Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 498 Nghịch Tinh Minh

“Đại sự gì? Trước đó mấy ngày ta vừa bế quan đi ra, nói qua một chút đi!” Bộ dáng Hàn Lập có vẻ thờ ơ.

“Tiền bối đã hỏi, vãn bối đương nhiên sẽ nói theo sự thực, tuy nhiên tại hạ có thể hỏi tôn tính đại danh của tiền bối được không?” Lão giả khoanh tay cung kính hỏi.

Nghe xong lời này, Hàn Lập có chút ngoài ý muốn nhưng sau khi ngẫm nghĩ, vẻ mặt liền cười như không cười đáp:

“Xem ra ngươi cũng rất cẩn thận, ta là khách khanh trưởng lão của Diệu Âm môn, họ Hàn. Không biết ngươi đã từng nghe qua chưa?”

“Nguyên lai là Hàn trưởng lão, vậy không phải là ngoại nhân rồi. Tuyết Địch tiên tử của bản tông cùng Tử Linh tiên tử của quý tông là bạn bè thân thiết, hai tông phái chúng ta luôn luôn quan hệ giao hảo với nhau.” Lão giả nghe Hàn Lập báo thân phận liền thở phào một hơi, tiếp theo vẻ mặt mỉm cười nói.

Thấy đối phương lộ ra biểu tình mình đều là người cùng một nhà, Hàn Lập lập tức ngẩn người, sau đó đột nhiên cười khổ.

Nụ cười này khiến lão giả có chút thấp thỏm lo lắng.

“Chẳng lẽ mình nói sai gì sao?” Lão giả có chút hồ nghi thầm nghĩ.

“Ta thường không quản sự tình trong môn phái, cũng không muốn biết ngươi nói thật hay giả, chỉ cần hồi đáp vấn đề của ta là được, ta sẽ không làm khó các ngươi đâu. Hiện tại đem tình tiết cụ thể nói ra đi, đến cuối cùng là xảy ra đại sự gì?” Hàn Lập thu lại nụ cười, nói.

“Tại hạ sao dám lừa gạt tiền bối. Những lời vừa rồi đều là thật.” Lão giả cười bồi, cơ hồ muốn thề thốt nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Lập liền lập tức giảng giải.

“Cách đây không lâu khắp Loạn Tinh Hải đột nhiên xuất hiện một tin đồn nói rằng Nguyên Từ thần quang của Thiên Tinh song thánh đại thành, sắp kết thúc bế quan nên Tinh Cung muốn nhân cơ hội đó thanh trừ một số thế lực không nghe lời hoặc không có cách nào khống chế. Đại bộ phận mọi người đều nghĩ đó chỉ là hư ngôn nhưng không tưởng được mấy ngày sau Tinh Cung đích thực đưa ” Thiên Tinh lệnh ” đến các thế lực lớn nhỏ, bắt tất cả các thủ lĩnh tông phái cùng với đảo chủ các đảo khi nhận được lệnh phải lập tức đến gặp Thiên Tinh song thánh, bằng không sẽ lấy danh nghĩ bất kính với Tinh Cung ra tay tiêu diệt.” Lão giả tường tận giải thích.

“Bắt các thế lực đến gặp Thiên Tinh song thánh? Ngươi không nhầm chứ? Tinh Cung sao lại phát ra mệnh lệnh khiến người mưu phản như vậy chứ?” Hàn Lập nhíu mày, không tin hỏi lại.

“Dạ đúng, khi Thiên Tinh lệnh đã ở trong tay các thế lực thì đại bộ phận mọi người đều giống như đang nằm mộng. Nếu trong giai đoạn thế lực Tinh Cung mạnh nhất thì phát ra mệnh lệnh đó chẳng có gì, nhưng bây giờ thế lực của Ma đạo và Chính đạo đều không dưới họ, điều này khiến cho ngươi khác khó hiểu.” Lão giả cười khổ nói.

“Vậy những tu sĩ mà ta gặp dọc đường đều đi đến gặp Thiên Tinh song thánh sao?” Hàn Lập đánh giá đội ngũ trước mặt thêm lần nữa, nhíu nhíu mày hỏi.

“Điều này rất khó nói!” Lão giả lộ ra vẻ chần chờ, có chút hàm hàm hồ hồ trả lời.

“Khó nói? Vậy là ý gì?” Dị quang trên mặt hắn chợt lóe, có chút kỳ quái hỏi.

