướng tức khắc hoá thành một cái gương cao tầm ba thước, mặt trên tản ra từng trận thanh quang, trực tiếp bao phủ phía trên bụi khí.
 
Ngay tại khi lão giả lùn xuất ra pháp bảo, lão già Thạch Phương cũng đã nhiều năm phối hợp tỏ ra cực kỳ ăn ý. Hắn không chút do dự lập tức hai tay bấm quyết, bảo kiếm sau lưng bỗng nhiên gào rít lao ra, lơ lửng bên trên đỉnh đầu, xuất hiện một bóng kiếm hư ảo thật lớn cao hơn mười trượng.
 
– Chém!
 
Thạch Phương hét lớn!
 
Ngay khi hai vị Trưởng lão xuất thủ, bóng dáng của lão già Hoá Thần kỳ Lữ Tùng Nghĩa cũng như điện, lập tức nhằm về phía Diệu Kim quả. Dù sao hắn tu luyện cũng đã rất lâu, hiểu được việc bắt lấy thời cơ. Lúc này khoảng cách đến Diệu Kim quả đã không còn xa, loé lên cái đã tới được bên cạnh.
 
Ánh sáng của chiếc Gương đồng như bao phủ phía trên cả đám bụi khí. Cùng với đó kiếm của Thạch Phương như đến từ Cửu Thiên, gào rít chém xuống. Kiếm này chưa hạ xuống đá phát ra âm thanh phá không, vang khắp thiên địa.
 
Đại La Kiếm Tông lấy kiếm mà thành danh, kiếm uy dĩ nhiên không yếu.
 
Chẳng qua là!
 
Nháy mắt khi kiếm khí phá không chém xuống, đám bụi khí đột nhiên khẽ động, như vạn mã xông lên, như sóng lớn ngập trời. Nháy mắt, đám bụi khí bỗng nhiên lao về phía trước, liền phá tan hết thảy, tràn ngập cả sơn cốc.
 
Dưới sự công kích này, từ bên trong bụi khí truyền ra một âm thanh lạnh lẽo:
 
– Ánh sáng của đom đóm há có thể so sánh với ánh trăng!
 
Nháy mắt khi âm thanh lạnh lẽo này truyền đến trong tai mọi người trong sơn cốc khiến cho tâm thần bọn họ đều chấn động. Thanh quang phía trên bụi khí hoàn toàn sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc, hoá thành những điểm sáng vô thanh vô tức tiêu tan ra bốn phía.
 
Chiếc Gương đồng ở giữa không trung truyền ra từng tiếng răng rắc, vỡ!
 
Thanh kiếm do Thạch Phương chém xuống, tan!