Tiên Nghịch

Chương 519 Lập uy

Đôi mi thanh tú của Diêu Tích Tuyết hơi nhíu lại. Nàng đã hết sức thật lòng, những điều cần nói cũng đều đã nói hết. Hơn nữa, thù lao mà nàng đưa ra cũng rất cao. Thậm chí thái độ luôn cố gắng kìm chế để nhận được sự giúp đỡ của đối phương. Nhưng vào lúc này, Vương Lâm lại từ chối khiến cho nàng gần như không còn kiên nhẫn được nữa.
 
Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của hắn thì nàng cần phải chờ sau khi đạt tới Vấn Đỉnh kỳ mới có thể bài trừ cấm chế đó. Mặc dù tiên ngọc để đạt tới Vấn Đỉnh kỳ nàng không thiếu nhưng việc hiểu được thiên đạo lại không có một sự tiến triển. Việc hiểu được thiên đạo có khi dài khi ngắn. Chẳng ai có thể biết trước được khi nào mới có thể hiểu được nó. Hơn nữa, việc này không thể để cho những người ở đây biết được. Nếu không chắc chắn sẽ xảy ra một màn tai họa.
 
Càng nghĩ thì nàng chỉ thấy có Vương Lâm là người thích hợp nhất. Sau khi chứng kiến thực lực của Vương Lâm đánh một trận với Yêu Tương nàng càng thêm vững tin. Có sự tương trợ của hắn chắc chắn nàng có thể bài trừ được số phong ấn còn lại.
 
Diêu Tích Tuyết liếc mắt nhìn Vương Lâm một chút rồi hơi trầm ngâm. Với sự thông minh của nàng, chỉ cần ngẫm lại lời nói của Vương Lâm một chút liền hiểu ngay ý tứ của đối phương. Bốn tháng đó. Cũng chỉ là một con số mà thôi. Trong lòng nàng có chút khinh bỉ. Thanh âm hơi lạnh đi một chút, nói:
 
– Cuối cùng thì ngươi muốn cái gì? Có càng nhiều tiên ngọc? Hay là pháp bảo, công pháp? – Vương Lâm chẳng thèm để ý tới giọng nói của đối phương, bình thản nói:
 
– Pháp bảo và công pháp thì Vương mỗ không thiếu. Nếu có được càng nhiều tiên ngọc thì đó là điều tốt nhất. – Sự khinh bỉ trong lòng Diêu Tích Tuyết càng lớn, nói:
 
– Tiên ngọc! Trong Huyết Tổ động phủ của phụ thân ta có rất nhiều. Ta cho người một cái lệnh bài Huyết Phù. Chờ sau khi ra khỏi Yêu Linh chi địa ngươi đến đó mà lấy. – Vương Lâm gật đầu nói:
 
– Cũng được! Nhưng việc này hung hiểm khó lường. Tại hạ cần phải suy nghĩ. – Sắc mặt Diêu Tích Tuyết lạnh hẳn, lạnh lùng nói:
 
– Ngươi muốn suy nghĩ bao lâu?
 
– Ba tháng! – Vương Lâm nói một cách bình thản.
 
– Ngươi! – Diêu Tích Tuyết chợt nổi giận. Nàng vung tay áo lên, cánh cửa lầu lập tức mở ra. Nét mặt nàng lạnh tanh, xoay người đi ra ngoài.
 
– Không tiễn! – Vương Lâm nói một cách thong thả.
 
Diêu Tích Tuyết bước từng bước ra khỏi ngôi lầu. Nàng hít sâu mấy hơi, cắn răng tay phải vuốt nhẹ vào túi trữ vật. Lập tức, trong tay nàng xuất hiện một cây đèn. Nàng xoay người nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lạnh lùng nói:
 
– Vật này cho người. Ba ngày sau phải cùng đi với ta. Nếu ngươi không đồng ý thì việc này chấm dứt. – Vương Lâm nhíu mày nhìn cây đèn trong tay Diêu Tích Tuyết. Thoáng nhìn nó hết sức bình thường không có điểm gì khác lạ. Nhưng sau khi nhìn kỹ, hắn liền phát hiện trên cây đèn có một loạt phù văn được sắp xếp một cách tinh tế. Những tia sáng lấp lóe trên phù văn hoàn toàn trung với nhịp hô hấp của Diêu Tích Tuyết.
 
