Tiên Nghịch

Chương 619 Bỏ Qua

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nhanh về hướng Vương Lâm, nói:
 
– Đạo hữu, bên trong phi kiếm thần thông nhất nhất nhất, nhất nhất nhất.
 
Vương Lâm cười nói:
 
– Ngươi xem biết liền.
 
Thanh niên thở sâu, nén nỗi khiếp sợ trong lòng. Khi hắn dùng thần thức quan sát bên trong thanh kiếm, không ngờ phát hiện bên trong có một thần thông mà hắn không biết manh mối của nó là gì. Nhưng nó truyền ra từng trận uy áp, khiến nguyên thần của hắn bị chấn động kịch liệt.
 
Hắn vận chuyển linh lực trong cơ thể, dung nhập vào trong phi kiếm. Khi linh lực vừa đụng đến thần thông lạc ấn trong phi kiếm, kiếm lập tức tuôn ra một đạo kiếm khí dày đặc. Cùng lúc đó, hắn có ảo giác như thể nước và sữa giao hòa.
 
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, vui mừng. Kiếm này chưa bắt đầu mở ra thần thông, nhưng gần như chỉ cần dựa vào thuộc tính linh lực dung hợp, có thể nói đó là một pháp bảo loại tốt.
 
Hắn không lập tức thử thần thông này mà liền điều khiển kiếm, chỉ ra phía một nguyên linh thạch thượng phẩm ở ngoài cửa hàng đằng kia. Lập tức kiếm quang gào thét, chợt lóe ra, rồi hóa thành một đạo cầu vồng, hướng thẳng đến khối linh thạch. Không một tiếng động gì truyền ra, dưới ánh nắng mặt trời, phi kiếm bay từ phía người thanh niên trực tiếp xuyên qua bên trong khối linh thạch thượng phẩm kia, hóa thành cầu vồng rồi quay trở về.
 
” Hảo kiếm” Thanh niên nhìn phi kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi, chẳng qua đã có một nhận xét, nói:
 
– Tính chất dung hợp thế này có thể được gọi là linh bảo bậc trung. Linh hoạt sắc bén thì xếp vào linh bảo bậc cao cũng thừa. Nhưng chỉ đáng tiếc, kiếm này về tốc độ lại không thể sánh bằng. Đáng tiếc, đáng tiếc.
 
Hắn nói xong, liền mở thần thông trong phi kiếm ra. Trong phút chốc, đồng tử trong hai mắt người này co rụt lại, hắn trơ mắt ra nhìn. Không ngờ phi kiếm trước mắt đã biến mất, xuất hiện cách đó ngoài mười trượng.
 
Này nhất nhất nhất, nhất nhất nhất… Thanh niên thân mình chấn động, lập tức giẫm chân tại chỗ, bay đi ra cửa hàng, vung tay phải lên, phi kiếm liền quay trở về. Thanh niên không chỉ mừng như điên mà còn rung động. Hắn hít hơi lấy giọng, lại chỉ ra chỗ nguyên linh thạch to lớn kia. Lập tức phi kiếm thuấn di, xuyên thấu qua, xuất hiện bên trong linh thạch.
 
– Này …đây là, đây là thuấn di!
 
Thanh niên há hốc mồm, lập tức triệu hồi phi kiếm quay về trong tay. Trong lòng hắn cuộn lên từng trận sóng lớn. Bình thường mà nói, trong phi kiếm không thể lưu lại lạc ấn của thuấn di. Bởi vì kiếm thể không thể chịu đựng được khi ma sát lớn. Mặt khác, nếu không có tu vi phi thường, thì cũng không thể khiến cho thuấn di lạc ấn có thể khắc vào trong phi kiếm.
 
Càng quan trọng là…Mặc dù có nắm giữ tu vi khắc họa lên được, thì công pháp phải cực cao, ý cảnh đặc thù, nếu không thì cũng không thể khiến lạc ấn bên trong kiếm pháp hình thành sinh sôi không ngừng.
 
Vương Lâm cũng vì có ý cảnh sinh tử luân hồi, nên mới có thể khiến cho lạc ấn thuấn di bên trong phi kiếm sinh sôi không ngừng. Nhưng nếu cân bằng bị phá bỏ, cũng sẽ mất đi hiệu lực. Thanh niên cầm lấy phi kiếm, bước nhanh trở lại cửa hàng, nhìn Vương Lâm vội vàng nói:
 
– Đạo hữu, kiếm này tệ điếm trả mười vạn linh thạch thượng phẩm, được không?
 
Vương Lâm nhíu mày, do tu vi của thanh niên này rất thấp, lấy linh lực khống chế, nên mới chỉ phát huy được một phần mười uy lực của phi kiếm.
 
