Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 55 Kích thích thái quá

Thích Tự thuận miệng hỏi lại: “Vậy chứ còn biết làm thế nào nữa?”

Phó Diên Thăng không trả lời, chỉ trầm mặc vài giây rồi dịu dàng nói: “Về sau đừng đặt mình vào nguy hiểm như vậy… Tôi sẽ lo.”

Nghe một câu “Tôi sẽ lo” này, Thích Tự bỗng thấy cả người như nhũn ra, chợt nhớ tối hôm trước Phó Diên Thăng đã từng bảo hắn “Cậu biết tôi đối với cậu không hề giống với những người khác”—Kì thực những lời ám chỉ này đã quá rõ ràng.

Đương nhiên Thích Tự cũng phát hiện được, trong những lần chọc mình gần đây, đối phương đã không còn điềm tĩnh tỉnh táo như trước kia, từ lần bôi thuốc, lời xin lỗi vì chuyện chiếc bật lửa, cho đến một loạt những chuyện xảy ra sau sự tình đổ rượu ngày hôm đó… tình cảm mà người kia dành cho mình đã quá sống động.

Nhưng chỉ sống động thì sao đã đủ? Cứ nghĩ đến cả mười sáu tháng bị đối phương trêu đùa tính kế, Thích Tự lại muốn ép người kia phải thẳng thắn với mình trước thì mới có thể hả giận, bởi vậy cố tình kích thích đối phương nói: “Có gì đâu mà anh phải lo? Hợp đồng của chúng ta sắp hết hạn rồi, đến lúc ấy, hai ta cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Phó Diên Thăng quả nhiên sửng sốt, giương mắt nhìn Thích Tự, giống như đang cố gắng xác định xem lời này của hắn là thật hay giả.

Thích Tự vẫn bình tĩnh trưng ra vẻ mặt thờ ơ.

Bầu không khí có phần ngưng đọng, hai người im lặng ăn một lát, Phó Diên Thăng mới mở miệng nói: “Việc điều tra ở MeiWei, chắc là không kịp giải quyết trong vòng nửa tháng nhỉ?”

“Ừm…” Từ những kinh nghiệm trước đó, Thích Tự cũng hiểu mong muốn đào ra tất cả gốc rễ vấn đề chỉ trong vòng mấy ngày còn lại là không tưởng.

“Nhưng tôi đã tìm được một vài chứng cứ quan trọng, Khâu Như Tùng kia nhất định là không thể thoát được.” Tất cả những việc mà hắn giao cho đội điều tra chuyên nghiệp đi làm, đều chỉ nhằm mục đích thu thập thêm chứng cứ định tội Khâu Như Tùng, chờ đến thời cơ thích hợp thì giao nộp cho công an thụ án.

Phó Diên Thăng: “Hết nghỉ hè sẽ quay lại trường học bình thường phải không?”

Thích Tự gật đầu: “Chắc chắn rồi.”

Những chuyện sau đó, kể cả có rời công ti thì hắn vẫn có thể điều khiển người khác hành động từ xa.

Hỏi xong hai câu này, Phó Diên Thăng lại không nói gì nữa.

Thích Tự gắp một miếng cá bỏ vào miệng, lặng lẽ liếc liếc đối phương, chỉ thấy Phó Diên Thăng đang rũ mắt nhìn xuống, tay cầm li rượu không nhúc nhích, nét mặt như phảng phất vẻ… cô độc?

Phản ứng này vốn không hề nằm trong dự kiến của Thích Tự—hắn còn tưởng người kia sẽ bị kích thích đến mức không nhịn nổi nữa, phải thẳng thắn ra luôn chứ.

Nhưng nhìn bộ dạng thế kia, chẳng lẽ Phó Diên Thăng không có ý định cưỡng ép mình thật?

Sao có thể? Cao thượng như vậy?

Người đàn ông này đã theo đuổi hắn hơn một năm trời rồi mà…

Thích Tự chỉ nghĩ người này lại đang lừa gạt mình, một lần nữa quyết tâm phải cứng rắn lên, tiếp tục giả mù giả điếc.

“À, anh biết Bồ Câu Nhỏ với Hỉ Thước Nhỏ không?” Thích Tự chủ động nói sang chuyện khác.

“Biết, sao vậy?” Vụ của Bồ Câu với Hỉ Thước rất đình đám trong giới đầu tư, Phó Diên Thăng cũng đã nghe qua, nhưng chắc chắn là không biết được nhiều nội tình bằng người trong cuộc như Hứa Kính.

Thích Tự bèn kể lại chuyện này để điều tiết bầu không khí. Phó Diên Thăng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng cũng phát biểu vài câu về quan điểm của mình.

