Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 53 Hắn đúng là ngu

“…Sao đấy?” Thích Phong bỗng thấy đầy mùi nguy hiểm.

“Nãy ở dưới nhà, em với Phó Diên Thăng nói chuyện gì?”

“Có gì đâu, đã bảo là em cũng vừa về mà…” Thích Phong chột dạ vào là phản ứng lại càng mất tự nhiên, chọc cho radar của Thích Tự rú lên mãnh liệt.

—Quá mờ ám!

Hắn nghĩ đến một khả năng, đột nhiên híp mắt lại: “Trước đây em từng gặp anh ta rồi phải không?”

Thích Phong: “Đâu ra…”

Thấy em trai cụp mắt né tránh, Thích Tự mới khẳng định được: “Rõ ràng là gặp rồi!”

Thích Phong: “!?”

Thích Tự trợn mắt nói: “Em ra đây! Thành thật khai báo mau lên!”

Thích Phong vừa giả ngu tiếp, vừa yếu ớt lùi về phía sau: “Khai cái gì? Em thật sự không…”

Còn dám tránh? Thích Tự trực tiếp nhào tới, túm lại Thích Phong bằng bàn tay đang bôi đầy thuốc đỏ của mình!

“Đừng…!!!” Nhìn mu bàn tay chói mắt của anh trai, Thích Phong chỉ sợ mình vừa phản kháng sẽ làm đối phương bị thương, đành vội vàng nhận thua, “Đừng manh động đừng manh động! Em nói mà!”

Nửa tiếng sau đó, Thích Phong kể lại toàn bộ quá trình tiếp xúc với Phó Diên Thăng của mình—từ lần đầu tiên được đối phương gửi lời mời kết bạn trên Wechat, đến lần gặp mặt ở cảng Tinh Nguyệt, có một chút hiểu lầm, sau đó cho đối phương Wechat của Thích Tự, rồi cả lần ở trước cửa ra vào hôm trước—kể lại bằng hết!

Nhìn vẻ mặt vô tội của em trai, Thích Tự lại chỉ muốn tẩn cho một trận bõ tức.

Hắn nghiến răng xác nhận lại một vài chi tiết với đối phương: “Cho nên sau khi anh rời khỏi Hải Thành hồi tháng tư năm ngoái, anh ta đã add em rồi?”

Thích Phong: “Em không accept…”

Thích Tự: “Anh ta có gọi điện cho em không?”

Thích Phong: “Có một lần, bảo anh với anh ấy từng hôn nhau ở quán bar, nên em block luôn…”

Thích Tự: “…”

Thích Tự nhíu mày: “Tháng năm lại gặp anh ta ở cảng Tinh Nguyệt?”

Thích Phong khua tay nói: “Lúc đấy anh ấy vẫn chưa nhận ra, chắc thấy em đi với Lăng Khả nên tưởng là anh “ngoại tình”.”

Thích Tự: “…”

—Ngoại cái đầu em! Ông đây với hắn đã có cái gì đâu?

Thích Tự: “Thế rồi em khai hết tên tuổi số điện thoại của anh ra?”

“Phải.” Thích Phong vẫn gân cổ tìm cớ cho mình, “Nhưng anh đâu thể trách em, rõ ràng là tại anh mạo danh em trước mà!?”

Thích Tự hừ lạnh một tiếng, hỏi tiếp: “Sau đó thì không gặp lại nữa à?”

Thích Phong: “Đến tận tối hôm trước mới gặp…”

Thích Tự: “Thế hồi nãy dưới nhà thì sao?”

Thích Phong: “Ảnh hỏi em đã bị anh phát hiện chưa, xong em bảo chưa.”

Thích Tự: “…”

Nhìn vẻ mặt âm trầm của anh trai, Thích Phong mới cảm thấy rõ ràng là mình đã bị họ Phó kia lừa đảo, người kia còn nói anh hắn sẽ đỏ mặt nhận sai vì đã giả danh hắn kia mà… Có cái rắm! Cha nội ấy không những không nhận sai, mà còn đang tra khảo hắn như đúng rồi đây này!

