Tiên Nghịch

Chương 574 Đạo phong ấn thứ hai

– Nguyên thần Xuất khiếu!
 
Vương Lâm quát khẽ trong miệng, hai mắt hơi nhắm. Từ Thiên linh cái, Nguyên thần lập tức bay ra, trong bàn tay Nguyên thần, hồn thú kia bị gắt gao bắt lấy cổ, cũng bay ra theo.
 
Hai đạo huyết phù lập tức bay tới, bị tay trái nguyên thần bắt một cái, liên tục hai cái đặt trên trán hồn thú.
 
Thân hình hồn thú chấn động, một cỗ khí tức càng mạnh mẽ điên cuồng lao ra. Lúc này đây nó không ngờ đánh văng thần thức Vương Lâm ra.
 
Thần thức Vương Lâm nhập vào cơ thể, hai mắt mở ra nhìn về phía con thú này.
 
Lúc này ở một nơi biên giới quận Hỏa Yêu và Kim yêu cách Vương Lâm vô số dặm.
 
Nơi này là một dãy núi lớn, nơi đây hàng năm bị chướng khí bao phủ, thuộc về một nơi mà quân Hỏa Yêu và Kim Yêu đều không quản.
 
Ở sâu trong chướng khí có một tòa thành trì màu trắng. Chuẩn xác mà nói, chỉ là một tòa thành bốn phía núi đá màu trắng cao khoảng mười trượng vây xung quanh. Ở trong chướng khí này, một cỗ cảm giác thần bí thản nhiên bốc lên.
 
Lúc này một đạo bóng đen bay nhanh trong làn khí đó, bóng đen thân ở không trung quỳ một gối, cung kính nói:
 
– Thuộc hạ tham kiến Lão tổ. Đã tra rõ vị trí của Vương Lâm mất tích ở quận đô thành Cổ Yêu hai mươi năm trước.
 
Trong tòa thành trầm lặng một lúc, một tiếng nói âm trầm truyền ra:
 
– Tu vi hiện tại của hắn là gì?
 
Bóng đen kia do dự một chút, nói:
 
– Điều này thuộc hạ chưa tra ra được, bởi vì tiểu đội bắt người này ở quận Thiên Yêu lúc trước toàn quân bị giết, cũng không truyền lại tin tức gì. Tuy nhiên thuộc hạ lại biết được người này hiện tại được bổ nhiệm thành sứ giả của Cổ Yêu.
 
– Sứ giả Cổ Yêu. Ha ha. Người lão phu nhìn trúng quả nhiên không phải tầm thường. Phái ba tiểu đội lại mang thêm một Tiên vệ đi qua. Bắt giữ người này cho ta!
 
Bóng đen kia vội vàng xưng “dạ”, thân hình lóe lên biến mất.
 
Ở trong tòa thành, một lão già dáng người cực kỳ thấp bé, thì thào:
 
– Vương Lâm này, nếu dạy dỗ thật tốt, lại có thể tăng thêm một Tiên vệ cho ta! Người này cho dù tu vi cao tới đâu, chỉ cần không đạt tới Vấn Đỉnh, Tiên vệ kia đủ sức bắt!
 
Hai mắt Vương Lâm nhìn hồn thú chằm chằm, con thú này sau khi in xuống đạo huyết phù thứ ba, trong cơ thể bộc phát ra khí tức ngay cả hắn cũng cảm thấy một chút sợ hãi.
 
Thân hình con thú này run rẩy dữ dội, ánh đỏ trong hai mắt càng ngày càng đậm, không ngờ tuôn ra ba thước. Thân hình nó vốn đạt tới trăm trượng, giống như một tòa núi nhỏ. Nhưng giờ phút này theo một tiếng gầm nhẹ mơ hồ, thân hình con thú rất nhanh thu lại, từng hồi tiếng động “răng rắc” không ngừng truyền ra từ trong cơ thể nó.
 
Vương Lâm bình tĩnh nhìn con thú này, thần sắc hắn bình thản nhưng ánh mắt sáng ngời. Năm xưa bản ghi chép hồn thú giải phong ấn trên ngọc giản từng nhấn mạnh tới điều này.
 
Uy lực Xạ Thần Xa đại bộ phận đều ở trên hồn thú. Bảy đạo huyết phù dung hợp khí Nguyên thần, mỗi một đạo in vào thì có thể kích thích hồn thú tiến hóa.
 