Rõ ràng người kia cũng phối hợp với hắn, nhưng Thích Tự lại cảm thấy phản ứng của đối phương lãnh đạm hơn trước rất nhiều.

Ví dụ như khi nghe Lâm Hoán tìm đến Hứa Kính để mua lại 3% cổ phần của Sơn Vũ với giá gấp mười, Phó Diên Thăng trước kia nhất định sẽ nói lên ý kiến của mình một chút, thậm chí sẽ còn hỏi nếu ở vào tình huống ấy thì Thích Tự định làm gì để khảo sát hắn, nhưng Phó Diên Thăng hôm nay lại chỉ cười cười, nhận xét khách sáo một câu: “Giám đốc Hứa quả là có năng lực.”

Thích Tự: “…”

Chẳng lẽ vừa rồi kích thích hơi quá?

Chờ đến khi ăn xong, hắn mới nhìn về phía Phó Diên Thăng, cố gắng cứu vãn tình hình: “Thầy Phó, hình như anh đang không vui à?”

Phó Diên Thăng: “… Có sao?”

Thích Tự khua khua ngón tay một chút: “Lại còn không? Thiếu điều in cả ba chữ “đang không vui” lên mặt rồi kìa.”—Đây đều là những lời Phó Diên Thăng từng nói với hắn, hắn đoán đối phương sẽ nghe ra ý mình.

Phó Diên Thăng không nói gì, Thích Tự lại hỏi: “Do tôi nói gì khiến anh giận à?”

Phó Diên Thăng: “…”

Sau ba giây đối mặt, Phó Diên Thăng chủ động dời ánh mắt đi trước, móc bao thuốc từ trong túi ra: “Tôi hút thuốc được không?”

Thích Tự: “…Được.”

Phó Diên Thăng cúi đầu châm thuốc, hít sâu một hơi, lần nữa nhìn về phía Thích Tự qua làn khói trắng, thấp giọng giải thích: “Xin lỗi, có lẽ là do ban ngày làm việc hơi mệt, không phải do cậu đâu.”

Thích Tự: “…”

…Cái cớ này thì ddeos ai tin nổi!?

Thích Tự nhìn giỏ hoa quả bên cạnh, hỏi: “Ăn chút hoa quả không?”

“Để tôi đi rửa.” Phó Diên Thăng buông thuốc xuống định đứng dậy.

Thích Tự ngăn lại: “Anh ngồi đi, để tôi.”

Giọng điệu của hắn có phần gấp gáp, thậm chí còn hơi như ra lệnh, khiến Phó Diên Thăng nghe được mà không khỏi sững sờ. Thấy Thích Tự đã ra bóc giỏ quả trước, người kia cũng không khăng khăng nữa.

Thích Tự chọn một quả cam tươi, một quả thanh long đỏ và năm sáu quả măng cụt rồi đem ra bồn rửa trong bếp.

“Dao gọi trái cây ở đâu vậy?” Hắn hỏi.

“Trên giá để dao, chiếc thứ hai từ trái qua.” Phó Diên Thăng nhắc hắn, “Cẩn thận không đứt tay.”

“Ừm.”

Hai người bỗng dưng đổi vai trò, lúc này lại thành Phó Diên Thăng ngồi ở bàn ăn nhìn Thích Tự tất bật trong bếp.

Thẳng thắn mà nói, việc Thích Tự tranh làm chuyện này cũng có phần cậy mạnh quá đà. Tuy lên đại học không thuê người giúp việc, nhưng bình thường cùng lắm là hắn tự nướng bánh mì với pha cafe, chứ bữa chính thì toàn ra ngoài ăn uống, ngay cả hoa quả cũng chỉ mua loại bóc sẵn trong siêu thị, chẳng động đến dao bao giờ.

Bởi thế nên hiện tại, hắn cắt cam miếng lớn miếng nhỏ, bổ thanh long mất bao nhiêu thịt, măng cụt thì cứng như gì, tách nửa ngày mới được có hai quả.

“Trong tủ bát có cái đĩa thủy tinh, dĩa inox để ăn hoa quả thì ở kia…” Giọng nói của người kia vang lên rất đúng lúc, nên Thích Tự biết đối phương vẫn theo dõi mình nãy giờ.

Không hiểu sao hắn bỗng trở nên khẩn trương, vật lộn hơn 20 phút mới xong được một đĩa trái cây.

Thích Tự đã chuẩn bị tâm lí sẽ bị Phó Diên Thăng trêu chọc, nhưng quay ra lại chỉ thấy người kia đang ngây người nhìn mình, ánh mắt không hề che giấu tình cảm mãnh liệt.

Chỉ là vừa chạm mắt Thích Tự, Phó Diên Thăng đã lập tức né đi.