Nhưng nghĩ đến chuyện chính mình đã giúp người ngoài lừa anh trai, Thích Phong cũng thấy hổ thẹn, cho nên tức mà không dám ho he gì.

Chỉ là hắn không khỏi tò mò: “Anh, rốt cục quan hệ của anh với anh Phó là thế nào vậy? Sao hai người lại hôn nhau ở bar? Chẳng lẽ anh cũng…”

“Em chưa chơi Truth or Dare bao giờ à!?” Thích Tự trừng mắt lườm em trai, “Hôn thế mà cũng tính?”

Thích Phong: “À…”

Thì ra chỉ là chơi! Chả trách anh hắn không muốn nhận…

Cho nên là hắn đã hiểu lầm anh hai? Chứ thật ra chỉ có mỗi họ Phó kia nhớ mãi không quên, theo mãi không bỏ?

Cũng phải, với ngoại hình của hai anh em hắn thì chuyện này không lạ…

Thích Tự nhíu mày: “Sao em lại gọi anh ta là anh Phó?”

Thích Phong: “Hồi nãy em gọi thầy Phó, nhưng ảnh nói mình không phải thầy của em, nên bảo em gọi như vậy.”

Thích Tự hừ nhẹ trong lòng, lại hỏi: “Còn giấu anh chuyện gì nữa không?”

Thích Phong giơ cả hai tay lên: “Có đâu! Em khai hết cho anh rồi mà!”

Thấy bộ dạng em trai không còn chột dạ nữa, Thích Tự rốt cục mới tin, nói: “Coi như em biết đường ngay thật, anh không tính sổ nữa… Hơn 1h rồi, mai còn đi làm thay anh đấy, mau ngủ đi.”

Thích Phong hơi sửng sốt, nhìn nhìn vết thương của anh hỏi: “Em vẫn ngủ giường à?”

Thích Tự rộng lượng phất tay: “Anh vẫn còn việc bận, em ngủ trước đi.” Sau đó nhớ ra, lại căn dặn Thích Phong, “Mà này, lần sau đến chỗ anh thì nhớ báo trước, thời gian này đừng xuất hiện công khai cùng nhau.”

Thích Phong: “Ò…”

Chờ Thích Phong đi ngủ rồi, Thích Tự mới rót cho mình ít rượu, ngồi một mình ngoài sofa phòng khách, vừa uống vừa cẩn thận xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện một lượt.

Thì ra Phó Diên Thăng đã biết mình lừa anh ta từ tháng năm năm ngoái…

Ngay từ đầu anh ta đã biết mình là ai!

Nhưng mà kì, tại sao có Wechat của hắn từ Thích Phong rồi mà anh ta không add luôn từ lúc đấy?

Phải rồi, mình đã lừa anh ta một lần, có add thì nhất định sẽ lại bị từ chối—Người kia đoán được khả năng thành công bằng con đường này không cao, cho nên mới đổi phương thức tiếp cận mình.

Nếu hắn tra ra được thân phận của mình, thì sẽ biết về quan hệ giữa hai nhà Thích – Tư…

Từ Nhất Chu?

Nhưng làm sao Phó Diên Thăng lại biết hắn sẽ cần hỗ trợ phân tích báo cáo tài chính? Tư Hàng với hắn cũng đã bao nhiêu năm không gặp, chưa kể nhỡ hắn cũng chỉ là một cậu ấm giống như Tư Hàng thì sao? Nhỡ như hắn không có hứng thú gì với tài hoa của Phó Diên Thăng thì thế nào?

Không…

Với thân phận của bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ cần đến một nhân tài như vậy, có không phải thầy thì cũng là một người hỗ trợ trong công việc, một thư kí toàn năng như Từ Nhất Chu.

Phó Diên Thăng chắc chắn mình sẽ thấy hứng thú với anh ta!

Nhớ tới cái báo cáo sơ bộ 5000NDT mà đối phương làm cho hắn, tới danh sách dịch vụ người kia gửi hắn xem, bản hợp đồng đặc biệt kí với hắn, còn nói cái gì mà “Chỉ mỗi cậu thôi đấy”, Thích Tự lại muốn cười phá lên, cười nhạo bản thân cứ thế chui thẳng vào rọ của đối phương, chui đến quên cả trời đất mà còn tưởng là mình được hời lắm!

