Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 62 Hạng mục sau này

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bàn miệng về mối quan hệ mới giữa hai người xong, Thích Tự bèn chủ động đổi chủ đề: “À, anh còn nhớ vụ nhóm Tư Hàng đầu tư cổ phiếu không?”

Phó Diên Thăng: “Sao thế?”

Thích Tự: “Hôm qua tôi nghe bảo, bọn họ lỗ rồi, lỗ nặng là đằng khác.”

Phó Diên Thăng nói thẳng: “Cổ phiếu Vạn Hòa à? Hôm qua tin tức nói nhiều lắm, tôi thấy rồi.”

Thích Tự vô thức hỏi: “Sao anh biết bọn hắn sẽ gặp chuyện?”

Phó Diên Thăng: “Tôi chỉ nói là sớm muộn rồi bọn họ cũng sẽ xảy ra chuyện, không lần này thì lần sau.”

Thích Tự: “À…”

Phó Diên Thăng: “Thật ra tôi quan tâm đến chuyện trong công ti của cậu hơn, nghe em cậu bảo, có người muốn cậu kí gấp một tài liệu phải không? Nhớ cẩn thận với những gì cậu đặt chữ kí xuống.”

Thích Tự ừm một tiếng, lại thầm nghĩ chờ đến khi bọn họ kí xong hợp đồng mới là lúc nào cũng có thể hỏi ý kiến của Phó Diên Thăng được rồi.

Không thể phủ nhận một điều là đối với Thích Tự, hiện tại Phó Diên Thăng vẫn còn quá thần bí, khó mà nắm bắt cho được.

Ví dụ như chuyện của Ngô Song, lại ví dụ như vụ chơi cổ phiếu của Tư Hàng… Thích Tự được trực giác kì quái không ngừng mách bảo rằng Phó Diên Thăng có liên quan gì đó đến những sự việc này, nhưng ngoài việc phát giác ra người kia chỉ đang giúp mình thì hắn không tìm được bất kì chứng cứ nào chứng tỏ mối liên quan ấy.

Nghĩ đến việc mình sắp có thể buộc người này lại bên mình, mua đứt hai năm sự nghiệp của đối phương mà Thích Tự lại không khỏi hưng phấn… không sao, cho dù người này có bao nhiêu bí mật đi chăng nữa, hắn cũng sẽ đích thân đào bới tất tần tật trong quãng thời gian ở chung sau này.

Lát sau, khoảng 11h là Phó Diên Thăng đứng dậy chuẩn bị về.

Thấy người kia không quá phận đòi “ngủ lại” hay “ngủ chung” gì đó, Thích Tự cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ra đến cửa, Phó Diên Thăng như nghĩ ra gì đó, quay lại nhìn hắn rồi gọi tên: “Thích Tự.”

Thích Tự: “Hửm?”

Phó Diên Thăng ngoắc ngoắc tay với hắn: “Cậu lại đây.”

Thích Tự chậm rãi bước qua, đến khi hai người chỉ còn cách nhau chừng một bàn tay thì dừng lại: “Sao thế?”

Phó Diên Thăng: “Tôi sắp về đến nơi rồi mà cậu không định biểu lộ gì à?”

Thích Tự có chút căng thẳng: “Biểu lộ gì cơ?”

Phó Diên Thăng điểm nhẹ lên môi mình một cái.

Thích Tự: “???”

Thấy Phó Diên Thăng cứ ung dung đứng đấy chờ hắn chủ động hôn, Thích Tự không nhịn được mà hỏi: “Nãy hôn nhiều thế rồi mà chưa đủ à?”

“Bây giờ tôi chỉ có thể yêu cầu mỗi chuyện này mà cậu cũng không định thỏa mãn?” Phó Diên Thăng híp mắt uy hiếp, “Rốt cục cậu có tôi muốn kí hợp đồng nữa không? Hiện tại tôi vẫn chưa xin từ chức đâu.”

Thích Tự: “…”

Thích Tự lầm bầm một câu: “Thì cũng đã kí hợp đồng đâu?”

Phó Diên Thăng: “Không phải sớm muộn rồi cũng kí à?”

