Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 496 Chân Giả Nan Biện

“Thảo nào ở nơi này lại có linh tuyền, té ra là để bồi dưỡng Dưỡng Hồn mộc. Vạn niên linh nhũ tại hạ rất muốn, nhưng đối với Dưỡng Hồn mộc tại hạ đồng dạng cũng rất hiếu kỳ.” Hàn Lập nhìn Nguyên Dao, chậm rãi nói.

Lời vừa thoát ra, sắc mặt Nguyên Dao bỗng trở nên băng hàn.

“Yên tâm, trải qua sự bồi dưỡng nhiều năm như vậy, nó chắc chắn không bé, tại hạ chỉ lấy một cái rễ rất nhỏ mà thôi, sẽ không tranh giành phần thân cây quan trọng với Nguyên cô nương.” Hàn Lập thấy thần tình của vị đại mỹ nhân thay đổi, liền mỉm cười nói thêm.

“Chỉ cần rễ thôi?” Nguyên Dao ngẩn ra, sau đó sắc mặt đã hòa hoãn hơn, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ xuất một tia nghi hoặc.

“Đương nhiên để bồi thường, Vạn niên linh nhũ mà Nguyên cô nương vừa đáp ứng, tại hạ cũng phải lấy.” Hàn Lập nghiêm nghị giải thích rõ.

“Hi hi, Hàn đạo hữu mưu tính thật chu toàn. Chỉ cần chút rễ của Dưỡng Hồn mộc cũng đủ khiến nhiều tông môn nguyện ý ra giá cao để mua lại nhưng điều kiện này bản cô nương đáp ứng.” Sóng mắt của Nguyên Dao lưu chuyển, tựa hồ đoán được tâm tử của Hàn Lập, chợt mỉm cười duyên dáng như hoa đua nở.

Tuy nhiên vì thế mà nàng dường như yên tâm hơn.

Hàn Lập cũng nhàn nhạt cười, không có ý tứ muốn giải thích rõ.

“Tốt rồi, chúng ta phá trận đi. Ta trước hết sẽ giảng giải một chút tâm đắc phá trận cho đạo hữu.” Nguyên Dao cười hì hì noi, xem ra trong lòng còn khẩn trương hơn cả Hàn Lập.

“Không cần vội, dòng linh tuyền này cô nương không muốn thu giữ lấy sao?” Hàn Lập chỉ hồ nước, cười mà không cười hỏi.

“Hàn huynh nói đùa rồi, linh tuyền này sớm đã bị chủ nhân Hư Thiên điện dùng cấm chế cao cấp gắn kết thành một thể với nội điện, tiểu nữ nếu có thần thông lớn như vậy thì sớm đã đi thu lấy Hư Thiên đỉnh, hà tất phải chôn chân ở chỗ này.” Nguyên Dao chu miệng nói.

Nghe xong lời này, Hàn Lập lộ ra một tia thất vọng, nhưng sau khi suy ngẫm thì đột nhiên cười khổ.

Hắn hình như đã quá tham lam rồi, vừa thấy bảo vật liền muốn chiếm làm của riêng.

Đây là dấu hiệu không tốt, hắn thực không muốn sau này có kết quả “chim chết vì mồi, người chết vì tiền” .

Nghĩ tới đây, Hàn Lập âm thầm tự cảnh tỉnh mình một lát, rồi không đề cập đến nó nữa mà trầm giọng nói:

“Nguyên đạo hữu trước hết đem linh nhũ giao cho tại hạ rồi mới giảng giải trận pháp. Với sự hợp lực của chúng ta, không cần hai, ba ngày chắc chắn sẽ phá được cấm chế.”

Nguyên Dao nghe xong đề nghị của Hàn Lập liền nhìn hắn mỉm cười duyên dáng, lập tức toát ra vẻ đẹp mê hồn.

Hai ngày sau, ở trên mặt biển bên ngoài Hư Thiên điện khoảng vài chục dặm có một trận bạch quang lóe lên.

Tiếp theo một đôi nam nữ dưới sự bao bọc của hào quang đột nhiên xuất hiện.

Nam tử tướng mạo bình thường, ngoại trừ cặp mắt trong suốt ra thì chẳng có điều gì hơn người. Nữ tử thân hình cao ráo, xinh đẹp như hoa, đôi mắt sáng lưu chuyển, ẩn chứa vẻ phong tình vô hạn.

Hai người này vừa xuất hiện trên mặt biển đều cực kỳ cảnh giác, quan sát xung quanh một lượt, khi thấy không có tu sĩ khác mới thở phào một hơi.

Bọn họ chính là Hàn Lập và Nguyên Dao sau khi phá trận trong mật thất liền bị truyền tống ra ngoài.

“Xem ra những người khác vẫn còn bị vây khốn ở trong Hư Thiên điện, không đến lúc thì không thể ra được.” Nguyên Dao nhìn về phía nào đó, dị quang trong mắt lóe lên nói.

“Những lão quái Nguyên Anh kỳ có giống như chúng ta là sau khi lấy bảo vật sẽ bị truyền tống đi ra không?” Hàn Lập không có lơi là cảnh giác, nhíu mày nói.

