Tiên Nghịch

Chương 592 Vị trí của Chu Dật

Bóp nát chút thần thức mảnh như sợi tơ của đối phương, nét mặt Vương Lâm trở nên lạnh lùng. Thần thức của đối phương ẩn giấu rất kỹ, cho dù là hắn nếu như không để ý từ trước chỉ sợ hơi sơ suất một chút sẽ bị nó qua mặt.
 
– Thần thông của Thi Âm tông đúng là kinh người. Thần thức ẩn nấp quả là khó phát hiện. Sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn. Người con gái tên là Từ Phi có thể lấy thần thức ẩn vào trong sợi tóc chứng tỏ nàng mới là bản thể. Còn Triệu Y Huyên chỉ là thi khôi mà thôi.
 
Ánh mắt của Vương Lâm có chút trầm tư. Hắn có thể nhận ra thân phận của Từ Phi cũng là do năm đó Chu Dật cưỡng bức Tôn Thái trở thành nô lệ.
 
Tôn Thái có một thi khôi mà thi khôi đó chỉ là một tiểu đồng. Tuy nhiên tiểu đồng đó lại rất linh động và có tu vi rất mạnh. Quan hệ giữa Tôn Thái và tiểu đồng có một chút đặc biệt hình như cũng không chỉ đơn giản là điều khiển thi khôi. Hình như hai người có thân thể bất đồng.
 
Nhớ tới thi khôi của Tôn Thái, Vương Lâm chợt nghĩ đến Tư Đồ Nam. Bởi Tư Đồ Nam đã chiếm lấy thân thể của tiểu đồng đó.
 
– Không biết bây giờ, Tư Đồ đang ở đâu. Chắc là đang ở một tinh cầu tu chân nào đó mà sống cuộc sống Vương gia của hắn. – Vương Lâm nhớ lại một chút ký ức. Vào lúc này hắn không còn là một sát tinh mà đang là một người nhớ tới bằng hữu của mình.
 
– Còn Tôn Thái là Đại trưởng lão của Thi Âm tông trên Chu Tước tinh nhưng bị thần thông của lão tổ tộc Cự Ma ném vào tinh không, chẳng biết bây giờ đang ở nơi nào.
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu thôi không nghĩ nữa. Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn về mấy cái khe xung quanh của vực sâu. Có không dưới hơn mười cái khe nhưng chẳng hề có bất cứ một chút hơi thở nào của Chu Dật truyền ra, để cho Vương Lâm đi tìm kiếm.
 
– Chu Dật tiền bối bị Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu phong ấn trong vùng đất Yêu Linh. Nên chắc chắn trong cái khe đó phải có hơi thở của Lăng Thiên Hậu. – Vương Lâm nhíu mày, thần thức tỏa ra mà xem xét xung quanh.
 
Được một lúc, Vương Lâm từ từ cau mày.
 
Tất cả các cái khe xung quanh hắn đã xem xét toàn bộ, nhưng không hề có bất cứ dấu hiệu tồn tại của Chu Dật.
 
Vương Lâm mím môi, vỗ tay vào túi trữ vật. Miếng thủy tinh mà Cổ Yêu Bối La đưa cho xuất hiện trong tay. Thần thức của Vương Lâm bao lấy nó. Một thoáng sau, hắn càng thêm nhíu mày, thần thức rút ra khỏi thủy tinh.
 
– Nếu Bối La nói đúng thì nơi hắn dò xét được Chu Dật chính là ở đây. – Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ.
 
– Chắc chắn Bối La sẽ chẳng vì một chuyện không liên quan đến mà lừa gạt mình. Chuyện này đối với hắn chẳng hề có ý nghĩa. Nếu hắn muốn hại ta cũng chẳng cần dùng thủ đoạn ti tiện mà thẳng tay là được. Dù sao thì chuyện quan trọng với hắn bây giờ là thôn phệ thất yêu. Trừ khi.trừ khi người này nói dối lừa ta đến đây là để mượn đao giết người. – Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Sau đó, thần thức của hắn lại đảo qua khắp nơi rồi lắc đầu.
 
– Nếu hắn nói Chu Dật đang ở Triều Tịch vực thì có lẽ chuyện mượn đao giết người còn có khả năng cao hơn một chút. Nhưng nơi đây là hết sức bình thường.
 
Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ một chút, thần thức lại tản ra. Lần này hắn tìm tòi thật tỉ mỉ không bỏ qua bất cứ một ngóc ngách nào. Đáng tiếc, kết quả vẫn như cũ.
 
Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi vỗ túi trữ vật. Tôn hồn phiên liền xuất hiện trong tay. Hắn rung nhẹ hồn phiên một cái liền có hơn một ngàn hồn phách rất mạnh bay ra. Dưới sự điều khiển của Vương Lâm đám hồn phách đó liền tản ra xung quanh mà chui vào từng nơi một.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt sử dụng Nguyên Thần bám theo hồn phách mà dốc hết sức quan sát. Lần này, hắn tìm kiếm gần như không bỏ sót bất cứ một vị trí nào.
 
Sau khoảng một nén nháng, mấy ngàn hồn phách lại bay trở về. Vương Lâm mở hai mắt, nét mặt rất khó coi.
 
– Từ trên xuống dưới tất cả các ngóc ngách ta đều tìm kiếm cẩn thận nhưng vẫn không phát hiện một chút hơi thở của Chu Dật. Chẳng lẽ Cổ Yêu Bối La lại đúng như ta nghĩ. – Vương Lâm vung tay, hàn quang lóe lên trong mắt. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn hơi sững lại.
 
– Không đúng! Nếu ta là Lăng Thiên Hậu thì không thể phong ấn người ta trong một cái khe rõ ràng được. Nếu ta là Lăng Thiên Hậu. – Vương Lâm trầm ngầm, mường tượng lại kiếm khí tung hoành của Lăng Thiên Hậu bám theo ý cảnh của hắn.
 
Từ từ trong ánh mắt Vương Lâm lại xuất hiện một sự ngang ngược.
 
Ý cảnh của Lăng Thiên Hậu chính là ngang ngược. Lấy sự bá đạo của bản thân mà đối kháng với thiên đạo. Kiếm khí chạy trong cơ thể Vương Lâm dần dần sự ngang ngược trong mắt hắn càng lúc càng nhiều.
 
– Nếu ta phong ấn một cái kiếm linh thì sẽ không phong ấn một cách đơn giản mà muốn cho nó khuất phục. Làm cho nó phải khuất phục dưới sự ngang ngược của ta. Ta phong ấn nó một ngàn năm vẫn không khuất phục thì một vạn năm. Nếu vẫn không khuất phục, ta sẽ hủy linh thể của nó, luyện thành pháp bảo bắt nó phải khuất phục. Những cái khe lộ liễu thế này ta sẽ không chọn. Nếu muốn phong ấn ở đây cũng phải tìm một chỗ nào đó. Nếu phong ấn.ta sẽ lựa chọn. – Trong mắt Vương Lâm chỉ có một sự bá đạo. Ánh mắt đảo qua từng cái khe một.
 
Đột nhiên, sự bá đạo trong mắt hắn từ từ tiêu tán. Từng giọt mồ hôi xuất hiện trên trán. Ngay sau khi sự bá đạo biến mất, sắc mặt Vương Lâm trở nên tái nhợt.
 
– Ý cảnh trong kiếm khí của Lăng Thiên Hậu quá bá đạo. Ta mới chỉ mượn cảm giác ngộ một chút mà đã suýt bị thương. – Vương Lâm hít sâu một hơi rồi vận chuyển tiên lực trong cơ thể. Hắn vỗ một cái vào túi trữ vật, kiếm tiên liền bay ra. Theo sau nó chính là thanh loan đao.
 
Tay phải Vương Lâm nắm lấy Kiếm tiên, một chân bước về phía trước. Thân người khẽ lay động kiếm tiên trong tay liền phát ra một đạo kiếm khí tản ra xung quanh. Từ vị trí của Vương Lâm, một dòng suối kiếm khí nhanh chóng được hình thành.
 
– Phá! – Vương Lâm quát khẽ một tiếng, thân hình chợt dừng lại. Trong nháy mắt, dòng suối kiếm khí phát ra một tiếng nổ rồi tản ra xung quanh với một tốc độ cực nhanh. Kiếm khí tung hoành khiến cho hai bên bờ vực xuất hiện những vết nứt. Từ từ, những vết nứt càng lúc càng nhiều gần như bao phủ phạm vi cả trăm trượng.
 