Thanh niên thấy Vương Lâm nhíu mày, trầm ngâm một lúc, cắn răng nói:
 
– Đạo hữu, tại hạ trả thêm nhiều nhất cũng chỉ thêm năm vạn nữa. Mặc dù, kiếm này là linh bảo bậc cao, nhưng tại hạ cũng đã trả giá cao nhất rồi.
 
– Nơi nào của ngươi có tu sĩ Anh Biến không?
 
Vương Lâm nhíu mày hỏi.
 
Thanh niên ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng, nói:
 
– Đạo hữu, có ý gì? Hay cho rằng tại hạ không đủ tu vi nhìn ra ưu khuyết của phi kiếm? Tệ điếm cũng có tiền bối Anh Biến, ta sẽ mời đến.
 
Thanh niên liền vỗ túi trữ vật, lấy ra một quả ngọc giản. Hắn liền nói vào trong đó, ngọc giản hóa thành thanh quang, bay ra khỏi cửa hàng, biến mất không thấy. Truyền ra ngọc giản xong, thanh niên lại ngồi trên ghế, không nói lời nào, mà chỉ ngắm nhìn thanh kiếm trên tay.
 
Dĩ nhiên, với tu vi của Vương Lâm, sẽ không so đo với với tu sĩ thấp kém như thanh niên trước mặt này. Tâm tình của hắn đã đạt đến trình độ của một Đại Tông Sư, nên lúc này mỉm cười, nhìn về các pháp bảo ở bốn phía.
 
Ngược lại, thanh niên có chút thiếu kiên nhẫn. Ánh mắt hắn khi nhìn về phía Vương Lâm, lộ ra vẻ kinh ngạc. Theo hắn thấy, tu sĩ này tuy chỉ là tu vi Kết Đan hậu kì, nhưng trên người hắn có một cảm giác có thể cho thấy hắn là tộc trưởng của một gia tộc, thậm chí có thể là trưởng lão.
 
Biểu hiện tùy ý cùng với biểu hiện bình thản của đối phương không giống một tu sĩ có tu vi Kết Đan. Nhưng người này chính là tu sĩ Kết Đan. Hắn không phải không nghĩ đến việc đối phương ẩn nấp tu vi. Nhưng bên trong Thanh Trúc Các, trưởng lão của gia tộc đã lắp đặt trận pháp, chỉ cần tu vi không đạt tới Vấn Đỉnh, khi tiến vào đây, lập tức sẽ không còn che giấu được nữa.
 
Không lâu sau, một cơn gió mát thổi nhẹ qua. Ngọn gió đi qua, một lão già mặc áo xanh xuất hiện, giẫm chân tại chỗ tiến vào lầu các. Đầu tiên, mắt lão nhìn về hướng thanh niên, thấy hắn đang nghịch phi kiếm, ánh mắt hơi lóe lên.
 
Thanh niên nhìn thấy lão già, vội đứng lên, cung kính nói:
 
– Vãn bối Tôn Mặc gặp qua trưởng lão.
 
Lão già khẽ ừ, ánh mắt đảo qua nhìn Vương Lâm, thần sắc có chút biến đổi, bình thản nói:
 
– Chính là người này yêu cầu kiểm tra pháp bảo sao?
 
Thanh niên vội vàng đáp, cung kính đem ra phi kiếm đang cầm trên tay.
 
Vương Lâm vẫn đứng yên, lão già liền tiến vào, nghiêng người nhìn thoáng qua, rồi thu hồi ánh mắt. Người này tu vi đạt tới Anh Biến hậu kì, nhưng vẫn chưa hoàn hảo, nhưng hiển nhiên là có kinh nghiệm sinh tử, tâm tính trải qua tu luyện, so với bốn tiểu tử gặp trên đường đi thì người này thâm trầm hơn nhiều.
 
Lão già không nói hiều lời, tay phải vung lên, phi kiếm rơi vào tay hắn. Hắn đảo qua bên trong phi kiếm, lập tức trên khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
 
– Trưởng lão, vãn bối nhìn ra thanh kiếm nay là.
 
Thanh niên kia đứng một bên nói, thấy lão già ngẩng đầu, ánh mắt trừng trừng, lập tức gã thanh niên bèn nín lặng.
 
Trên tay trái lão già, phi kiếm bắn ra một tiếng trong trẻo. Lập tức, kiếm minh (tiếng kiếm kêu) quang quẩn, thanh âm như tiếng động tự nhiên tuyệt vời lọt vào tai. Trong mắt hắn càng thấy khiếp sợ, tay phải lập tức vung lên, phi kiếm liền lóe ra, biến mất không thấy, lúc này phi kiếm cũng đã bay ra ngoài ngàn dặm xa.
 