“Tiền bối, tại hạ còn có một số sự tình vẫn chưa nói. Không lâu sau khi Tinh Cung phát ra Thiên Tinh lệnh thì chính đạo và ma đạo đột nhiên tuyên bố liên thủ thành lập một tổ chức gọi là ” Nghịch Tinh minh “, nói là muốn đánh đổ bá quyền của Tinh Cung đối với Loạn Tinh Hải, triệt để kết thúc sự thống trị hiện nay. Tổng hộ pháp của Vạn Pháp môn là Vạn Tam Cô và Ma đạo đệ nhất nhân ” Lục đạo cực thánh ” đồng thời đảm nhiệm hai vị trí đứng đầu của Nghịch Tinh minh, khi tổ chức này vừa thành lập đã có rất nhiều tông môn và thế lực gia nhập theo họ, ngoài ra còn có thêm vài vị tán tu Nguyên Anh kỳ kiêu hùng đảm nhận chức trưởng lão. Nghịch Tinh minh cũng học theo cách của Tinh Cung, đồng dạng phát ra quỷ bài ” Nghịch Tinh lệnh ” đến tất cả các thế lực, bảo là nếu đến diện kiến Thiên Tinh song thánh thì sẽ trở thành địch nhân của họ và sẽ không buông tha. Đồng thời họ cũng tuyên bố trong thời gian sắp tới sẽ công kích Thiên Tinh thành, các thế lực khác có thể tự do đi đến quan sát nhưng phải biểu lộ rõ lập trường chính mình.” Lão giả lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ.

Nghe đến đây tuy sắc mặt Hàn Lập vẫn bất động nhưng trong lòng sững sờ.

Sự tình lớn như vậy lại phát sinh trong thời gian ngắn ngủi lúc hắn đang ở Hư Thiên điện thực sự làm hắn bất ngờ.

Trong lúc nhất thời tâm tư Hàn Lập rối loạn.

Đột nhiên trong lòng Hàn Lập khẽ động, nhìn lão giả bình tĩnh hỏi:

“Nghịch Tinh lệnh là quỷ bài như thế nào, ngươi có mang theo không?”

“Lệnh bài này bản tông cũng thu được một cái nhưng ở chỗ của tông chủ, tuy nhiên vãn bối có đem hình dạng của nó phục chế trong một cái ngọc giản. Tiền bối có muốn nhìn qua không?” Lão giả ngẩn ra nhưng sau đó nịnh nọt nói.

“Ừ, lấy ra xem!” Thần sắc Hàn Lập lạnh lùng, gật gật đầu.

Lão giả thấy vậy, lập tức lôi từ trong túi trữ vật ra một khối ngọc giản màu vàng, không dám chần chờ, hai tay cung kính đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập không chút khách khí tiếp lấy, nhanh chóng đưa thần thức vào bên trong thăm dò, sắc mặt có chút thay đổi.

Quả nhiên mặt quỷ ở trên lệnh bài gần giống cái mà trưởng lão của Lục Liên điện đưa cho Ô sửu xem. Tuy ngoại hình có chút biến đổi, nhưng tuyệt đối là cùng một gốc mà ra.

Xem ra chính, ma lưỡng đạo đã sớm lén lút câu kết, trước đó rất lâu đã dày công tiềm nhập nội gian vào các thế lực khác.

Trong lòng Hàn Lập giật mình, nhưng thần sắc lại chẳng chút thay đổi, đem ngọc giản trả lại cho lão giả.

“Nếu nói như vậy thì các ngươi đến phụ cận của Thiên Tinh thành để xem đại chiến giữa Tinh Cung và Nghịch Tinh minh rồi mới quyết định phải không?!” Hàn Lập tùy ý hỏi.

Nghe xong lời này, lão giả lộ xuất vẻ xấu hổ.

“Dạ đúng thưa tiền bối. Chúng tôi mấy người đích xác là phụng mệnh tông chủ, trước tiên là xem xét tình hình, dù sao Tam Tinh tông của chúng tôi chẳng phải là đại môn đại phái gì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi. Trong đoạn thời gian này Nghịch Tinh minh đã phát động công kích các tòa ngoại đảo Thiên Tinh thành và chiếm được thế thượng phong, thậm chí một số hòn đảo trực tiếp tuyên bố về phe bọn họ, tiếp theo chắc Nghịch Tinh minh sẽ tấn công đến phần nội đảo, một số người nội tâm bất chính cũng thừa cơ hội tác quai tác quái, không ít tán tu, tiểu tông tiểu phái đều đã xảy ra chuyện, nếu không phải thân phơi đồng hoang thì cũng hoàn toàn bị diệt môn.” Lão giả nói ra vì sao các tu sĩ ở dọc đường đều có bộ dạng cực kỳ cẩn thận.

