Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 54 Chung cư Lâm Uyên

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vụ đi Mĩ á?” Tư Hàng hơi ngẩn người, vô thức nói, “Thì để đưa hội Tiêu Dã đi thi đấu mà.”

“Chỉ vì đưa Tiêu Dã đi thi đấu thôi á? Nhưng hồi sang đó, hàng ngày cũng có thấy cậu xem Tiêu Dã chơi đâu.” Thích Tự nói đùa, “Không phải chỉ vì muốn sang gặp anh đấy chứ?”

Thích Tự đã cẩn thận phân tích vấn đề này—Tư Hàng không hiểu mấy về nước Mĩ, tiếng Anh cũng còn chả sõi, năm ngoái đến Seattle cùng cả một đám người mà vẫn không khác gì con rối, ngoài việc hỏi Từ Nhất Chu đi chơi đâu tiếp thì dường như chẳng có mục đích gì rõ ràng.

Tư Hàng nghe vậy thì vỗ cánh tay Thích Tự một cái, trừng mắt: “Anh tự sướng nó vừa thôi!”

“Cậu nghĩ là anh muốn thế đấy à?” Thích Tự cười khẩy, “Năm ngoái mà không gặp cậu thì anh đã chẳng dính phải đám người kia… Nhớ giám đốc Hứa mà anh đi cùng hôm qua không? Thấy anh ẩu đả với mấy cậu mà anh ấy còn hết hồn, từ hồi 9 tuổi đến giờ anh có đánh nhau bao giờ đâu, tại các cậu nên mới phá giới đấy.”

Lời này của Thích Tự rõ ràng là đang oán trách, nhưng vào tai Tư Hàng lại trở nên thật… thân cận, giống như sau một trận hôm qua, bọn hắn cũng đã kéo được quý công tử cao cao tại thượng ngày nào xuống vũng bùn cùng mình.

Tư Hàng nghĩ bụng, chả trách bị đấm cho một cú xong mà hắn lại càng có thiện cảm với Thích Tự hơn.

Đó là bởi vì trước giờ, đối phương vẫn luôn giữ vẻ thanh cao đoan chính, có đi cùng thì cũng duy trì khoảng cách, giống như rất khinh thường mấy trò bậy bạ của bọn hắn. Nhưng hiện tại đã không còn như vậy, hắn nhìn Thích Tự mà vui vẻ nghĩ—người mà ba hắn suốt ngày tâng bốc lên tận mây xanh này, kích động lên thì cũng sẽ gây chuyện như ai thôi.

“Nói chỉ vì sang gặp anh thì hơi quá.” Tư Hàng gật gù đắc ý nói, “Nhưng anh cũng là một yếu tố quan trọng dẫn đến chuyến xuất ngoại của em.”

Thích Tự nhíu mày: “Tại sao?”

“Thì chiến đội của em vào bán kết, xong Từ Nhất Chu hỏi em có muốn sang xem không, vì dù sao em cũng là ông chủ mà. Có điều ba em ghét nhất cái thói chơi bời của em, em mà lấy lí do sang xem thi đấu thì còn lâu mới được đồng ý.” Tư Hàng cười nói, “Rồi Từ Nhất Chu mới bày chiêu cho em— tại ngày nào ba em cũng ra rả về anh ở nhà, nên anh ta bảo cứ lấy lí do sang “gặp anh” là kiểu gì cũng hiệu quả.”

Thích Tự híp mắt—Quả nhiên là Từ Nhất Chu!

“Công ti game kia của cậu thế nào rồi?” Thích Tự bình tĩnh nói lảng sang chuyện khác.

“Hầy, cũng nhàng nhàng thôi, năm nay thành tích không tốt lắm, nói chung là chán…” Tư Hàng thờ ơ nói.

…Chán?

Không hiểu sao, Thích Tự bỗng nhớ lại lời nói và ánh mắt đượm buồn nhìn ra xa xăm của Tiêu Dã, trên sân thượng khách sạn ở Seattle hồi năm ngoái.

Có thể đối với Tư Hàng, đây chỉ là một trò chơi đã chán, nhưng đối với người khác, lại chính là ước mơ đang ngày ngày bị hao mòn.

Thích Tự không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng tạm thời, những chuyện này cũng không đến lượt hắn quản. Hắn ngừng nghĩ ngợi, đứng dậy nói: “Vậy thôi, nghỉ ngơi đi, anh qua gặp Đường Diệp Vĩ cái rồi về đây.”

Tư Hàng cười xấu xa: “Anh mà còn qua đó, cẩn thận anh ta không dứt tình được đâu!”