Loại kích thích này nếu đạt tới đỉnh, nếu không giải phong ấn hồn thú sẽ nổ tan xác mà chết. Nhưng nếu giải phong ấn sớm, thì con thú này tiến hóa gián đoạn, về sau uy lực sẽ không đạt tới đỉnh.
 
Trên thực tế, ba cái Xạ Thần Xa này đều chưa sử dụng thì người chế tạo liền bỏ mạng. Dựa theo kế hoạch năm đó của hắn, ba cái Xạ Thần Xa là cần trải qua lần đầu mở ra mới là chính thức hoàn mỹ.
 
Cho nên nhất định phải trong nháy mắt khi mở phong ấn phải để thú hồn tiến hóa tới đỉnh. Như vậy uy lực con thú này mới chính thức xứng đáng với tên Xạ Thần Xa.
 
Dựa theo ý nghĩ người chế tạo, hắn chuẩn bị đủ toàn bộ tài liệu, tìm kiếm cường giả cấp bậc tiên đế, mời người này mở lần đầu của Xạ Thần Xa. Như vậy liền có thể bảo đảm mỗi một Xạ Thần Xa đều không có gì tiếc nuối!
 
Thậm chí hắn còn tuyên bố trong ngọc giản, chế tạo ra Xạ Thần Xa thứ ba, mặc dù là người cấp bậc Tiên đế đều không thể làm cho xe này hoàn mỹ mở ra.
 
Thân hình hồn thú không ngừng thu nhỏ lại, khí tức trong cơ thể càng thêm đáng sợ. Đồng bằng xung quanh vốn có gió, nhưng lúc này gió dường như cũng không dám xuất hiện, bầu trời lại dần dần âm u, không hề sáng sủa.
 
Ở mặt đất, vô số hạt cát nhỏ bé lúc này nhẹ nhàng rung động, như là có một cỗ lực lượng thần kỳ hấp dẫn.
 
Ánh mắt Vương Lâm như đuốc, hồn thú trong mắt hắn lúc này khí tức đã vượt qua Vấn Đỉnh sơ kỳ, dần dần đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ, vẫn còn đang tiếp tục.
 
Vài giây sau, thân hình hồn thú từ trăm trượng co rút tới mười trượng, nhưng ánh hồng trong hai mắt cũng đã tuôn ra gần bảy thước. Ở trong ánh hồng, từng tia sương mù lượn lờ.
 
Hai mắt Vương Lâm sững lại, hai tay bấm pháp quyết, một mảnh ánh sáng đen đậm đặc trong tay tràn ra, ánh mắt hắn như điện nhìn chằm chằm hồn thú.
 
Ngay trong nháy mắt này, ánh hồng trong mắt hồn thú bỗng co rụt lại, một cỗ khí tức điên cuồng như hủy hiệt ở trên người nó trong chớp mắt dâng lên!
 
Tốc độ dâng lên quá nhanh giống như trong cơ thể hồn thú có một quả cầu đang nhanh chóng bành trướng. Trong hai mắt vương lâm hiện lên từng hồi đỏ ửng, mắt nhìn không chớp, hai tay chỉ về trước miệng quát:
 
– Đạo phong ấn thứ hai. Mở!
 
Tại trong nháy mắt khí tức trong cơ thể hồn thú dâng lên tới đỉnh điểm, ánh sáng đen lóe ra dừng trên thân hồn thú. Thân thể nó ngừng run rẩy, một cỗ khí tức như có thể hủy thiên diệt địa ổn định trên người nó, nó ngẩng đầu hét lớn một tiếng hướng bầu trời.
 
Bầu trời lúc này truyền đến từng hồi tiếng sấm “ầm ầm”. Từng đạo lôi điện lập tức đánh xuống, đây không phải thiên kiếp mà là thần thông của con thú này.
 
Lôi điện “ầm ầm” hạ xuống toàn bộ rơi lên người hồn thú. Tia chớp liên tiếp không ngừng giống như là nối liền cùng một chỗ, hóa thành một đạo tơ dài.
 
Thân hình hồn thú bị tia chớp vây quanh hình thành một hình cầu. Nó ở bên trong đang đứng thẳng, chậm rãi nằm úp sấp xuống. Trong nháy mắt một đầu thú hiếm có trong thiên địa.
 
Nó lại không phải kỳ lân mà là Lôi Thú ở tiên giới còn hiếm có hơn cả kỳ lân. Trên đầu nó một cây sừng bạc trong tiếng “xì xì” chậm rãi mọc ra.
 
