Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 58 Tổng tài thế thân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cúp điện thoại xong, Thích Tự nghĩ nghĩ lại về toàn bộ sự việc, không hiểu sao trong đầu bỗng hiện ra câu nói “Chỉ có ngần ấy xước xát ngoài da, thì làm sao đã đủ khiến bọn hắn nhớ đời” của Phó Diên Thăng tối hôm thứ 5… Cộng với việc người kia từng nhắc hắn đừng tham gia đầu tư, còn khuyên hắn đừng tụ tập với hội Tư Hàng, trong một tích tắc, Thích Tự đã hoài nghi chẳng lẽ sự vụ sụt giá cổ phiếu lần này có liên quan đến Phó Diên Thăng.
Nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng gạt đi khả năng này. Từ Nhất Chu đã nói vụ đầu tư này là do bên phía anh trai Tư Hàng điều khiển, làm gì có chuyện Phó Diên Thăng lại gây ra biến động lớn như vậy chỉ để giáo huấn vài cậu ấm ăn chơi thay mình.
Chưa kể, đồng ý là người này rất thông minh rất lợi hại, nhưng chắc đối phương cũng không toàn năng đến mức trở tay thành mây lật tay thành mưa như vậy đâu?
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại réo lên như đòi hồn, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thích Tự.
“Sao rồi? Cậu hỏi được chưa? Tư Hàng cố ý không nhận điện thoại của tôi à? Tiền đó tôi còn lấy lại được nữa không?” Vừa mở lên, Mạnh Văn Huy đã hỏi như súng liên thanh.
Thích Tự: “Từ bỏ đi, không lấy lại được đâu.”
Mạnh Văn Huy rên lên một tiếng: “Oa, vậy phải làm sao bây giờ? Ba mà biết tôi bài bạc thua lỗ thế này thì chắc sẽ đánh gãy chân tôi mất…”
Thích Tự: “…”
Thích Tự hiểu Mạnh Văn Huy khóc lóc vì muốn tỏ ra đáng thương, hẳn là mong hắn sẽ khất cho khoản vay kia, hay thậm chí là hỗ trợ giấu diếm thất thoát lần này.
Nhưng chuyện đối phương nói ba có thể đánh gãy chân mình thì không phải giả.
Mạnh Gia Hòa vẫn dạy con theo phương pháp roi vọt, từ nhỏ đến lớn, hễ cứ gây tội là Mạnh Văn Huy sẽ khó mà tránh được cảnh ăn đánh—Ở Mĩ, người lớn trong nhà đánh trẻ con cũng là phạm pháp, Mạnh Gia Hòa không thể tự ra tay, cũng không thể để người khác nhìn ra mình ngược đãi con, vì vậy đều nhờ đến tiền bối biết võ giáo huấn con trai thay mình.
Năm ngoái Mạnh Văn Huy phạm sai lầm, Mạnh Gia Hòa cũng không nương tình bảo huấn luyện viên dạy võ đánh gãy một chân hắn, còn nhốt hắn trong nhà cả năm trời, tuyên bố chỉ cần hắn còn đụng đến gái-bạc-thuốc thì cứ xác định như thế một lần nữa.
Mạnh Văn Huy cũng hiểu lần này chơi cổ phiếu thua lỗ chẳng khác gì bài bạc bê bết, chưa kể hắn lại còn đi vay để mà chơi, giờ mất tong 100,000 nên mới sợ mất mật ra như thế.
Nhưng nhớ đến cái nết nhớ ăn không nhớ đánh của Mạnh Văn Huy, thông qua sự việc lần này, Thích Tự cũng muốn để hắn hiểu được rằng đầu tư bao giờ cũng đi cùng mạo hiểm, cho nên chí ít là trước khi về Mĩ, hắn sẽ không tùy tiện trợ cấp cho đối phương nữa.
“Mạnh Văn Huy, không có khoản đầu tư nào là đảm bảo 100% lời cả. Lúc ấy tôi đã cho cậu vay 50,000, cậu lại không vừa lòng với món lời nhỏ, còn đi vay thêm để đầu tư thì mới mất nhiều như thế chứ?” Thích Tự day day thái dương nói, “Chưa kể, cả tháng nay Tư Hàng dẫn cậu đi chơi đi bời, ngày nào cũng chiêu đãi cậu sơn hào hải vị rồi, coi như kia là chi phí cuộc vui đi, nghĩ thoáng lên…”
Ở đầu bên kia, Mạnh Văn Huy cũng chỉ đành bất lực với cuộc đời thút thít lên vài tiếng.
