Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 57 Lỗ là chuyện nhỏ

Cuối tuần, Thích Tự nhận lời mời đến ăn cơm trưa với gia đình giám đốc Tần.

Nhà giám đốc Tần nằm trong một khu chung cư bình thường giữa trung tâm thành phố, lớn chừng 100m2. Người vợ đúng chuẩn một phu nhân dịu dàng toàn tài, đích thân đứng nấu cả bữa cơm hôm ấy.

Là quản lí cao cấp của một công ti đã lên thị trường, giám đốc Tần lại không ở biệt thự, cũng không thuê giúp việc, chỉ có một nhà ba người sống với nhau rất bình dị, khiến Thích Tự không khỏi bất ngờ.

Con trai của Tần Hán Nghiêu tên Tần Tuấn, năm nay 16 tuổi, đang học lớp 10 tại một trường trung học trọng điểm gần đó, ngoại hình có vẻ theo gene mẹ.

Vừa trông thấy Thích Tự, thiếu niên kia cũng khoa trương gọi một tiếng “Soái ca” như những người khác, rồi bắt đầu tò mò xúm lại hỏi han.

Trò chuyện một hồi, bạn nhỏ đã bắt đầu sùng bái gọi “anh Tự” tới lui, còn nói sau này cũng sẽ nộp đơn vào trường đại học danh tiếng ở nước ngoài học về kinh tế, để rồi còn tìm hắn đi chơi.

Từ những vấn đề mà đối phương hỏi mình, Thích Tự nhận ra đây không phải một đứa nhỏ hư vinh giả tạo, tuy còn hơi ham chơi nhưng bản chất vẫn là hiếu học.

Chưa kể, cậu bé này còn có chút ngỗ ngược tuổi dậy thì khiến Thích Tự không khỏi nhớ về em trai Thích Phong của mình, vì vậy cũng có ấn tượng tương đối tốt.

Tần Hán Nghiêu thấy mục đích mời Thích Tự đến nhà đã thành công thì vô cùng vui mừng, lại khích lệ con trai: “Tuấn Tuấn, thấy người ưu tú là thế nào chưa? Anh Tự mới nghỉ hè năm hai đại học đã đi làm rồi, thế mà cũng không kém cạnh gì các nhân viên có bằng thạc sĩ hay làm việc lâu năm đâu. Con phải học hỏi anh ấy nhiều vào, đừng có phung phí thời gian thì sau này mới quen được những người bạn ưu tú như Thích Tự chứ.”

Tần Tuấn: “Rồi rồi con sẽ cố gắng.”

Thích Tự cũng nghe ra mong muốn trải đường trước cho con trai của Tần Hán Nghiêu—nếu sau này Tần Tuấn thật sự vào được một trường đại học không tệ, thể hiện năng lực tốt, thì chắc chắn khả năng được làm cho Tư Nguyên hay thậm chí là cho chính hắn sẽ cao hơn hơn những người khác.

Nhưng cứ nghĩ đến sự vụ điều tra gần đây, Thích Tự lại không khỏi nặng lòng.

Mấy ngày trước, trưởng nhóm điều tra chuyên nghiệp mà Thích Nguyên Thành tìm về đã nói cho Thích Tự một vài tin tức về công ti AiWei kia—AiWei được thành lập từ hơn ba năm trước, trùng hợp cũng chính là thời điểm mà báo cáo tài chính của MeiWei bắt đầu cho thấy sự biến đổi. Đại diện pháp lí và cổ đông của công ti là Liễu Mĩ Linh, nữ 25 tuổi, nhưng lại chỉ mới tốt nghiệp tiểu học.

Thích Tự có thuật lại những phát hiện này cho phóng viên Dương, sau đó người của ông đã đến tận nơi điều tra ra được rằng bốn năm trước, Liễu Mĩ Linh từng làm việc trong một sàn nhảy gần học viện Phát triển Đô thị trực thuộc đại học Giang Ninh.

Học viện Phát triển Đô thị của đại học Giang Ninh chính là nơi Khâu Như Tùng đã theo học ba năm đại học, bọn họ bèn đoán Liễu Mĩ Linh là bạn gái của Khâu Như Tùng, thậm chí có khả năng còn chỉ là bạn ch!ch. Mặc dù trên giấy tờ thì Liễu Mĩ Linh là người sở hữu AiWei, nhưng người điều hành thực tế lại là Khâu Như Tùng.