Chỉ trong nháy mắt, thanh kiếm bỗng nhiên xuất hiện, lão già cảm thấy bồi hồi, phía trên phi kiếm lại có tiên khí tràn ra, hóa thành kiếm khí sắc bén linh hoạt, nén mà không phát.
 
Quan trọng hơn là phía trên phi kiếm, có một đạo điện quang chạy qua làm lão già hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào tia quang điện. Trầm ngâm một lát, lão thử nâng ngón tay lên, chạm vào trên quang điện, một tiếng ầm nhẹ, vang dội quang quẩn bên trong. Sắc mặt lão già tái nhợt, đạp chân lui ra phía sau mấy bước. Một lúc lâu, mới khôi phục lại. Hắn không những không tức giận, mà trong mắt hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết.
 
Thanh niên đứng một bên, thấy cảnh tượng này, hoàn toàn bất ngờ, hắn giương mắt lên nhìn, hiển nhiên thấy lão già điều khiển phi kiếm, trên phi kiếm không ngờ… – Có tiên lực! Tiên bảo…này…Đây là tiên bảo…
 
Thanh niên trợn mắt há hốc mồm.
 
– Không phải là tiên bảo, mà là ngụy tiên bảo! Trên này có thuật Đại Na Di, ngoài ra thì lôi điện kì dị kia mới là điểm quý báu của bảo vật. Nếu không có lôi điện này thì cũng chỉ là ngụy tiên bảo bình thường, nhưng có lôi điện này thì trở nên rất khác biệt rồi.
 
Lão già không có ý định giấu diếm, mắt nhìn về phía Vương Lâm, mở miệng nói:
 
-Vật ấy là do trưởng bối của gia tộc ban cho phải không? Ngươi xác định bán chứ?
 
– Ba nghìn tiên ngọc.
 
Vương Lâm không trả lời mà nói ra giá cả.
 
Lão già không chớp mắt, cẩn thận quan sát Vương Lâm, không nói hai lời. Lập tức vỗ túi trữ vật, trên mặt đất liền xuất hiện một đống tiên ngọc, tiên lực dày đặc lan tỏa ra, tràn ngập toàn bộ Thanh Trúc Các.
 
Vương Lâm vung tay áo lên, thu lấy tiên ngọc vào trong túi trữ vật.
 
-Ngươi còn ngụy tiên bảo nào khác nữa không?
 
Lão già nhìn Vương Lâm, hỏi.
 
Vương Lâm sắc mặt vẫn như thường, sờ vào túi trữ vật một cái, lập tức xuất ra một mặt gương đồng, ném cho lão già.
 
Lão già tiếp nhận, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức sắc mặt đã vội biến. Từ trước đến nay, chưa bao giờ lão như thế.Thậm chí, còn khiếp sợ hơn so với lúc nãy nhìn phi kiếm. . Hắn thất thanh nói:
 
– Kế thừa ngụy tiên bảo.
 
Lão già nhìn chằm chằm vào ngụy tiên bảo kế thừa. Trong mắt lão, không thể giấu nổi lòng tham.
 
Trong mắt Vương Lâm vẫn lộ ra vẻ không cười, không kinh hoàng cũng không có biểu hiện gì khác. Thần sắc vẫn như cũ, rất thong dong.
 
Hắn nghĩ mình không chủ động cướp tiên bảo, nhưng nếu là đối phương cướp tiên bảo của hắn, chính mình trở thành bên có đạo lí, không phải mình muốn giết người đoạt bảo, mà chỉ phòng vệ.
 
Như thế, hắn có giết người cũng là hợp tình hợp lí, cũng coi như là để có thể đứng vững chân ở đây. Hơn nữa, tu vi hắn lại cao cường, ở Nhiễm Vân Tinh này sẽ không có ai xuất đầu lộ diện làm gì.
 
800 năm tu hành, Vương Lâm chẳng những rất tinh nhanh, mà còn biết nham hiểm. Chẳng qua, hắn rất ít khi biểu hiện sự nham hiểm. Lần này tại La Thiên Tinh Vực, hắn thay đổi bộ dạng để hành sự, nếu có ai quen biết, cũng không thể nhận ra thân phận của hắn.
 
Trong mắt lão già hiện lên một tia do dự, lão phun ra một ngụm trọc khí dài, cầm gương đồng, nói:
 
– Vật này ngươi đòi bao nhiêu tiên ngọc?
 
Vương Lâm giọng điệu bình thản nói:
 
– Năm vạn.
 
Lão già nhướn mày, năm vạn tiên ngọc, hắn có thể lấy ra từ trong túi trữ vật. Chỉ có điều, từng đó tiên ngọc hắn đã phải cần trăm năm, tích lũy dần dần mới có. Dự định 7 ngày sau chuẩn bị cho Vấn Đỉnh, nếu lần này xuất ra, sợ rằng sẽ không đủ cho khi Vấn Đỉnh.