Hắn đúng là ngu.

Chưa kể trong những cuộc hội thoại hàng ngày, người kia còn cố ý trêu hắn là dạng thư sinh yếu ớt, lừa hắn nói ra cân nặng chiều cao của mình, rồi cả lần đầu tiên hẹn gặp khi hắn về nước, còn vờ vịt hỏi hắn có biết uống rượu, có biết Skyline ở đâu hay không…

…FUC*.

Thế mà lúc trước hắn còn tìm đủ cớ biện hộ cho đối phương rằng đây chỉ là trùng hợp, rằng Phó Diên Thăng sẽ không đời nào kì công như vậy chỉ vì mình…

Quá ngu!

Nếu như họ Phó kia ở đây lúc này, hắn nhất định sẽ cho người kia đóng [Tuzki lắc điên cuồng] bản người trong 10 phút mới thôi!

Nhưng Thích Tự vẫn thấy quá khó tin—người này bỏ ra mười sáu tháng, gần năm trăm ngày ròng rã, lòng vòng như vậy thật sự chỉ để bẫy hắn?

Đã thế thì sao khi được ba mời về kèm cặp mình, Phó Diên Thăng còn không đáp ứng luôn!

Là làm giá, hay là lấy lùi làm tiến?

Nhưng bất luận là cái gì, Thích Tự cũng không thể không thừa nhận—Phó Diên Thăng đã thành công.

Thậm chí sau khi biết tất thảy đều là sắp đặt của người kia, Thích Tự lại chỉ càng thêm khâm phục đối phương!

Người đàn ông này thật sự quá kiên nhẫn, quá tinh tế…

Chưa kể, chắc chắn Phó Diên Thăng cũng biết Thích Phong sẽ sớm khai thật với mình, dù sao hai bọn họ mới là anh em ruột, Thích Phong cũng đâu thể ruột bỏ ra da bọc vào mãi thế được?

Có khi chính lời anh ta nói với Thích Phong dưới sảnh khách sạn hồi nãy, cũng là ám chỉ em trai nên thẳng thắn với mình đi?

Nhưng chẳng lẽ người kia không sợ một khi biết được chân tướng, hắn sẽ thẹn quá hóa giận mà chặn luôn đối phương sao?

Khoan đã…

Thích Tự chợt nhớ điều Phó Diên Thăng từng nói với hắn trong bữa ăn lẩu cá.

Còn nửa tháng nữa, tôi nghĩ là với đầu óc của cậu thì sẽ phát hiện ra thôi.

“Ha…” Đến lúc này thì Thích Tự đã thực sự cười ra tiếng.

Cái gì mà “để cậu tự nhận ra”, “sẽ không cưỡng ép cậu” chứ, rõ ràng là người này đã ám chỉ đủ mọi đường để mình nhận ra thứ anh ta muốn là gì!

Có khi chính từ lần đầu tiên bôi thuốc mỡ cho hắn, đối phương đã bắt đầu tấn công rồi cũng nên!

Vậy mà hắn còn ngu ngốc cho rằng mình tự phát hiện ra!

Được lắm, Phó Diên Thăng.

Anh được lắm.

Thích Tự nhẩm đi nhẩm lại tên của đối phương trong đầu, mỉm cười đứng dậy.

Người đàn ông này, quả thật rất được…

*

Sáng hôm sau, Thích Phong lại bị anh trai đánh thức.

Lúc ăn sáng, Thích Tự có dặn hắn: “À phải rồi, lần sau mà Phó Diên Thăng hỏi em đã khai thật với anh hay chưa, nhớ nói “chưa” đấy, rõ chưa?”

Thích Phong không khỏi sửng sốt: “Anh, hai người rốt cục đang làm cái gì vậy?”

Thích Tự liếc hắn: “Hỏi nhiều thế làm gì, cứ biết làm theo đi. Ăn rồi rồi hả, xong rồi thì xuống đi, chắc thư kí Trình đã chờ sẵn ở dưới rồi đấy.”

Thích Phong: “…”

… Hắn khổ quá mà!