Hôm qua, trưởng nhóm điều tra bên kia còn cho biết, hiện đã tìm hiểu được người quản lí tài chính của AiWei tên Vương Lệ Lỹ, chính là “chị Vương” mà Đào Đào nhắc tới—Tất cả chi tiết đáng ngờ bắt đầu kết nối cả với nhau, tạo nên một chuỗi thông tin ngày một hoàn chỉnh…

Tuy chỉ triển khai công tác điều tra nhằm vào Khâu Như Tùng và Lưu Kì, nhưng Thích Tự cho rằng khả năng Tần Hán Nghiêu có dính líu là không nhỏ. Dù gì đối phương cũng là quản lí tối cao trong công ti, không thể nào lại không nhìn ra được tình hình tài chính của MeiWei đã có vấn đề suốt ba năm nay.

Nếu bị truy ra là có liên quan, Tần Hán Nghiêu chắc chắn cũng sẽ rơi vào vòng lao lí giống nhóm người Khâu Như Tùng. Mà như thế, thì khả năng cao là gia đình ba người êm ấm hạnh phúc ấy cũng sẽ tan vỡ…

Rời khỏi nhà giám đốc Tần, Thích Tự mang một bụng tâm sự nặng nề trở về khách sạn, gọi điện cho trưởng nhóm điều tra chuyên nghiệp kia.

Đối phương họ Cố, tên Cố Sóc, là một điều tra viên tư nhân chuyên về tội phạm kinh tế rất nổi trong giới, tương đối quen thuộc với pháp luật.

Thích Tự hỏi: “Anh Cố, tôi muốn hỏi một chút, hành vi phạm tội của Khâu Như Tùng có khả năng liên lụy tới nhiều người ở MeiWei Hải Thành không?”

Cố Sóc: “Từ những chứng cứ đã có thì hành vi của Khâu Như Tùng là tội biển thủ điển hình, tính chất cực kì nghiêm trọng, nhưng với thân phận của hắn và ba hắn ở MeiWei, muốn làm chuyện này thì cũng không cần móc nối quá nhiều.”

Thích Tự nhớ đến thái độ của giám đốc Tần đối với Khâu Minh Dương trong cuộc họp, hỏi: “Có nhiều khả năng dính díu đến CEO của MeiWei không?”

Cố Sóc: “Như những vụ tôi xử lí trước đây, thì khả năng cao là giai tầng quản lí và bộ phận tài chính của công ti có nhận đút lót để cho qua đấy. Nhưng để định tội cụ thể thì còn phải xem có tìm được chứng cứ nhận hối lộ không đã.”

Nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ của cậu con trai và bộ dáng hiền lành của vợ giám đốc Tần, bất giác Thích Tự lại muốn tìm một lí do giúp đối phương thoát tội—có khi nào giám đốc Tần không hề biết về những việc làm của Khâu Như Tùng, hoặc là chỉ mơ hồ biết một chút nhưng không có quyền can thiệp? Có khi nào, ông ấy chỉ là một giám đốc trên danh nghĩa chứ không hơn?

Thích Tự xoắn xuýt vì chuyện này cả đêm, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ đến nhờ Cố Sóc tư vấn thêm về một vài vấn đề pháp lí.

Kết quả là sáng hôm sau, đang chuẩn bị ra ngoài thì Thích Tự lại bị một sự tình ngăn lại—Mạnh Văn Huy gọi điện cho hắn, nói khoản đầu tư của mình hồi hai tuần trước đã bị lỗ.

“Lỗ?” Thích Tự còn tưởng mình nghe nhầm, “Sao lại lỗ?”

Thích Tự đã biết được phương thức vận hành phía sau, nhưng rõ ràng Phó Diên Thăng có nói khoản đầu tư của bọn họ sẽ có lời kia mà.

Mạnh Văn Huy suy sụp nói, “Thì là lỗ rồi, tôi lỗ mất 100,000 rồi!”

Thích Tự lại càng sửng sốt: “Cậu chỉ mượn tôi 50,000 thôi mà, sao lại lỗ tận 100,000?”

Mạnh Văn Huy: “Tôi còn thêm cả tiền của mình, rồi đi vay bạn ở nước ngoài nữa, bỏ hết vào đấy…”

Thích Tự xám mặt: “Tổng cộng là cậu đầu tư bao nhiêu?”

“160,000, hiện tại chỉ còn 60,000 thôi.” Mạnh Văn Huy nói giọng ai oán, “Tư Hàng chỉ sai thư kí đưa tiền đến, gọi điện thoại thì không được, có khi nào hắn lừa đảo rồi tính trốn không?”