Ánh mắt Vương Lâm lúc nhìn đến cây sừng bạc kia lộ ra một tia thất vọng. Trong lòng hắn thầm than, bước về trước một bước tay phải hư không vẽ vài cái, đạo huyết phù thứ tư thành hình, sau khi bị hắn bắt lấy bay thẳng tới Lôi Thú đang trong điện quang.
 
– Ngọc giản kia từng nói, Xạ Thần Xa thứ hai nếu hoàn mỹ mở ra đạo phong ấn thứ hai, thì thứ xuất hiện ở trong là sừng vàng.
 
Thân hình hắn nháy mắt tới gần, tay phải xuyên qua tia chớp, trực tiếp đặt trên mi tâm lôi thú.
 
Thời cơ hắn chọn trên ngọc giản kia từng nói đến. Sau khi hồn thú tiến hóa thành lôi thú, vào trong nháy mắt cái sừng xuất hiện con thú này sinh ra một ấn ký duy nhất trong đời. Ấn ký này là người chế tạo cố ý để lại, có tác dụng để hạ lạc ấn.
 
Huyết phù in vào mi tâm lôi thú, trong nháy mắt trên cái sừng bạc của con thú này dường như hiện lên một tia sáng vàng. Vương Lâm ngẩn ra, khi nhìn kỹ lại không thấy ánh sáng vàng.
 
Lôi Thú bị bốn đạo huyết phù lạc ấn, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đã không hề mâu thuẫn, nhưng cũng không ôn hòa. Nó liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, sau đó thân hình nhoáng lên biến mất trong Xạ Thần Xa.
 
Tay phải Vương Lâm bắt một cái, Xạ Thần Xa được hắn thu vào túi trữ vật, ánh mắt hắn hơi lóe lên, trong lòng nói:
 
– Ánh sáng vàng kia cũng không phải ta hoa mắt, nhưng vì sao lại như vậy. Tuy nhiên mặc dù là sừng bạc, uy lực của nó đủ để đối kháng Vấn Đỉnh trung kỳ! Chỉ có điều nếu là yêu nhân nơi đây thì hoàn hảo, nhưng nếu là tu sĩ có thể đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ, nếu không có thần thông mạnh mẽ gì thì khẳng định có pháp bảo kinh người, mà có khi cả hai đều có!
 
Như vậy ta dùng Vấn Đỉnh sơ kỳ chiến đấu không dám nói bất kỳ Vấn Đỉnh trung kỳ nào đều có thể chiến thắng, nhưng nếu muốn giết ta cũng là không thể. Mà nếu gặp được Vấn Đỉnh trung kỳ mà thần thông hoặc pháp bảo không bằng, thì cũng có thể giết chết !
 
Về phần Vấn Đỉnh hậu kỳ, lại có chút khó khăn !
 
Vương Lâm thở dài.
 
– Bất kể là Chu Tước tử năm xưa hay lão già áo đen kia, tu vi của bọn họ cũng đều đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ. Uy lực của hậu kỳ mặc dù ta dùng Lôi Thú sợ là cũng không thể chống cự. Cũng may ta có kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, nếu thật sự gặp được cũng chẳng phải sợ!
 
Vương Lâm bước tới trước một bước, thân hình thuấn di ra, về tới bên trong bảo tháp ở bộ lạc Luyện Hồn.
 
– Vấn Đỉnh hậu kỳ sở dĩ mạnh như vậy là vì cảnh giới đó đã là cuối cùng của bước đầu tu đạo. Mà tu sĩ Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn lại nằm ở đỉnh của bước đầu tiên. Nhân vật như vậy, tu vi đó cũng chỉ có người cùng cấp bậc mới có thể đánh một trận. Căn bản không phải tu sĩ Vấn Đỉnh trung kỳ có thể chống cự. Trừ phi có loại pháp bảo cực kỳ nghịch thiên, giống như là kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, hay là Hồn thứ tư trong Tôn hồn phiên năm xưa!
 
Mặc dù là như thế, đệ tứ hồn cuối cùng cũng bị Chu Tước thu phục, Độn Thiên sư tôn cũng bỏ mình… Lão già năm xưa dưới ma tháp từng nói, thần thông phong vũ lôi điện, chỉ là một chiêu yếu nhất của hắn, lời ấy hẳn là không sai … Ở trong tháp Vương Lâm khoanh chân mà ngồi, mắt lộ vẻ trầm tư.