8h50 đến công ti, vì không được ngủ đủ giấc, lúc qua cửa Thích Phong không nhịn được mà ngáp một cái.

“Thích tổng, tối qua ngủ không ngon sao? Ngài có muốn một li panna cotta cafe không?” Quách Xảo nhiệt tình hỏi.

Cô nàng này còn biết làm panna cotta cafe? Thích Phong tò mò tiến lại gần.

Quách Xảo lập tức đưa cho hắn một cốc, giải thích: “Tôi làm bằng sữa tươi với cafe tự xay đấy, vừa bỏ ra khỏi tủ lạnh hồi sáng thôi, còn mới lắm.”

Thích Phong nhìn qua một loạt, thấy trên đó còn có cả màu xanh, màu ngà, màu sữa trứng… la liệt năm sáu cốc, nhìn mà thèm.

“Mấy cốc này… là vị gì?” Hắn hỏi.

Hai mắt Quách Xảo sáng rực lên, nhiệt tình giới thiệu từng cái một: “Đây là matcha, sữa dừa, sữa đặc,… Vị sữa đặc cũng rất ngon, Thích tổng cũng thử một cốc luôn nhé?”

Nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của cô nàng kia, Thích Phong mới chợt nhớ ra mình đang phải cosplay tổng tài bá đạo, vội vàng lùi lại phía sau một bước rồi nghiêm mặt nói: “Một thôi, là đủ rồi.”

Nói xong cũng giữ nguyên vẻ nghiêm nghị rời đi.

Vào đến văn phòng rồi, Thích Phong mới bóc thìa nhựa nhỏ được cô nàng kia cho ra, một múc bỏ vào miệng… Má, ngon vậy!

Ngẩng đầu lên đã thấy Ngô Song ngây người nhìn mình chằm chằm, Thích Phong mới vội lên tiếng chào hỏi: “Chào anh.”

Ngô Song: “…Chào Thích tổng.”

Thích Phong nhìn thấy trên tay Ngô Song cũng đang cầm một cốc panna cotta màu hồng, không nhịn được mà hỏi: “Của anh là vị gì vậy?”

Ngô Song: “Đào, vị đào.”

Thích Phong ồ một tiếng rồi nghiêm trang ngồi về chỗ của anh hắn… nghĩ bụng, vị đào của Ngô Song trông cũng có vẻ ngon ghê, để cuối tuần ra siêu thị mà có thì mua cho Lăng Khả ăn thử ta?

Ban ngày, Thích Tự dành thời gian đến bệnh viện gặp Tư Hàng và Đường Vĩ Diệp.

Thực chất Tư Hàng không cần phải nằm viện, nhưng vết sưng trên mặt có chút khó nhìn, hắn sợ ra ngoài gặp ai lại mất mặt, vì vậy cũng dứt khoát “dưỡng bệnh” trong phòng VIP của bệnh viện.

Thích Tự mua một bó hoa tươi cho hai bọn họ, cùng một ít món quà nhỏ khác, đến nơi thì qua gặp Tư Hàng trước.

Hàn huyên vài câu xong, Thích Tự chợt hỏi hắn: “À phải rồi Tư Hàng, anh hỏi chút, sao hồi hè năm ngoái cậu lại nghĩ đến chuyện sang Mĩ vậy?”

****

<Epilogue>

Một—

Hai anh em đối mặt mở lòng nói chuyện.

Thích Phong: “Anh, chẳng lẽ anh cũng…”

Thích Tự: “Không được hỏi! Không phải!”

Thích Phong: “…???”

Hai—

Thích Tự: “Coi như em biết đường ngay thật, lần này anh không tính sổ, nhưng còn dám bán đứng anh cho người ngoài một lần nữa thì đừng trách anh vô tình!

Thích Phong: “Anh tính làm gì?→_→

Thích Tự cười gian: “Trói Lăng Khả lại cường bạo, giờ mình giống nhau mà, đảm bảo cậu ấy sẽ không kháng cự đâu.”

Thích Phong *hốt hền nhớ lại màn cosplay đêm qua*: “Anh cứ như ma thế! QAQ”

vtrans by xiandzg