“Đạo hữu cứ yên tâm, sau khi lấy bị truyền tống ra chỗ nào là ngẫu nhiên, có khả năng ở tại phụ cận của Hư Thiên điện, có khả năng ở nơi cách xa nó vài trăm dặm. Không ai có khả năng đồng thời giám thị phạm vi rộng lớn như thế đâu.” Nguyên Dao lơ đãng khẽ vuốt mái tóc đen nhánh, nhẹ nhàng nói.

“Điều này quá tốt!” Hàn Lập an tâm hơn, gật gật đầu.

“Sao thế? Chẳng lẽ Hàn huynh đắc tội với mấy lão quái vật kia? Nếu đúng như vậy thì đạo hữu phải cẩn thận một chút mới được!” Sóng mắt của Nguyên Dao lưu chuyển, giọng điệu mang theo một tia dò hỏi.

“Điều đó không cần Nguyên đạo hữu bận tâm, tại hạ còn có việc trong người, phải đi trước một bước.” Thần sắc Hàn Lập thản nhiên, ôm quyền hướng Nguyên Dao, rồi không đợi nàng nói điều gì, hắn đã không chút do dự hóa thành một đạo cầu vồng phi hành rời đi, không có một chút ý tứ lưu luyến.

Nguyên Dao nhìn đạo hào quang đang bay xa dần, thần sắc lộ ra một tia cổ quái.

Sau nửa ngày nàng mới lắc lắc đầu, sau đó một trận hắc quang lóe lên, lấy ra một cái cây quái dị, dài khoảng một thước.

Bên ngoài của nó thô ráp, đen sì, lồi lồi lõm lõm, cực kỳ xấu xí.

Nhưng Nguyên Dao nhìn nó, trên mặt lại lộ ra một tia cảm thương.

“Nghiên tỷ tỷ, tỷ tạm thời phải nhẫn nại một chút, ta sẽ tìm người dùng nó luyện chế thành Tàng hồn hộp để tỷ hoàn toàn thoát khỏi khổ sợ của thuật luyện hồn.” Âm thanh của nàng cực kỳ thấp, sau khi nói xong liền không chút chần chờ, phủ hắc bào lên thân, che giấu vẻ đẹp mê hồn kia lại.

Tiếp theo Nguyên Dao hóa thành một đoàn hắc khí, hướng một phương hướng nào đó bay đi.

Trong nháy mắt phía trên mặt biển ở nơi này lại trở nên yên tĩnh.

Cùng lúc đó trên thạch đài tầng năm trong nội điện của Hư Thiên điện có mấy người đang đứng, sắc mặt âm trầm.

Thần tình mỗi người đều cực kỳ khó coi, đó chính là đám tu sĩ chính, ma lưỡng đạo Nguyên Anh kỳ, Man Hồ Tử cũng có trong nhóm này.

Không biết là đã đạt thành hiệp nghị gì mà tất cả đều không còn đánh nhau loạn xạ nữa.

“Chúng ta đã liên thủ tìm kiếm qua tất cả ngóc ngách nội điện từ tầng ba đến tầng năm rồi nhưng ngoại trừ mấy tầng cấm chế và khôi lỗi đã bị phá hủy ra thì chẳng thấy ai cả. Cực Âm, trong ba người mất tích có hai người quan hệ rất lớn đến ngươi. Phải chăng ngươi đã chỉ thị bọn chúng lấy bảo vật rồi trốn chạy?” Vạn Thiên Minh mặt mày phát xanh nói.

“Hừ, Vạn môn chủ, lời này không biết ngươi đã hỏi bao nhiêu lần rồi. Tại hạ đã sớm nói qua là ái tôn (cháu yêu) của mình gặp phải điều bất trắc, đây chính là bí thuật do tại hạ tự mình thăm dò, tuyệt đối không thể sai, nếu không phải ” Thiên cương tráo ” ngăn cản thần thức thì tại thời điểm tiểu tôn chết đi, bản tổ sư đã biết và cũng sẽ không để hai tên tiểu tử kia thừa cơ hội ôm bảo vật chạy trốn rồi.” Cực Âm tổ sư mặt mày nhăn nhó nói.

“Nói đi cũng phải nói lại, tại hạ cảm thấy Man huynh là khả nghi nhất, vì sao ngay trong khoảng thời gian Man huynh thu hút sự chú ý của mọi người thì Hư Thiên đỉnh bị người cướp mất, ngoài ra Man huynh còn không đem lai lịch vị hậu bối kia nói rõ ràng, chẳng lẽ huynh đã cấu kết với tiểu tử đó từ trước?” Cực Âm tổ sư liền chuyển giọng, nhìn chằm chằm Man Hồ Tử, âm trầm nói.