“Thôi, tôi phải đi làm việc cái đã, nói chuyện với cậu sau..” Thích Tự cúp điện thoại với đối phương xong, không khỏi sinh ra đồng cảm với thư kí Từ. Cứ nghĩ đến cảnh Từ Nhất Chu còn đang phải thay Tư Hàng dọn dẹp bãi chiến trường, đi giải thích với từng cậu ấm cô chiêu một, hắn đã thấy đau đầu hộ đối phương.
Thích Tự nói mình còn bận là bận thật.
Mấy phút trước, hắn lại vừa nhận được tin nhắn từ Vệ Thiên Thụy và Cố Sóc—Vệ Thiên Thụy nói bọn họ đã mua chuộc một nhân viên trong nhà máy dệt, về cơ bản đã xác nhận được vải vóc thường cung cấp cho xưởng chế tạo trang phục có cùng chất liệu, cùng màu sắc nhưng công nghệ dệt và đẳng cấp thì lại có phần chênh lệch.
Cố Sóc thì gửi các thông tin liên quan đến lượng tiêu thụ và báo cáo phân tích lợi nhuận của AiWei, rồi hẹn gặp hắn ở trụ sở điều tra để nói chuyện.
Sau khi gọi điện thoại cho Vương Mãnh, Thích Tự cũng đội mũ đeo khẩu trang lên ra cửa.
*
Văn phòng Giám đốc tạm thời ở MeiWei.
Hôm nay là ngày thứ bảy hắn đi làm thay anh trai, đã không còn cảm giác mới mẻ của trò chơi cosplay như hai ngày đầu, mà chỉ thấy ngày một gian nan.
Bởi vì ngoài việc ngồi trong phòng lên mạng và xem phim, Thích Phong gần như là không còn việc gì khác để làm, xem phim suốt tám tiếng một ngày thì ai mà không chán cho nổi.
Hắn nhớ nước bể bơi trong lành mang mùi Clo, nhớ máy chơi game và piano ở nhà, nhớ quãng thời gian có thể gửi tin nhắn thoại cho Lăng Khả bất kì lúc nào, ngay cả bị bắt chạy giữa trời nắng 38 độ bây giờ cũng sẽ khiến hắn hạnh phúc hơn là ngồi trên chiếc ghế này… bởi vì chí ít trong lúc chạy hắn còn có thể “càn rỡ” nhếch miệng lên một chút!
Thích Phong chỉ biết thở dài, ngán ngẩm mở lên một show giải trí.
“Thích tổng…” Không biết Ngô Song đã đi tới từ lúc nào, “Tôi định xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua ít đồ, cậu có muốn một cốc cafe không?”
Thích Phong: “Cafe thì thôi, anh mua cho tôi hộp kem Häagen-Dazs đi.”
Ngô Song: “Kem, kem á?”
Thích Phong: “Ừm, vị socola nhé.”
Ngô Song ngập ngừng nói: “Có… có sợ ngọt quá không?”
Thích Phong thuận miệng nói: “Không sao, tôi thích ngọt mà.”
Ngô Song: “…”
Chờ Ngô Song ra ngoài rồi, Thích Phong mới thoáng thả lỏng một chút. Thật ra bình thường ở trong văn phòng, hắn rất rất muốn trò chuyện với Ngô Song một chút, nghe nói người kia là học sinh xuất sắc của đại học T, lớn hơn hắn 3 tuổi, hẳn là sẽ có chủ đề chung.
Nhưng hắn chỉ sợ nói nhiều sẽ lộ ra là mình chẳng biết gì về sự vụ của công ti—anh hắn có bảo, văn phòng này dường như còn bị gài thiết bị theo dõi—cho nên tổng số câu mà hắn nói với Ngô Song mỗi ngày đúng là đếm được bằng một bàn tay.
Thật sự là quá khó, Thích Phong cảm thấy mình sắp nghẹn chết đến nơi rồi!
Đúng lúc hắn đang uể oải vì tinh thần sa sút, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
“Vào đi.” Thích Phong đè âm giọng mình xuống.
“Thích tổng.” Một người đàn ông chừng 30 tuổi đẩy cửa bước vào.
Thích Phong dò xét đối phương một chút, nhận ra người này là thư kí Trương Kiệm của CMO Lưu Kì ở MeiWei.
“Thư kí Trương.” Thích Phong gật đầu chào hỏi lại.
Trương Kiệm mỉm cười đưa hắn một tài liệu: “Đây là đề án xử lí hàng tồn kho của MeiWei, cần ngài xem qua và xét duyệt.”