Thích Tự sửng sốt, nói: “Cũng đúng, vậy thôi anh khỏi qua, có gặp anh ta thì chào hộ anh một tiếng.”

Tư Hàng: “…???”

*

Buổi chiều, Thích Tự về khách sạn xử lí một ít sự vụ điều tra.

Sau khi thuận lợi thuê được một căn biệt thự, nhóm của phóng viên Dương đã bắt đầu tiến hành thu thập chứng cứ Khâu Như Tùng làm lậu; bên Vệ Thiên Thụy đã lần ra nhà máy in nhãn mác cho AiWei và xác định được số lượng nhãn mác làm cho bên đó, ngày hôm qua còn tới xưởng cung cấp vải cho MeiWei theo chỉ dẫn của Thích Tự để tìm thêm đầu mối.

Đồng thời, nhóm điều tra chuyên nghiệp được Thích Nguyên Thành ủy thác cũng đã liên lạc với Thích Tự—bọn họ chủ yếu phụ trách giám sát lượng tiêu thụ, truy cập và hoạt động kinh doanh online của AiWei để xác định được thực trạng vận hành bên trong.

Tốc độ điều tra tuy có hơi chậm chạp, nhưng tất cả đều đang đi đúng theo tiến trình.

Gần giờ tan làm, Thích Tự gửi cho Phó Diên Thăng một tin: “Không nghĩ ra tối nên ăn gì, anh quyết nhé?”

F1S: “Muốn qua nhà tôi không?”

Thích Tự: “Chung cư Lâm Uyên à?”

Đó là địa chỉ đối phương từng gửi để Thích Tự qua đón đi Ninh Thành, hắn vẫn còn nhớ rõ.

F1S: “Ăn ở ngoài nhiều cũng chán, để tôi nấu mời cậu một bữa.”

Thích Tự hơi hơi rung động: “Anh còn biết nấu ăn?”

F1S: “Biết.”

Tự: “Được đấy, mấy giờ tôi qua chỗ anh đây?”

F1S: “Sau 7h là được, tùy cậu.”

Nói chuyện với Phó Diên Thăng xong, Thích Tự cũng đánh tiếng bảo Thích Phong tan làm thì cứ tự ăn tối, rồi gọi nhờ Vương Mãnh chuẩn bị cho mình một ít quà đến làm khách. Chờ đến 6h50, hắn sửa soạn xong xuống nhà.

Chạy xe từ khách sạn Holiday tới chung cư Lâm Uyên mất đúng 10 phút, Thích Tự nhắn cho người kia một tin báo đã đến. Sau khi nhận được xác nhận từ chủ nhà, bảo vệ liền mở cửa cho Vương Mãnh đi qua. Xe chạy một mạch đến dưới tòa nhà của Phó Diên Thăng.

Thích Tự vừa xuống xe, đã trông thấy Phó Diên Thăng đang đi ra.

Người kia sải bước qua sảnh vào sáng choang đón hắn, lúc quẹt thẻ mở cửa mới liếc thấy thứ hắn mang theo, hỏi: “Sao lại xách theo cả rổ hoa quả thế này?”

“Tôi nhờ vệ sĩ mua…” Thích Tự cũng hơi cạn lời, có vẻ đây là thứ duy nhất Vương Mãnh nghĩ được ra để làm quà.

“Đưa tôi cầm cho.” Phó Diên Thăng cũng không khách khí, chủ động nhận lấy giỏ quả siêu bự kia rồi dẫn hắn lên nhà.

Thang máy dừng ở tầng 19, vào đến nhà, Phó Diên Thăng chỉ hắn ra phòng khách: “Cậu ngồi một lát đi, tôi cũng vừa mới về, còn chưa bắt đầu nấu.”

Thích Tự: “Ồ…”

Từ nhỏ đã được dạy đến nhà người khác thì không được ngó nghiêng tọc mạch, nhưng thực sự Thích Tự quá tò mò về Phó Diên Thăng, không nhịn nổi mà hỏi ngay trước cửa ra vào: “Tham quan nhà một chút được không?”

Phó Diên Thăng: “Cứ việc.”

Thích Tự hơi nhướng mày, vô cùng hài lòng với câu trả lời này.

“Tôi đi thay quần áo cái đã.” Phó Diên Thăng nói xong liền đi vào phòng ngủ.

Thích Tự đặt chân lên sàn gỗ sồi đen sạch bong sáng bóng, đảo mắt một vòng.