Thích Tự tính toán một chút, 160,000 biến thành 60,000, làm gì mà lỗ tận hơn 60% thế này.

“Cậu chờ chút, để tôi đi hỏi xem chuyện là thế nào.” Thích Tự dập điện thoại với Mạnh Văn Huy xong, điện cho Tư Hàng thì quả nhiên không bắt máy, phải gọi cho Từ Nhất Chu thì mới được.

“Thư kí Từ, tôi là Thích Tự đây.” Thích Tự giả đò hỏi trước một câu, “Tư Hàng vẫn đang ở bệnh viện à?”

“Ơ, Thích Tự à.” Nghe giọng của Từ Nhất Chu tương đối mệt mỏi, nhưng thái độ đối với Thích Tự vẫn rất khách khí, “Hôm qua Tư Hàng xuất viện rồi, cậu muốn tìm cậu ấy à?”

Thích Tự hơi ngừng lại rồi nói: “Nghe bảo vụ đầu tư cổ phiếu của nhóm Tư Hàng bị lỗ, tôi muốn hỏi anh xem rốt cục chuyện là thế nào?”

Từ Nhất Chu thờ dài: “Chuyện này kể ra hơi phức tạp, vốn dĩ cứ theo sắp xếp của Tư Hàng thì sẽ kiếm được lời, nhưng không biết phía sau xảy ra chuyện gì mà từ tuần trước đã bắt đầu sụt giá, bọn họ định theo dõi thêm xem thế nào thì chiều hôm qua, người sáng lập công ti bán ra những cổ phiếu đó bỗng nhiên bị tung hê bê bối tình dục, còn vướng phải nghi vấn sàm sỡ bé gái, giá cổ phiếu trong phiên giao dịch hôm nay giảm một nửa rồi…”

Nghe đối phương giải thích như vậy, Thích Tự cũng hiểu đây là biến cố ngoài ý muốn, cho nên khó mà bù lại được.

Từ Nhất Chu lại hỏi: “Nhưng mà theo tôi nhớ, hình như cậu đâu có mua nhỉ?”

Thích Tự: “Ừm, tôi không mua, nhưng người bạn đi với tôi từ Mĩ về, tên Mạnh Văn Huy thì có.”

Có lẽ do phải giải quyết cho quá nhiều người, Từ Nhất Chu cũng không nhớ rõ lắm, hỏi: “Bạn cậu đầu tư bao nhiêu?”

Thích Tự: “160,000NDT.”

Từ Nhất Chu: “Vậy vẫn còn may. Bốn người Tư Hàng với mấy người bạn thân Chu Lân, Đường Vĩ Diệp còn đầu tư tổng cộng 2,400,000, biết tin lỗ mà dại hết cả ra. Tư Hàng xuất viện từ hôm qua, vốn còn định để nay đi tụ tập bạn bè một chút, nhưng sáng ra biết chuyện này xong thì chạy đến chỗ anh trai khóc lóc om sòm luôn rồi.”

Thích Tự khó hiểu: “Tìm anh trai làm gì?”

Từ Nhất Chu: “Mấy vụ đầu tư cổ phiếu kia chủ yếu là do phía anh trai cậu ấy điều khiển, cụ thể thế nào thì tôi không rõ, Tư Hàng cũng không nhờ tôi tư vấn, chỉ đầu tư theo anh trai cậu ấy thôi. Nghe nói bên đó tổn thất nặng hơn nhiều, mới đổ tiền vào được nửa tháng mà đã bốc hơi cả chục triệu rồi.”

Thích Tự cũng kinh ngạc: “Nghiêm trọng vậy?”

Từ Nhất Chu cười khổ: “Thật ra đối với Tư Hàng, thua lỗ chỉ là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn. Đám bạn lúc nào cũng nghe cậu ấy chỉ đâu đánh đó, tin tưởng nên mới vung tiền đi đầu tư theo, giờ chuyện thành ra thế này, tôi đoán là cậu nhóc sẽ tự kỉ mất một thời gian dài đấy.”

Thích Tự: “…”

“Ầy, giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến bạn cậu nhé…” Từ Nhất Chu nói, “Thích Tự này, tôi còn phải đi giải thích với từng người bạn thiếu gia tiểu thư của Tư Hàng nữa, chúng ta nói chuyện sau nhé, có việc gì thì cứ gọi cho tôi.”

Thích Tự: “Ừm, vất vả cho anh rồi…”

vtrans by xiandzg