– Đây là vật gì? – Vương Lâm trầm giọng nói.
 
Diêu Tích Tuyết chẳng hề che giấu sự khinh thường, nói:
 
– Ngay cả vật này mà ngươi cũng không biết. Cũng không thể trách được. Dù sao thì ngươi cũng mới trở thành đệ tử của Thiên Vận tử. Vật này chính là độc môn của phụ thân Huyết Tổ ta. Nó tên là Huyết Hồn đan.
 
– Huyết Hồn đan? – Lần đầu tiên Vương Lâm nghe nói đến vật này, nét mặt không có gì thay đổi. Hắn không biết rằng vật này trên Thiên Vận tinh, bất cứ người nào nghe thấy nó cũng phải phát điên. Nó chính là một loại đan dược vô giá.
 
– Loại đan này tên là Huyết Hồn đan. Sử dụng nó không phải nuốt vào bụng mà là sử dụng nguyên thần và máu huyết mà tạo ra ấn ký. Tác dụng của nó là cho dù nguyên thần của ngươi bị diệt cũng có thể sống lại một lần. Nói một cách chính xác thì nó tránh cho một lần bị chết. – Thanh âm của Diêu Tích Tuyết lạnh như băng. Nét mặt Vương Lâm cuối cùng cũng thay đổi. Tay phải hắn vẫy nhẹ, Huyết Hồn đan liền từ trong tay Diêu Tích Tuyết bay vào tay hắn.
 
Diêu Tích Tuyết đã sớm đoán được đối phương chắc chắn sẽ tự mình xem xét nên vẫn không ra tay ngăn cản, để mặc cho nó rời tay. Nhìn nét mặt của Vương Lâm, trong lòng nàng thầm cười lạnh. Tuy đó cũng là Huyết Hồn đan nhưng nói một cách chính xác thì là phế đan thì đúng hơn.
 
Phụ thân của nàng để phòng ngừa kẻ khác cướp đoạt nên đã phân hóa Huyết Hồn đan. Bên trong phế đan cũng có một giọt máu màu lam, nhưng trong đó cũng chỉ có hỗn hợp tạp chất và độc tố. Ngoại trừ hai cha con nàng ra không còn người nào có thể phân biệt được thật giả. Do đó mà họ chẳng hề ngại kẻ nào tới cướp đoạt.
 
Nếu vẫn hy vọng vào viên phế đan đó thì tính mạng chẳng khác nào vất đi một nửa.
 
Vương Lâm cầm cây đèn lập tức thấy tần suất nhấp nháy của những đạo phù văn trên đó đột nhiên thay đổi, trung với nhịp trống ngực của bản thân. Hiển nhiên vật đó rơi vào tay ai liền dao động với nhịp đập trái tim của người đó.
 
Cầm vật ấy, Vương Lâm có cảm giác máu huyết trong ngươi như được hòa tan. Cây đèn như trở thành một bộ phận của cơ thể. Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu liếc nhìn Diêu Tích Tuyết một cái, trầm giọng nói:
 
– Tiên ngọc!
 
Diêu Tích Tuyết không nói hai lời lấy một cái túi trữ vật trong người rồi ném về phía trước.
 
– Chỗ này cũng đủ cho ngươi tu luyện tới Anh Biến hậu kỳ. Phần còn lại sau khi trở về sẽ đưa cho ngươi. Ba ngày sau khi trăng lên vào lúc canh ba, ngươi tới cổ sơn tìm ta. – Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói:
 
– Cũng được.
 
Diêu Tích Tuyết mỉm cười xoay người rời đi. Nàng không sợ Vương Lâm cầm vật đổi ý. Tiên ngọc nàng không cần còn đan dược thì nàng lại càng không quan tâm. Ánh mắt Vương Lâm vẫn nhìn theo bóng Diêu Tích Tuyết cho đến khi mất hắn. Lúc này, nét mặt hắn chợt trở nên trầm ngâm.
 
– Đột nhiên lại hào hiệp không sợ ta đổi ý. Nhưng người hào hiệp cũng phải có nguyên nhân. Có lẽ, nàng không cần quan tâm tới tiên ngọc. Phất tay một cái đã đưa ra được số lượng lớn như vậy, có thể thấy được phụ thân Huyết Tổ của nàng có rất nhiều tiên ngọc. Chỉ có Huyết Hồn đan là có chút quái dị. Nếu nó có công hiệu đúng như nàng nói thì số lượng chắc chắn không nhiều lắm và cũng là vật vô cùng quý báo. Chỉ sợ so với tiên thuật cũng không hề kém hơn. Để có được sự giúp đỡ của ta không ngờ lại đưa ra một viên. Nếu ta là nàng, cho dù có vội thì cũng phải tác động một chút.
 
Vương Lâm nhếch mép cười lạnh, lẩm bẩm:
 
– Diêu Tích Tuyết! Nếu ngươi không hào hiệp như vậy thì Vương mỗ cũng chỉ hoài nghi là cùng. Nhưng bây giờ, ta chắc chắn rằng Huyết Hồn đan có vấn đề.
 
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn. Tay trái vỗ nhẹ vào túi trữ vật lập tức xuất ra một lá hồn phiên bình thường. Rung nhẹ hồn phiên một cái, Vương Lâm quát:
 
– Tào Nhất Đấu. – Từ trên hồn phiên chợt hiện lên một làn khói đen cuồn cuộn tuôn ra rồi hóa thành một người.
 
Người đó chính là người mà khi Vương Lâm ở Chu Tước tinh đã tìm để dẫn đường, Tào Nhất Đấu.
 
Tào Nhất Đấu vừa xuất hiện liền quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
 
– Tham kiến chủ nhân.
 
Vương Lâm cũng chẳng lòng vòng với hắn, nói luôn:
 
– Ngươi biết Huyết Tổ không?
 
Tào Nhất Đấu mới nghe thấy hai chữ Huyết Tổ liền biến sắc, mất một lúc mới bình tĩnh, vội vàng nói:
 
– Có biết! Uy danh của Huyết Tổ trong số tu sĩ của Thiên Vận tinh không người nào không biết. Nghe đồn hắn đã bây lần khiêu chiến Thiên Vận tử. Tuy lần nào cũng thất bại, nhưng ngoài việc tu vi vẫn tăng lên thì nghe đồn trên Thiên Vận tinh hắn đứng vị trí thứ ba sau Thiên Vận tử và Lăng Thiên hậu. Tuy đó chỉ là lời đồn những cũng có thể đoán được tu vi của người đó như thế nào.
 
Vương Lâm suy nghĩ một lúc lại nói:
 
– Huyết Hồn đan! Ngươi đã nghe thấy chưa?
 
– Huyết Hồn đan? – Tào Nhất Đấu lập tức mất bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên Vương Lâm thấy gã như vậy. Mặc dù năm đó, Vương Lâm hứa cho hắn thân thể của một tu sĩ Anh Biến kỳ nhưng cũng không thấy người đó mất bình tĩnh như thế này.
 
– Chủ nhân! Huyết Hồn đan được xếp vào một trong ba loại bảo vật của Thiên Vận tinh. Đan dược đó có tác dụng nghịch thiên sửa mệnh khiến cho tu sĩ đã chết sống lại. Vật đó là bảo vật độc môn của Huyết Tổ. Cũng không ai hiểu hắn làm thế nào mà có được. – Tào Nhất Đấu có chút hưng phấn nên nói nhanh hơn trước.
 