Thích Tự có chút lung lay, chậc lưỡi ra vẻ “Đến chịu anh” rồi đột nhiên tiến lại gần, một tay vuốt mặt Phó Diên Thăng, mổ lên môi người kia một cái như lúc nãy đối phương đã làm với mình: “Rồi đó.”

Phó Diên Thăng dở khóc dở cười: “Thế thôi?”

Thích Tự ra vẻ bình tĩnh: “Đừng có được voi đòi tiên.”

Nói xong định lùi lại luôn thì chỉ một giây sau, cổ tay của hắn đã bị Phó Diên Thăng giữ lại.

Thích Tự: “…!?”

Phó Diên Thăng hơi dùng lực, lần nữa kéo người vào lồng ngực mình, một tay siết quanh eo hắn, một tay nắm lấy cổ tay hắn, dùng ngón trỏ và ngón giữa gảy mở bàn tay đang nắm lại của hắn, đánh giá: “Đôi khi tôi cũng phải thắc mắc, rốt cục là cậu lấy đâu ra dũng khí mà dám ghẹo tôi thế, từ năm ngoái ở trong bar, rồi cả trước cổng chung cư Lâm Uyên hôm trước nữa…” Người kia nhíu mày, “Nghĩ tôi không dám làm gì với cậu à?”

Cứ tưởng Phó Diên Thăng sẽ được đà lấn tới, Thích Tự bèn nhìn đối phương chằm chằm, nhưng Phó Diên Thăng lại chỉ cào cào một chút vào lòng bàn tay hắn, “Thôi, còn nhiều thời gian…” Nói xong cũng buông hắn ra rồi mở cửa đi luôn.

Thích Tự đứng đờ tại chỗ siết chặt nắm đấm, buông ra, nắm lại, rồi lại buông ra. Ngẫm thấy vẫn chưa phát tiết đủ, hắn lại về phòng ngủ đánh đập chiếc gối ôm vuông.

Đang đánh lấy đánh để thì nhớ đến cảm giác khi hôn Phó Diên Thăng lúc nãy, Thích Tự lại ngơ ngác ngồi xuống, đần người ra ôm chiếc gối kia hồi lâu.

Đến khi tỉnh người lại, mới ảo não phun ra một tiếng “Fắc”.

Thế này thì hỏng, hợp đồng còn chưa kí mà hắn đã bắt đầu lo liệu sau này có để lộ ra sơ hở hay không rồi.

*

Sáng hôm sau, Thích Tự đi làm trở lại sau mấy ngày. Trông thấy hắn, từ trên xuống dưới ở công ti vẫn cung kính gọi “Thích tổng” như cũ, ngoại trừ nữ nhân viên tiền sảnh tỏ ra nhiệt tình thái quá hơn, ánh mắt và thái độ của mọi người còn lại đều không có gì thay đổi.

“Thích tổng, đây là pudding caramel tôi mới làm hôm nay!” Quách Xảo đã lớn mật đến độ chủ động bưng đồ ăn vặt ra chào hỏi hắn.

Thích Tự giật mình, lạnh lùng từ chối: “Cảm ơn, tôi không ăn đâu.”

Quách Xảo: “???”

Thích Tự đi về văn phòng mình, nghĩ lại vẻ mặt tan nát cõi lòng vừa rồi của Quách Xảo mà thấy có gì đó sai sai.

“Thích tổng.” Ngô Song nhớ ra một chuyện, nhắc hắn, “Hôm qua cậu đi vội quá, quên cả ăn Häagen-Dazs, tôi để tạm vào tủ lạnh trong pantry công ti rồi đấy.”

Thích Tự ngạc nhiên: “Häagen-Dazs?”

Ngô Song: “Hôm qua cậu bảo tôi mua cho cậu mà…”

Khóe mắt Thích Tự giật một cái, rốt cục hắn cũng nhận ra cái gì sai sai.

Ngồi về bàn, việc đầu tiên hắn làm là nhắn tin hỏi Thích Phong đã ăn tổng cộng bao nhiêu đồ ăn vặt của nữ nhân viên tiền sảnh, sau đó bật máy tính lên, nhìn lướt qua nhật kí làm việc đối phương ghi chép lại rồi quay ra xử lí một chút việc vặt.

Nửa tiếng sau, Thích Tự nhận được email của Cố Sóc.