Thích Phong thấy người kia vẫn đứng trước bàn chờ mình, sửng sốt hỏi: “Cần kí luôn bây giờ?”
Trương Kiệm giải thích: “Vâng, bình thường đều là giám đốc Tần kí duyệt, nhưng hôm nay giám đốc Tần không có ở đây nên đưa qua cho ngài xem luôn.”
Thích Phong hơi nhíu mày, nhớ anh trai từng dặn nếu có ai mang tài liệu đến thì cứ xem là được, không cần kí tên, bởi vì phần lớn tài liệu chỉ cần chữ kí của giám đốc Tần là đã có hiệu lực.
Nếu gặp phải người đến hỏi ý kiến thì giả vờ xem qua một lượt rồi nói “cứ làm theo ý của của giám đốc Tần” hay “cứ y theo quyết định của giám đốc Tần” là được.
Tình huống để hắn kí trước, lại còn cần luôn như thế này chưa bao giờ có tiền lệ.
Thích Phong bối rối rối không thôi, nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh: “Để đó tôi xem đã, nửa tiếng nữa anh hẵng quay lại lấy.”
Trương Kiệm ngập ngừng một giây, sau đó nói “Vâng” rồi rời đi luôn.
Trương Kiệm vừa ra, Thích Phong lập tức cầm điện thoại lên nhắn tin cho anh trai, nhưng đợi đợi 10″ cũng chưa thấy trả lời.
Thích Phong lại gửi cho Ngô Song một tin hỏi bao giờ về, cũng may là Ngô Song nhắn lại luôn: “Đang chờ thang máy, lên luôn đây.”
Lúc về lại văn phòng, Ngô Song vẫn còn hơi hổn hển, đặt hộp kem xuống trước mặt Thích Phong: “Thích tổng, đây.”—Hắn tưởng Thích Phong nhắc tin cho mình là vì vội muốn ăn kem.
Không ngờ Thích Phong lại dẹp kem qua một bên, thấp giọng nói: “Thư kí Trương vừa đưa tài liệu này qua, bảo tôi phải kí luôn, anh… anh cũng xem cùng tôi đi.”
Ngô Song khó hiểu đối mắt với Thích Phong, lại chỉ thấy vị tổng tài trẻ tuổi kiêu ngạo mà tài năng thường ngày hiện đang chớp chớp cặp mắt đào hoa lóng lánh nhìn mình như van nài.
Không hiểu sao Ngô Song bỗng thấy rợn cả người: “Được, được.”
Hắn cầm tài liệu về chỗ mình, vừa liếc nhanh qua nội dung vừa hỏi: “Anh ta bảo cần luôn bây giờ à?”
“Ừm, thư kí Trương nói 15 phút nữa sẽ qua lấy.” Thích Phong cầm điện thoại đứng dậy, “Tôi vào toilet cái đã.”
Ngô Song: “…Err.”
Thích Phong vào toilet gọi cho anh trai hai cuộc mà vẫn không ai nghe máy.
Hắn thấy rất kì quái, bình thường có vấn đề gì cũng cứ gọi là hiện cơ mà, tại sao đúng thời khắc nguy nan thì lại như xe tuột xích thế này?
Song dù không liên lạc được thì hắn cũng không thể tránh né hiện thực. Thấy 5 phút đã trôi qua, Thích Phong bèn vội vàng quay lại văn phòng.
Thấy Ngô Song đã xem kĩ lại đề xuất kia xong, Thích Phong căng thẳng dò hỏi: “Anh thấy sao?”
Ngô Song cẩn thận nói: “Tôi đã xem qua đề xuất rồi, nhưng việc này có liên quan đến ngân sách cả chục triệu, tốt nhất cứ bàn bạc với giám đốc Tần đã rồi hẵng quyết.”
Thích Phong hắng giọng: “Tôi cũng nghĩ như vậy đấy.”
Ngô Song: “…”
Chỉ vừa qua 30 phút, Trương Kiệm kia đã lại gọi cửa: “Thích tổng, ngài kí chưa?”
Thích Phong nghiêm trang thuật lại lời Ngô Song vừa nói.
Thế nhưng Trương Kiệm nghe xong lại cười nói: “Thích tổng, chuyện này không cần bàn đâu, giám đốc Tần mà ở đây chắc cũng sẽ kí luôn thôi, mấy quý trước cũng vậy mà. Nếu ngài không yên tâm, tôi có thể bảo thư kí Trình tìm lại mấy tài liệu đó cho ngài xem.”
… Thế này chẳng phải là bắt chó đi cày à?