“Nguyên lai là do vậy! Được rồi, sự tình đã rõ, các ngươi có thể đi.” Hàn Lập rất vừa lòng, nhẹ nhàng phất tay, thản nhiên nói.

“Vậy vãn bối trước tiên xin cáo từ!” Lão giả nghe Hàn Lập nói với thì trong lòng vui mừng, vội vàng thi lễ cáo từ.

Mặc dù hắn nhìn Hàn Lập không có bộ dạng cùng hung cực ác nhưng ở cùng một chỗ với một vị tu sĩ Kết Đan kỳ không quen biết vẫn khiến hắn có chút lo sợ vì thế hắn lập tức dẫn theo người nhanh chóng rời đi.

Hàn Lập đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, bắt đầu rơi vào trầm ngâm.

Tinh Cung và chính ma lưỡng đạo cuối cùng cũng bạo phát đại chiến, tin tức này đối với hắn mà nói thì có nửa tốt, cũng có nửa xấu.

Nửa tốt chính là đại chiến sẽ làm tiêu hao đại bộ phận tinh lực của mấy lão quái vật kia liên quan.

Bọn họ tất cả đều trực thuộc chính ma song phương, không có khả năng không tham dự vào việc này. Vì thế sẽ không toàn tâm toàn ý truy đuổi hắn và Hư Thiên đỉnh giúp hắn an toàn hơn nhiều.

Nửa xấu chính là đại chiến bắt đầu sẽ khiến hắn cực kỳ phiền toái nếu muốn trở lại động phủ của mình.

Chắc chắn tu sĩ vào thành sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt hơn rất nhiều, đặc biệt là tu sĩ có tu vi Kết Đan kỳ như hắn.

Hơn nữa nếu Nghịch Tinh minh tấn công khu nội đảo của Thiên Tinh thành trước khi hắn trở về thì những dự định ban đầu của hắn sẽ hoàn toàn hư hết.

Tinh Cung không thể trong giai đoạn đó để tu sĩ khác tùy tiện tiến nhập vào thành.

Nghĩ tới đây Hàn Lập âm thầm thở dài một hơi.

Trong mấy ngày tiếp theo, hắn chặn một vài nhóm tu sĩ cấp thấp khác rồi hỏi han tương tự như thế.

Cuối cùng hắn cũng chứng thực được tính chính xác của thông tin, đồng thời điều đó khiến hắn lâm vào trạng thái khó xử.

Hiện tại Hàn Lập đang lơ lửng trên biển, ngẩn ngơ nhìn về phía xa xăm, thần sắc lưỡng lự.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, đột nhiên khẽ lật tay, một cái bình màu nhỏ màu xanh xuất hiện.

Chính là cái bình chứa Vạn niên linh nhũ.

Nhìn nhìn nó, trên mặt Hàn Lập lộ xuất một tia bất đắc dĩ.

Nhanh như vậy đã phải dùng đến những giọt linh dịch này, thực sự quá ư lãng phí linh vật a!

Nhưng nếu không làm thế thì chỉ sợ hắn chưa kịp đến Thiên Tinh thành thì Nghịch Tinh minh đã phát động thế công, khi đó đừng nói việc tiến nhập vào thành chứ chưa cần nói đến việc lợi dụng Truyền Tống trận đào thoát ra Ngoại Tinh hải.

Sau khi ngẫm nghĩ cả nửa ngày, Hàn Lập cuối cùng cũng phải cắn răng mở nắp bình, cẩn thận rót ra vài giọt chất lỏng trong suốt vào miệng.

Sau đó hắn cất chiếc bình đi, đưa linh lực vào Huyết sắc phi phong, hóa thành một đạo hào quang tức tốc bắn đi, biến mất vô ảnh vô tung khỏi vị trí ban đầu.

Trong nửa tháng tiếp theo khi Hàn Lập thấy pháp lực tiêu hao thì trực tiếp dùng linh dịch, không ngừng phi hành vì thế hắn đã tiết kiệm được một khoảng thời gian lớn so với lộ trình ban đầu, tốc độ cơ hồ ngang bằng với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Kết quả là dọc đường dù thỉnh thoảng gặp một số tu sĩ Kết Đan kỳ nhưng khi thấy đoàn huyết quang của Hàn Lập thì bọn họ nghĩ đó là một “tiền bối cao nhân” Nguyên Anh kỳ nên nhanh chóng tránh xa ba thước, không ai dám cản trở chứ đừng nói đến chuyện có những ý nghĩ xấu xa.