Hắn trực tiếp mở ra bằng di động. Ở trong thư, Cố Sóc đã chỉ ra những vấn đề nổi cộm của phần tài liệu hôm qua.

Trên đó nói bình thường ra, công ti cho phép bộ phận tiêu thụ online lẫn offline hạ giá bán của những hàng tồn kho. Nhưng trong một vài trường hợp đặc biệt, sau khi hạ giá, hàng tồn còn có thể được đổi nhãn mác để chuyển sang bán dưới những kênh phân phối thứ cấp.

Hình thức xử lí này rất phổ biến ở những công ti nhỏ cần lợi nhuận và hồi vốn, không quá chú trọng đến giá trị thương hiệu, nhưng không lí nào lại xuất hiện ở một công ti như MeiWei.

Dù có giảm giá thì trang phục của MeiWei vẫn có hạn ngạch nhất định. Theo những số liệu mà Thích Tự điều tra được về các cửa hàng offline, phần lớn giá sau sales đều không thấp hơn 60% giá gốc, bởi mức độ ấy vẫn đem lại 100% lợi nhuận ròng. Do đề cao giá trị thương hiệu, hàng tồn của MeiWei thà bị đưa về xưởng để tiêu hủy chứ cũng không bán ra với giá thấp hơn nữa.

Cố Sóc chỉ ra, trong tài liệu không hề định nghĩa thế nào là tình huống đặc biệt, cho nên bản thân phương án này đã là một cái lỗ hổng để lợi dụng.

Hắn không biết trước giờ phương án này đã được áp dụng hay chưa—nhưng nếu rồi thì đây rất có thể chính là cách hợp thức hóa những việc làm bẩn thỉu của Khâu Như Tùng.

Giả sử mà hôm qua cứ tiếp diễn như thế, một khi Thích Tự đặt bút kí xuống thì hành vi của Khâu Như Tùng cũng nghiễm nhiên trở thành “làm theo chỉ thị” của Thích Tự.

Với thân phận đặc biệt của Thích Tự, chỉ cần hắn cũng dính vào thì tất cả những hành vi trục lợi trước giờ của Khâu Như Tùng đều có thể thoát khỏi sự truy cứu của pháp luật và ban quản trị.

Thích Tự đọc xong mà không khỏi hãi, lại hỏi Ngô Song: “Hôm qua sau khi anh bảo Trương Kiệm tìm lại những phương án xử lí hàng tồn trước đây, anh ta có tìm không?”

Ngô Song lắc đầu: “Không, thấy cậu đi thì anh ta cũng cầm tài liệu kia về luôn.”

Thích Tự nhẹ vuốt bút máy trong tay, nghĩ bụng rất có thể là việc điều tra của mình đã bại lộ, song với những chứng cứ có trong tay bây giờ, hẳn là hắn vẫn đang chiếm ưu thế.

Hắn nghĩ nghĩ một lát, rồi quyết định yên lặng theo dõi thêm, đợi ít nữa ba hắn về rồi thương lượng cách đối phó tiếp.

Đến giữa giờ cơm trưa, hắn mới nhận được tin nhắn trả lời của Thích Phong: “Nhiều lắm, có bánh quy bơ, panna cotta cafe, bánh su kem, dorayaki, mochi, bánh sữa,… Tay nghề của em gái kia cũng xịn thật, mà sao tự dưng anh lại hỏi? Không được ăn à? Cô ấy chủ động đưa em, Ngô Song cũng lấy mà!”

Thích Tự nhìn một loạt đồ ngọt này mà hai mắt tối sầm, nghiến răng trả lời: “Em có biết anh không thích ăn điểm tâm ngọt không?”

Phong: “Sao em biết được?”

Từ: “Hồi bé anh chẳng đưa hết đồ ngọt cho em à?”

Phong: “EM FẮC, thế mà mẹ toàn bảo anh thương em nên mới nhường em! Uổng công em cảm động bao nhiêu năm nay! Hóa ra chỉ vì không thích nên anh mới thảy cho em?”

Thích Tự tức điên, gửi cho Thích Phong một con [Tuzki lắc điên cuồng] rồi khóa điện thoại.