Thích Tự: “…”

Thích Tự đặt đĩa quả lên bàn. Nhìn trái cây lộn xộn bên trong, Phó Diên Thăng cũng chẳng trêu chọc gì, ngược lại còn cười cười khen hắn một câu, “Tôi còn tưởng cậu quen được ăn sẵn rồi cơ, không ngờ cũng tự làm được hết, lợi hại đó.”

Thích Tự hừ một tiếng nói: “Đừng có khen, biến nó thành dạng này tôi cũng đủ xấu hổ rồi, thôi thì ăn tạm đi.”

Phó Diên Thăng mỉm cười, ăn lấy vài miếng thanh long đỏ, tay cầm điếu thuốc vẫn để nó cháy không.

Thích Tự cứ tưởng bầu không khí lúng túng rốt cục đã qua, nhưng không ngờ Phó Diên Thăng chỉ nói một câu như vậy rồi lại im, ánh mắt cũng dần lạnh đi, như thể cái “tưởng” của Thích Tự vốn chỉ là ảo giác của mình hắn.

Thích Tự cũng không khỏi rối trí, thế này là sao?

Rốt cục là do hắn học chưa tới, hay là Phó Diên Thăng vẫn đang giả vờ? Vì sao hắn còn chưa dỗ được người này?

Trong khi Thích Tự còn đang băn khoăn không biết nên làm gì nữa để lấy lòng đối phương, Phó Diên Thăng đã đánh mắt nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Không còn sớm nữa, để tôi đưa cậu về nhé?”

Nét mặt Thích Tự lập tức cứng đờ. Hiện tại còn chưa đến 10h, trong khi trước đây, hai người mà trò chuyện tận hứng thì toàn ở với nhau đến tận cả 11 12h. Dĩ nhiên là Thích Tự nhận ra đối phương đang tỏ ý đuổi khách.

Hắn vốn đã cao ngạo thì chớ, thử xuống nước với Phó Diên Thăng nãy giờ mà chỉ đổi lại được lời này, dĩ nhiên là tức mình, không muốn nhún nhường nữa mà làm gì.

“Không cần, để tôi gọi Vương Mãnh đến đón cho tiện.” Thích Tự nói.

Gọi điện cho Vương Mãnh xong, Thích Tự cũng ra đi giày luôn. Phó Diên Thăng dập thuốc lá trên tay, không nói lời nào mà cũng theo ra ngoài, xuống nhà tiễn hắn.

Vốn dĩ có thể chờ Vương Mãnh lái xe đến tại sảnh lớn tầng một, nhưng bọn họ xuống quá sớm, Thích Tự không muốn ở trong đó lúng túng đối mặt với Phó Diên Thăng, bèn nói: “Tôi ra ngoài chờ.”

Phó Diên Thăng hơi sửng sốt, thấp giọng nói: “Đi bên này.”

Mặc dù vẫn ở cùng hắn một bước không rời, nhưng Thích Tự cảm giác được đối phương đang tận lực giữ khoảng cách với mình…

Đại sảnh của tất cả tòa nhà trong chung cư Lâm Uyên đều thông ra một khu vườn nhỏ dẫn ra cổng lớn, hai bên lối đi đầy những cảnh quan xanh mướt xinh đẹp, tối đến đèn lên đi dạo trong đây thì đúng là mát mắt.

Đáng tiếc là trong lúc tâm trí còn đang loạn thành một nùi như bây giờ, Thích Tự cũng chẳng hào hứng nổi với những cảnh đẹp này.

Bởi vì đó giờ ở trước mặt hắn, Phó Diên Thăng lúc nào cũng quá lí trí quá ghê gớm, chưa kể gần đây Thích Tự còn biết được chân tướng về việc người kia tính kế mình, cho nên trông thấy người kia lộ ra vẻ cô độc, bản năng của hắn còn không khỏi nghi ngờ Phó Diên Thăng chỉ lại đang vờ vịt.

Có điều từ lúc hắn khích Phó Diên Thăng đến giờ, đủ loại phản ứng của đối phương đều chỉ nói lên rằng hắn đã lầm—tinh thần của Phó Diên Thăng rõ ràng đã có chút sa sút.

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Hình như vợ không cần mình nữa rồi…”

Thích Tự: “Ra đây ôm cái nào~ Đùa mình tí thôi đừng giận nữa mà, ngoan~~”

Phó Diên Thăng: “…”

A/N (cũ, hiện đã xoá):

Phải giải thích một chút—Phó Diên Thăng thấy phản ứng của Cá nhỏ như thế, cứ nghĩ là đối phương đã nhận ra tình cảm của mình nhưng lại không chấp nhận đến với một người đồng giới, cho nên có ý định buông tay thật chứ không phải diễn đâu.

vtrans by xiandzg