– Vỡ! – Thanh âm của Vương Lâm chẳng khác nào tiếng sét, chấn động không trung. Lớp đá hai bên bờ vực liền vỡ vụn. Từng tảng đá lớn dính đầy bùn đất rơi xuống.
 
Trong vòng vực sâu trăm trượng, sau khi bị kiếm khí của Vương Lâm chém ngang liền hạ xuống một tấc.
 
Một tia sáng chợt lóe lên rong mắt Vương Lâm. Hắn lại tiếp tục thi triển tiên kiếm. Kiếm khí tản ra khiến cho lớp đá hai bên bờ vực liên tục biến mất. Sau khoảng nửa nén nhang, ở nơi đó xuất hiện một vị trí trống trải để lộ ra một cái lỗ hổng rất nhỏ. Một chút hơi thở mong manh từ trong lỗ hổng bay ra.
 
Hơi thở đó cũng không phải là của Chu Dật mà ẩn chứa một sự bá đạo.
 
Tay phải Vương Lâm bắt quyết rồi chỉ về phía trước. Kiếm Tiên liền rít lên mà bay ra. Loan đao bám sát phía sau, cùng bay vào trong lỗ hổng. Trong nháy mắt, một lượng đá vụn khổng lồ bay lên rồi một cái khe xuất hiện trước mặt Vương Lâm.
 
Cái khe đó cũng không lớn, chỉ khoảng chừng nửa trượng, bên trong chỉ có một màu đen. Thần thức của Vương Lâm vừa mới tứi gần đã bị một luồng thần niệm bá đạo đánh bật trở lại.
 
Sau cú va chạm, Vương Lâm chẳng khác gì một tảng đá bay thẳng về phía vách vực sâu đối diện. Một tiếng động vang lên, Vương Lâm lún hẳn vào trong vách đá.
 
Một dòng máu chảy ra nơi khóe miệng của hắn.
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên hàn quang. Thân thể thoáng động liền bay ra ngoài. Vừa mới cử động một cái, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Cú va chạm vừa rồi khiến cho Nguyên Thần của hắn suýt chút nữa thì bị vỡ nát.
 
Nếu tu vi của hắn chưa tới Vấn Đỉnh thì cú va chạm đơn giản đó có thể khiến cho Nguyên Thần vỡ nát.
 
– Mạnh thật! – Vương Lâm nhìn chằm chằm vào cái lỗ hổng. Nó sâu bằng nào hắn cũng không biết, nhưng vào lúc này, hắn có thể xác định Chu Dật chắc chắn ở trong đó. Bởi vì thần niệm vừa phát ra chính là của Lăng Thiên Hậu.
 
– Chút thần niệm lưu lại mà có thể giết chết Tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ. Không biết Lăng Thiên Hậu đã đạt tới đẳng cấp nào.
 
Vấn Đỉnh kỳ đại viên mãn có thể coi như người tu đạo chấm dứt bước đầu tiên. Sau đó vượt qua khảo nghiệm Âm Dương hư thực nhị cảnh bước vào cánh cửa tu đạo thứ hai, cũng chính là ba cảnh giới niết bàn.
 
Ba cảnh giới niết bàn bao gồm Khuy niết, Tịnh niết, Toái niết. Mỗi một cảnh giới lại chia thành sơ, trung, hậu và viên mãn. Tổng cộng là bốn giai đoạn. Thiên Vận tử từng nói bản thân đang ở bước cuối cùng của tam cảnh – Toái niết sơ kỳ. Lăng Thiên Hậu và Thiên Vận Tử là đối thủ mấy vạn năm tất nhiên cũng không thể kém nhau nhiều lắm. Rất có khả năng là đang ở cảnh giới thứ hai trong tam cảnh, Tịnh niết đại viên mãn.
 
Ánh mắt Vương Lâm có một chút cố chấp. So với mấy người như Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu thì tu vi của hắn chẳng có gì đáng kể. Thậm chí, ngay cả bước đường tu đạo đầu tiên vẫn còn chưa viên mãn. Nhưng Vương Lâm vẫn có một sự cố chấp. Từ khi hắn còn thiếu niên bắt đầu bước chân vào tu chân giới, trên bước đường tu luyện toàn tự thân cố gắng. Từng bước đạt tới cảnh giới bây giờ, trở thành một cường giả Vấn Đỉnh kỳ.