“Nực cười, Man mỗ phải giải thích gì với ngươi? Cho dù Hư Thiên đỉnh bị cướp đi thực sự có quan hệ với tên tiểu tử kia thì liên quan gì đến ta. Ta lúc đó đang bị chư vị truy đuổi, bỏ chạy trối chết, chung quy cũng chẳng có gì trong tay. Ngược lại tên tiểu tử ngươi gọi là Ô Sửu kia không biết là thật hay giả? Nói không chừng trong lòng ngươi đang vui mừng cũng có!” Hai mắt Man Hồ Tử trừng lên, không chút khách khí phản pháo.

“Ngươi…” Cực Âm tổ sư nghe xong, tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.

Ái tôn đã gặp phải bất trắc, trên người còn cõng theo nỗi oan ức to lớn nữa, nói thế nào Cực Âm tổ sư cũng không thể tiếp nhận được.

Nhất thời sắc mặt hắn hiện lên vẻ tức giận, muốn mở miệng tiếp tục tranh luận.

Nhưng nho sinh lão giả bên cạnh lập tức đứng ra khuyên giải.

“Man huynh cùng Ô huynh không cần phải tranh chấp nữa, ai trong ba người bọn họ lấy đi bảo vật thì có quan hệ gì với chúng ta chứ? Điều đó chỉ là thứ yếu, hiện tại quan trọng nhất là dù cho bọn họ sống hay chết cũng cần tìm ra chúng. Chúng ta truy đuổi theo Man huynh đến chỗ ra vào của tầng ba, động tác của chúng dù có nhanh đi nữa cũng không có khả năng thoát khỏi từ tầng 3 đến tầng 5 mà hiện giờ chúng ta cũng đã bố trí mấy cái pháp trận, nếu chúng muốn thừa cơ hội đào tẩu thì không có khả năng, về phần từ trong mật thất truyền tống ra ngoài thì càng không thể nào. Cần phải biết rằng tu vi bọn chúng chỉ là Kết Đan sơ kỳ, cho dù ba người liên thủ cũng không thể phá vỡ cấm chế mật thất từ tầng ba trở lên, trừ phi đầu óc bọn chúng mê muội, muốn tự sát.” Thần sắc Thanh Dịch cư sĩ bình tĩnh phân tích.

“Thế nhưng chúng ta đã thám thính tất cả từ tầng ba đến tầng năm rồi mà vẫn không phát hiện được tung tích của bọn chúng.” Vạn Thiên Minh lạnh lùng nói, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi.

Thực ra đâu chỉ có hắn, ba người bên phe chính đạo cũng đều bán tín bán nghi.

Bọn họ sớm đã truyền âm thương lượng với nhau nhiều lần, đều thấy rằng có thể là ba lão quái vật ma đạo liên thủ với nhau, diễn xuất một trường hí kịch, cố ý dẫn dắt bọn họ ra xa rồi mới sai hậu bối ra tay cướp lấy Hư Thiên đỉnh.

Bởi vậy nên nhóm Vạn Thiên Minh một bên cực kỳ hối hận, một bên thì nhìn chằm chằm như hổ đói theo từng cử động của nhóm Cực Âm, tuyệt đối không để cho mấy lão quái vật ma đạo ly khai nửa bước.

Cực Âm, Thanh Dịch đều nhận ra được tâm tử của nhóm Vạn Thiên Minh nhưng trong lòng hai người bọn họ cũng như lửa đốt nên chẳng để ý gì đến việc nhỏ nhặt này nữa.

Bọn họ đang muốn nhanh chóng tìm ra đám người Huyền Cốt và Hàn Lập để lấy lại Hư Thiên đỉnh.

Một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ tại nội điện tranh đấu với nhau, kết quả bảo vật lại bị mấy tên tu sĩ Kết Đan kỳ thừa nước đục thả câu cướp mất, nếu truyền ra ngoài thì bọn họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Huống hồ bọn họ sao có thể cam tâm để cho bảo vật đệ nhất của Loạn Tinh hải rơi vào tay nhóm Hàn Lập được chứ.

Man Hồ Tử trong lòng cũng rất ngạc nhiên bởi vì hành động của Huyền Cốt dường như không giống như ước định đã được bàn bạc trước đó.

Lẽ nào hắn thực sự ôm lấy bảo vật chạy trốn rồi???

Nếu tu sĩ Kết Đan kỳ phổ thông thì không có cách nào lọt qua cấm chế trong mật thất từ tầng ba đến tầng năm nhưng Huyền Cốt là tu sĩ chuyên tu quỷ đạo nên điều này cũng rất khó nói.

Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng hắn không dám thổ lộ nửa phần, ngược lại hắn còn có ý nghĩ muốn khuấy nước thêm đục nữa.

Vì thế Man Hồ Tử mới lạnh lùng mở miệng.

“Các ngươi có nghĩ là hai lão gia hỏa của Tinh Cung thực sự không rời đi mà một mực vẫn ẩn nấp quanh đó không? Thấy chúng ta truy đuổi nhau liền xuất hiện tiêu diệt ba người kia, sau đó lấy đi Hư Thiên đỉnh?”

Vừa nghe lời này của Man Hồ Tử, những người khác liền bốn mắt nhìn nhau, sau đó lộ ra vẻ đăm chiêu.