Đương nhiên Thích Phong biết mình không thể tùy tiện kí mấy thứ này, anh hắn cũng đã nói qua cho hắn về những vấn đề ẩn dật của công ti.
Nhưng bị Trương Kiệm dí như thế, hắn không tài nào nghĩ luôn ra được biện pháp thoái thác nào—cũng đâu thể đột nhiên ôm bụng ngã xuống đất nói mình không khỏe?
Thích Phong chỉ biết đánh mắt nhìn Ngô Song. Nhận được tín hiệu xin giúp đỡ từ hắn, đối phương bèn chủ động lên tiếng: “Vậy phiền thư kí Trương tìm lại những tài liệu trước kia cho chúng tôi xem qua cái đã.”
Trương Kiệm có chút biến sắc, bỗng dưng nhắc tới Lưu Kì: “Nhưng tài liệu này… quản lí Lưu vẫn đang chờ…”
Ngô Song: “…”
Ngay lúc thế cục đang giằng co, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.
Thích Phong tưởng là anh trai gọi điện lại, kích động cầm điện thoại lên luôn, ai ngờ lại bị dòng hiển thị trên màn hình dọa cho choáng váng một phen.
—”Phó”?
Anh Phó?
Từ sau lần ấn nhận cuộc điện thoại lúc nửa đêm của Phó Diên Thăng, anh hắn bèn lưu cái số này trong di động mới là “Phó”, còn cảnh cáo hắn không bao giờ được tiếp điện thoại từ nó nữa.
Nhưng lúc bấy giờ, Thích Phong còn quan tâm gì ba cái lời dặn của anh trai, ai cứu được hắn trong lúc nước sôi lửa bỏng này thì đều là anh ruột của hắn hết!
“A lô?” Thích Phong nhận điện thoại ngay trước mặt Trương Kiệm, bắt chước giọng anh hai gọi một tiếng: “Thầy Phó~”
Phó Diên Thăng: “…”
“Hửm? Anh có chuyện tìm tôi hả?… Nhưng tôi còn đang ở công ti…” Thích Phong cũng mặc kệ Phó Diên Thăng có hiểu hay không, cứ thế tự biên tự diễn, “Gấp vậy à… Hay là gặp mặt ở quán cafe dưới công ti tôi đi? Tôi xuống luôn bây giờ đây…”
Nghe hắn nói một thôi một hồi xong, bất ngờ là Phó Diên Thăng không những không bày tỏ nghi vấn, mà còn đáp lại đầy phối hợp: “Được, cứ chờ tôi ở đấy, nửa tiếng nữa tôi đến.”
Thích Phong: “???”
… Má? Không lẽ người này biết đọc suy nghĩ thật!
–
A/N: Giải thích một chút lí do chỉnh sửa nội dung—
(1) Nội dung chủ yếu của chương 55-56 là quá trình Thích Tự phản kích → kích thích thái quá → Thầy Phó chùn bước → Thích Tự hoài nghi → Thích Tự xác định tâm ý → Thích Tự dùng chiêu trò của Thầy dỗ Thầy → Hóa giải mâu thuẫn nhỏ. Mặc dù bản cũ cũng đi theo trình tự này, nhưng khắc họa tâm lí với phản ứng của nhân vật còn chưa được xử lí tốt, cho nên phải sửa lại
(2) Điều chỉnh trình tự đối thoại, xóa bớt diễn biến tâm lí dư thừa, sửa đi một vài chi tiết trong tương tác giữa hai nhân vật chính, ưu tiên chỉnh lại độ dài và điểm ngắt chương. Chương 55-57 bị xóa bớt các phân đoạn dài dòng, nhập thêm nội dung của chương sau nên số chương tăng thêm mấy trăm chữ, chương 58 được bổ sung 1000+ chữ coi như đền bù, người đọc nào đã mua chương cũng không cần mua lại (trả thêm).
[…] (T/N: Còn nữa nhưng không quan trọng lắm)
–
vtrans by xiandzg
T/N: So thì muốn lòi con mắt nhưng theo mình thay đổi thực sự đáng chú ý chỉ có:
(1) Cá đã vô thức giải quyết được phần nào rắc rối “tự làm khổ mình” (trước cả lúc làm trò ôm ôm sờ sờ Thầy) như thế nào?
(2) Là CEO cho một công ti có tiếng nhưng sinh hoạt gia đình của Tần Hán Nghiêu không hề khoa trương như đáng ra
(3) Chương 58 dừng lại với sự xuất hiện như một vị thần của Thầy—liệu Phong công túa sẽ lộ hay sẽ thoát? Mời đón xem chương 59 vào một ngày không xa _(:з」∠)_