Căn phòng được trang trí theo phong cách lãnh đạm và tông màu xanh xám chủ đạo, khá nhất quán với tính cách của Phó Diên Thăng, chỉ có điều hơi trống, cũng hơi sạch sẽ quá mức.

Hắn đi vào phòng khách, nhìn qua một lượt đồ trưng bày nho nhỏ trên kệ. Không bao lâu sau, Phó Diên Thăng thay xong quần áo cũng đi ra, hỏi hắn: “Đang nhìn gì vậy?”

Thích Tự quay đầu lại, thấy đối phương đã đổi sang áo phông đen cùng quần dài dáng ôm, khác với phong thái tinh anh lúc mặc sơmi Âu phục đi làm, lúc này nhìn vừa bảnh bao lại thoải mái, không khác gì một đàn anh nhã nhặn trong trường.

Thích Tự hắng giọng, nhìn lại về phía một chiếc xe ngựa nhỏ bằng đồng trên kệ trang trí, hỏi: “Cái này anh mua ở đâu vậy?”

“Không phải tôi mua.” Phó Diên Thăng lững thững hướng ra bếp, đưa lưng về phía hắn nói: “Công ti trang trí nhà bày lên đấy.”

Thích Tự: “…”

Chả trách hắn lại thấy nơi này không giống nhà, mà như một phòng trưng bày thương mại.

“Nhà anh ở mà không tự trang trí một chút à?” Đã không phải Phó Diên Thăng mua, hắn cũng không buồn nhìn nữa mà chậm rãi đi ra chỗ đối phương, mở miệng trêu chọc, “Sao tùy tiện thế?”

Phó Diên Thăng: “Tôi không chú trọng mấy chỗ đó lắm.”

Thích Tự nhíu mày: “Vậy anh chú trọng chỗ nào?”

Phó Diên Thăng thấy hắn đi tới, hơi quay người ra, nói: “Giường.”

Thích Tự: “???”

Phó Diên Thăng: “Phần lớn thời gian tôi đều ở ngoài mà, bình thường về đây cũng chỉ ngủ một giấc, giường dễ chịu là được rồi.”

Trên bàn bếp đã la liệt một đống nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Phó Diên Thăng rửa tay rồi xếp chúng theo từng món—sò với trứng, thịt bò với hành tây, cá vược với hành xanh… định làm gì liếc là thấy ngay.

Thích Tự thấy dụng cụ làm bếp cũng còn rất mới: “Vậy bếp thì sao?”

Phó Diên Thăng: “Một tháng chả động được hai lần.”

Thích Tự: “Vậy sao còn muốn nấu cho tôi?”

Phó Diên Thăng cũng không ngẩng đầu lên, tay vẫn đều đều cắt tiếp, chỉ thấp giọng nói: “Cho đại thiếu gia cậu chút cảm giác mới mẻ chứ sao nữa.”

Thích Tự cười cười: “Một tháng nấu ăn hai lần mà anh dùng dao siêu thế, có học qua rồi à?”

Phó Diên Thăng: “Hồi đi Anh học thạc sĩ vẫn thường tự nấu ăn.”

Thích Tự: “Ồ.”

Phó Diên Thăng xử lí xong hết các nguyên liệu khác, mới cầm đuôi con cá vược to bự kia lên, quay ra bảo: “Cậu ra ngoài chơi một lát đi, tôi chuẩn bị giết cá đây.”

Thích Tự: “…”

Thích Tự: “Anh cứ giết đi, tôi có sợ đâu.”

Phó Diên Thăng: “Đánh vảy cá sẽ bắn ra người cậu đấy.”

Thích Tự lùi về phía sau một bước nhỏ, nhớ bình thường Anne nấu cơm đều đeo tạp dề, mới tò mò hỏi: “Anh không đeo tạp dề à?”

Phó Diên Thăng vung dao xuống: “…Không có thứ đó.”

Thấy nét mặt người kia vừa loé lên vẻ dữ tợn, Thích Tự thiếu điều phì cười.

Hắn không nói gì nữa, quay ra ngồi xuống bàn ăn gần đó. Căn nhà này trống vắng là thế, nhưng nhìn thấy Phó Diên Thăng ở đây nấu bữa cho mình, Thích Tự vẫn thấy thật ấm áp.

Động tác của Phó Diên Thăng không tính là nhanh, nhưng tất cả đều theo một trình tự rất rõ ràng, tác phong ung dung khiến người ta nhìn vào thôi đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Dẫu biết người kia đang ra sức thể hiện, Thích Tự vẫn phải thừa nhận là mình đã động lòng, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đối phương sang Cali kèm cặp mình, ngày ngày tất bật cơm nước cho mình ăn.