Ăn xong cơm hộp mà Ngô Song mua cho, Thích Tự do dự một lát rồi hắng giọng: “Ngô Song, anh giúp tôi đi lấy, hộp kem kia được không? Tôi muốn ăn bây giờ.”

Ngô Song: “…Được.”

Năm phút sau, Ngô Song đặt hộp kem xuống trước mặt Thích Tự.

Thích Tự vừa mở được nắp hộp, điện thoại đã báo có email mới.

Thấy là hợp đồng phác thảo mà Phó Diên Thăng gửi tới, Thích Tự lập tức mở ra xem luôn—

<Hợp đồng dịch vụ Phụ đạo học thuật kiêm Tư vấn kinh doanh>

Bên A: Thích Tự (Căn cước xx…)

Bên B: Phó Diên Thăng (Căn cước xx…)

Trên nền tảng công bằng tự nguyện và lợi ích chung, căn cứ theo “Bộ luật dân sự Trung Hoa” và “Quy tắc kí kết hợp đồng Trung Hoa”, hai bên AB đã đi đến thống nhất về một hợp đồng dịch vụ phụ đạo học thuật kiêm tư vấn kinh doanh và hứa hẹn sẽ tuân thủ theo các quy tắc chung.

Nội dung dịch vụ thứ nhất:

1. Phụ đạo học thuật (gia sư)

2. Cố vấn kinh doanh (thư kí)

Thích Tự vừa đọc mà vừa kinh hãi thán phục độ chuyên nghiệp của Phó Diên Thăng, hôm qua hắn chỉ mới nói qua loa như thế, mà hôm nay đối phương đã chuyển toàn bộ yêu cầu của hắn thành điều khoản dịch vụ, quả thật là không có chỗ nào để bắt bẻ.

Đọc qua một lượt, Thích Tự chỉ lăn tăn với duy nhất một điều.

Quyền lợi của bên B nói—Phó Diên Thăng có quyền được làm công việc thứ hai nếu được hắn biết và cho phép.

Thích Tự bỏ hộp kem xuống, trực tiếp nhắn lại cho đối phương trên Wechat: “Anh còn muốn làm việc khác?”

F1S: “Không được à?”

Tự: “Tôi tưởng anh sẽ chỉ toàn chức phụ đạo kèm cặp tôi, làm cho mình tôi thôi chứ.”

F1S: “Vẫn còn thời gian làm công việc đàng hoàng mà, dạy cậu có gì khó đâu, rảnh quá thì tôi cũng phải tìm chút chuyện giết thời gian chứ.”

Tự: “…”

Nghe đối phương nói vậy, mặc dù vẫn hơi lấn cấn, nhưng Thích Tự… cũng có thể hiểu được.

Thích Tự: “Anh sẽ không chạy đi khắp nơi để làm công việc thứ hai này đấy chứ?”

F1S: “Yên tâm, tôi vẫn ở lại cạnh cậu, đảm bảo không để ảnh hưởng đến công việc chính, làm gì cũng sẽ nói cho cậu biết.”

Thích Tự cũng cảm thấy an tâm phần nào.

Tự: “Vậy được.”

F1S: “Nhưng mà tôi nói chứ… sao tính chiếm hữu của cậu lại mạnh thế hả? Tôi thêm có một điều khoản mà đã hỏi riết như vậy, có phải sau này tôi hút thêm một điếu thuốc cậu cũng định quản luôn không?”

Thích Tự: “…”

Thôi, dù sao người này cũng sắp kí hợp đồng bán mình đến nơi rồi, trước không tranh cãi với anh ta vội…

Bên dưới hợp đồng còn nhắc đến nhân chứng thứ ba—Phó Diên Thăng đặc biệt ghi chú rằng, do tính chất bất công ước của hợp đồng, Thích Tự có thể tự mời công chứng, luật sư hoặc chính ba hắn tới để xác nhận tính hợp pháp của hợp đồng, đảm bảo quyền lợi cho bản thân.

Tính tỉ mỉ chi tiết của đối phương khiến Thích Tự rất hài lòng, hắn quyết định bao giờ kí sẽ gửi cho ba xem qua một chút để làm chứng luôn.