Vương Lâm xòe tay phải, chỉ thấy trong tay có một cây đèn. Trên thân nó có những đạo phù văn lóe lên một cách quái dị.
 
– Ngươi có biết vật này không?
 
Tào Nhất Đấu ngẩn người nhìn cây đèn thật kỹ. Một lúc sau, hắn hoàn toàn biến sắc, lẩm bẩm:
 
– Trên thân cây đèn màu trắc có ba ngàn sáu trăm mười bốn ký tự. Nó căn cứ theo nhịp đập trái tim của người cầm mà lóe lên theo. Người cầm nó có cảm giác huyết nhục tương liên. Ta nói có đúng không?
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, gật đầu. Tào Nhất Đấu cố giữ bình tĩnh. Hắn vội vàng nói:
 
– Xin chủ nhân lấy một giọt máu tươi nhỏ ra ngoài.
 
Vương Lâm do dự một chút rồi cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên cây đèn. Chỉ thấy trong nháy mắt khi giọt máu tươi rơi xuống, một tia sáng màu lam chợt lóe lên. Sau khoảng ba lần hô hấp, tia sáng máu lam biến mất.
 
– Trên cây đèn có ký tự lấp lóe. Khi nhỏ máu lên nó, tia sáng màu lam lập tức lóe lên. Đúng rồi! Đây chính là Huyết Hồn đan. – Tào Nhất Đấu nhìn chằm chằm về phía cây đèn. Ánh mắt có một sự thèm muốn.
 
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm nhìn cây đèn rồi nói:
 
– Tào Nhất Đấu! Với tu vi của ngươi lúc đó ở Thiên Vận tinh địa vị có cao không?
 
Tào Nhất Đấu cũng chẳng để ý tới câu hỏi của Vương Lâm. Ánh mắt của hắn bị hút về phía Huyết Hồn đan. Đan dược đó đối với hắn có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hắn nhớ có lời đồn nếu hồn phách mà ăn được Huyết Hồn đan thậm chí có thể ngưng kết được thân thể mới.
 
Nhìn thái độ của Tào Nhất Đấu, Vương Lâm nhướng mày, “hừ” lạnh một tiếng. Thanh âm vọng vào tai Tào Nhất Đấu chẳng khác gì một gáo nước lạnh khiến cho hắn tỉnh táo ngay lập tức. Nghe được câu hỏi của Vương Lâm, hắn ngẩn người, lắc đầu giễu cợt:
 
– Địa vị cũng không cao. Nếu không đã không bị Thi Âm tông cho đến Chu Tước tinh đoạt xá.
 
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Hắn lại nói:
 
– Nếu thân phận không cao thì tại sao ngươi lại hiểu rõ về Huyết Hồn đan như vậy? Thậm chí ngay cả phương pháp phân biệt cũng biết.
 
Tào Nhất Đấu ngẩn người, cười khổ nói:
 
– Chủ nhân! Phương pháp phân biệt Huyết Hồn đan cả Thiên Vận tinh gần như bất cứ người nào cũng biết. Phương pháp này cũng không phải là chuyện bí mật.
 
Vương Lâm gật đầu, vung hồn phiên lên thu Tào Nhất Đấu vào trong. Hắn nhìn Huyết Hồn đan trong tay, sắc mặt lại thêm âm trầm.
 
– Nếu nó quý như vậy, lại có phương pháp phân biệt thì tại sao lại truyền ra ngoài? Hơn nữa mới nghe cảm giác rất thật. Việc này chỉ sợ là mưu kế của người khác.
 
– Huyết Tổ đúng là lão quái vật tu luyện nhiều năm. Chỉ một chiêu đã hóa giải nguy cơ giữ bảo vật bên người. Nếu ta là hắn chắc chắn cũng phải làm như vậy. – Vương Lâm miết nhẹ cây đèn trong tay, trong lòng hoàn toàn nghĩ thông suốt.