(*tất bật cơm nước: câu gốc là “rửa tay nấu canh”, trích trong một bài thơ có tên “Nàng dâu mới về”—ý nghĩa sâu xa còn chỉ đằng gái tình nguyện từ bỏ điều kiện sinh hoạt tốt đẹp trước đây của mình để về với đằng trai)

Phó Diên Thăng làm bốn món một canh, tổng cộng mất 40 phút, sau đó đi mở một bình rượu nho trắng.

Ngồi xuống bàn, chờ Thích Tự nếm thử mấy miếng, Phó Diên Thăng mới hỏi: “Thế nào?”

“Không tồi.” Thích Tự không trực tiếp khen ngợi, đồ ăn người kia làm dĩ nhiên không thể bằng đầu bếp nấu ngoài nhà hàng, nhưng so với cơm nước hàng ngày thì chắc chắn phải được điểm tối đa.

Quan trọng nhất là hắn còn tận mắt chứng kiến đối phương nấu cho mình, mà riêng điểm này thì đã đủ khiến lòng thỏa thuê quá rồi.

Phó Diên Thăng nhấp một ngụm rượu, lại hỏi Thích Tự: “Vụ đánh nhau tối qua rốt cục là thế nào vậy?”

Thích Tự rũ mắt, nghĩ bụng chẳng lẽ Từ Nhất Chu còn chưa nói cho anh?

Nhưng Phó Diên Thăng đã muốn vờ vịt, hắn cũng sẽ không bóc mẽ, chỉ vừa ăn vừa kể lại sự việc phát sinh rồi tối qua rất bình thường.

Phó Diên Thăng nghe được mà cau mày không thôi.

Thích Tự thấy sắc mặt người kia quá khó coi, cười nói: “Anh thấy tôi manh động lắm đúng không? Tôi biết, cũng đã tỉnh táo lại rồi… Mà Tư Hàng với Đường Vĩ Diệp vẫn còn đang ở trong bệnh viện tư nhân, một ngày hết 20,000NDT đều lấy từ tiền túi tôi ra đấy, anh nghĩ tôi vui nổi không? Nhưng lúc nghe bọn nó nói thế, tôi thật sự là tức đến váng cả đầu, đụng đến ai còn có thể bỏ qua chứ đụng đến mẹ với em trai tôi thì tuyệt đối không. Đánh một trận cho bọn hắn nhớ đời cũng tốt.”

Phó Diên Thăng cụng li với hắn, rồi lạnh lùng nở nụ cười: “Chỉ có ngần ấy xước xát ngoài da, làm sao đã đủ khiến bọn hắn nhớ đời.”

****

<Epilogue>

Đường Vĩ Diệp nhìn bó hoa Thích Tự mua đến chằm chằm, ngây người ra như mất hồn: “Sao Thích Tự còn chưa qua chỗ mình? Chẳng lẽ còn chưa nói chuyện với Tư Hàng xong? Đầu đau quá, muốn cậu ấy xoa một chút mới đỡ được…”

Tư Hàng mặt sưng xuất hiện: “Đừng đợi nữa, anh ấy về rồi.”

Đường Vĩ Diệp: “???”

A/N: Mới phát hiện ra hôm nay mới là Tết Đoan ngọ Tối còn một chương nữa nha, chúc mọi người ngày lễ vui vẻ chiuchiu (づ ̄3)

vtrans by xiandzg

T/N: Không biết tối nay mấy giờ Hi mới lên, dễ là mình ngủ rồi lắm =))

////dải phân cách ngoài lề////

Bữa thấy mấy đoạn chat Hi nói chuyện trong group fan, đăng cho mọi người hiểu thêm về cách xây dựng tuyến tình cảm của Phu Thê nè—



Mình cũng đã đoán là hai bạn bị thu hút bởi nội hàm của nhau, chứ ngoại hình và cái hôn trong bar chỉ là điểm bonus thôi:)))) nhưng đọc thấy Hi xây dựng chi tiết tỉ mỉ để cho thấy được điều đấy thay vì viết thẳng ra thì ngưỡng mộ lắm lắm luôn, cho nên phải bê lên đây để mọi người thần tượng cô gái này cùng tuiiiiii

Pss. Hi có để 2 tên cho chương 54, một là [Bốn món một canh] như trên kia, một là [Chung cư Lâm Uyên]. Không biết cái nào mới đúng nên có thấy mình đổi lại tên thì cũng không phải chương mới đâu nhen:”>