Tắt tài liệu này đi, Thích Tự lại mở ra một tệp tin khác đính trong email có tên <Hợp đồng dịch vụ Phụ đạo học thuật và Cố vấn kinh doanh (điều khoản bổ sung)>.

Hắn hơi ngẩn người, vừa mở <Điều khoản bổ sung> vừa xúc một li kem đưa đến miệng theo bản năng.

Kết quả chưa đọc được hai dòng đã phun ra cả thìa kem kia ra!

<Điều khoản bổ sung>

Ngoài nghĩa vụ thi hành hợp đồng chính thức, bên A còn phải thanh toán chi phí dịch vụ bằng cách chủ động thoả mãn nhu cầu tình cảm của bên B theo thời hạn định kì:

1. Trong những trường hợp không công khai, bên A công nhận bên B là nửa kia duy nhất về mặt tình cảm của mình;

2. Những quyền lợi của bên B bao gồm nhưng không giới hạn trong các hạng mục dỗ ngon dỗ ngọt, ôm hôn, lên giường (sau này) do bên A chủ động cung cấp.

(1) Hạng mục hôn bao gồm nhưng không giới hạn trong các hình thức hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon, hôn tạm biệt, hôn cổ vũ,… Mỗi tuần không thể ít hơn 20 lần, mỗi lần phải chân thành và tha thiết, không được qua loa cho xong;

(2) Hạng mục sau này bao gồm nhưng không giới hạn trong các hình thức tương tác XX, XX, XX,… các tư thế XX, XX, XX,… Số lần sẽ do bên B quyết định tuỳ theo tình huống thực tế…

!!!

Cmn chứ cái gì đây!!

Tại sao phải viết ra chi tiết thế hả!!!???

****

<Epilogue>

Thích Phong: “Anh, cảm nhận được tình thương mến thương em dành cho anh chưa?”

Thích Tự *ăn kem trong đau khổ*: “Còn không im đi! Mày hại anh mày thảm rồi!”

Ngô Song không nhịn được mà chậc lưỡi một tiếng… rất muốn nói rằng, “Nếu ngài không thích ăn đồ ngọt thì đầu cần cố quá như vậy, ài!”

A/N: Dưới khu bình luận hôm qua công khống thì thấy Thầy thiệt quá, thụ khống lại thấy Cá thiệt hơn… Nhưng sự thật là cả hai đều cảm thấy mình hời, mọi người đừng quên là Thầy vẫn còn phải điều tra về ba Cá nữa, bên ngoài có thua thiệt một tí thì cũng là để sau này vỡ lở truy lại đỡ khổ hơn một chút thôi

vtrans by xiandzg

T/N: Thật ra mình cũng là một trong những người comment thương Thầy bị thiệt mà Hi nhắc tới, nhưng vì Hi đã nói thế thì thôi đành tạm an tâm theo dõi hợp đồng tình thú giữa hai bạn vậy =))

Có vẻ cả hai bạn lại có những cái nhìn khác nhau về hợp đồng nàyTự thì nghĩ mình rốt cục đã có thể quang minh chính đại trói buộc người kia, đồng thời chuẩn bị thời gian và bước đệm trước khi đến với rào cản cuối cùng là ba mình và trách nhiệm của một người con trai trưởng trong nhà, trong khi Thầy (đã biết về tình cảm cũng như trở ngại của Tự) lại có thể dùng hợp đồng này để khiến Tự ngày càng lọt lưới mình, thuận tiện kết nối với ba Thích rồi tận dụng nốt thời hạn còn lại để điều tra vụ Tư Nguyên. Hẳn là ai cũng thấy mình đang chiếm thế thượng phong, lại còn cùng sóng não thích style chơi chiêu với nhau nên mới sảng khoái quyết định như thế chứ? Phải rồi, không vờn mà đã officialize thì sao còn gọi là phúc hắc quyết đấu:))

Nhưng mà vẫn hóng Thầy dụ Tự nói ra nốt nửa lời giải thích còn lại chứ mình quắn một mà thầy Tự nó quắn Thầy mười rồi =)))

PR ngoài lề, Hi chuẩn bị viết một bộ ngắn ngắn về cp Chu Diễm x Lương Duệ Hi của bên Giả bạn trai, ai hóng thì nội dung sơ lược như dưới đây nhé: