Tiên Nghịch

Chương 667 Tiểu bảo vật của Tham Lang

Cổ Thần chi địa năm đó dựa vào cơ trí. Vũ tiên giới dựa vào cẩn thận. Vùng đất Yêu Linh dựa vào quyết đoán
 
Vương Lâm theo xương của Vọng Nguyệt đi về phía trước. Lúc sau, hắn dừng lại, trong mắt tuôn ra tinh mang nhìn chằm chằm vào xương của Vọng Nguyệt trước mặt.
 
Nơi đó có một cái khe lớn, ở trên khe còn có một lớp niêm dịch đã khô, rõ ràng đã trải qua rất lâu.
 
Cái khe này rất sâu gần như chặt đứt xương của Vọng Nguyệt. Vương Lâm còn nhớ rõ ràng, năm đó trên cả bộ xương của Vọng Nguyệt tuyệt đối không tồn tại cái khe này.
 
Vương Lâm cẩn thận tiến lên vài bước nhìn kỹ vài lần. Trong mắt hắn lộ ra một tia ngưng trọng.
 
– Khó trách làm cho Vọng Nguyệt quá độ lên hình thái thứ ba. Đau đớn của loại thương tổn này gây ra cũng đủ để Vọng Nguyệt nổi giận. Người tạo ra vết thương này của Vọng Nguyệt rõ ràng không nhìn thấy nó, nếu không tuyệt đối không dám làm như vậy.
 
Vương Lâm nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh, thân mình chợt lóe vượt qua nơi này tiếp tục đi về phía trước. Nhưng hắn đi không được bao xa đã dừng lại, quay đầu nhìn cái khe kia lại có chút cảm giác không hợp lý.
 
Hắn trầm ngâm một lát rồi trở lại bên cạnh cái khe nhìn niêm dịch đã khô. Một lúc sau trong mắt hắn tuôn ra tinh quang, tay phải vung lên.
 
Lập tức tiên lực xuất hiện giống như tiên phong thổi qua, niêm dịch đã khô lập tức tan ra rơi xuống xung quanh lộ ra một cái khe thật sâu bên trong.
 
Một sơn thạch rất lớn mắc kẹt ở chỗ sâu trong cái khe này!
 
Lúc trước bị niêm dịch che lại nên Vương Lâm không thấy rõ. Hơn nữa xung quanh sơn thạch này gần như đã đồng hóa cùng xương của Vọng Nguyệt tuy hai mà một.
 
Nhưng khi Vương Lâm vừa mới rời đi lại cảm giác được tiên lực ở nơi này so với những chỗ khác phải đậm hơn không ít. Hơn nữa nơi phát ra tiên lực chính là cái khe kia.
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm sơn thạch cực lớn bị xương của Vọng Nguyệt hình thành Kim Viêm quáng mạch đồng hóa, tinh quang trong mắt hắn tiêu tan thay vào đó chỉ còn ánh sáng kỳ dị.
 
– Tham Lang!
 
Trên mặt Vương Lâm lộ ra một tia âm trầm.
 
Vương Lâm đã thấy qua sơn thạch này. Chính là pháp bảo Tham Lang đã lấy ra ở vùng đất Yêu Linh lúc trước, bị hắn rút ra sơn hồn tấn công.
 
– Bọn họ quả nhiên đã đuổi tới rồi!
 
Vương Lâm ánh mắt lóe ra. Lúc này hắn ngược lại không nóng nảy đi rút ra xương của Vọng Nguyệt.
 
– Không biết toàn bộ đều đến đây hay chỉ có mấy người. Cũng có thể chỉ có một mình Tham Lang!
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm sơn thạch mắc kẹt trong xương của Vọng Nguyệt. Hắn sờ sờ cằm trực tiếp đi vào bên trong cái khe thật lớn kia.
 
Vách xương xung quanh gập ghềnh, đại lượng Kim Viêm thạch phát ra quang hỏa mỏng manh, thoáng nhìn cũng cực kỳ rực rỡ.
 
– Thất Tinh kiếm trận bị xúc tu của Vọng Nguyệt hút đi không biết ở đâu. Nhưng sơn thạch trước mắt cũng không thể bỏ qua. Với thân phận và thói quen của Tham Lang, pháp bảo của hắn tuyệt đối không phải vật bình thường!
 
Trong mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng kỳ dị. Sau khi cẩn thận nhìn xung quanh hắn đi tới bên cạnh sơn thạch kia.
 
Vị trí bên cạnh đã cùng xương của Vọng Nguyệt đồng hóa không phân rõ hai bên. Hơn nữa có thể nhìn thấy một ít Kim Viêm thạch đã sinh trưởng bên trong sơn thạch kia.
 
– Đồng hóa rất triệt để, cái này xử lý có chút khó khăn. Tác dụng của Thăng Tiên quả hiện tại cũng không thể sử dụng Vương Lâm trầm ngâm một lát, hai ngón tay của tay phải thành kiếm thử độ cứng rắn của sơn thạch. Vật này cực kỳ cứng rắn, ngón tay ấn chứa tiên lực của Vương Lâm lại không để lại chút dấu vết nào trên đó. Ánh mắt hắn lóe lên, trên song chỉ điều động một tia kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, dứt khoát không suy nghĩ đạt được sơn thạch hoàn chỉnh, mà giảm bớt ba thước, vượt qua bộ phận bị đồng hóa ở vị trí giáp ranh điểm xuống phía dưới.
 
Một cái khe xuất hiện không tiếng động trên sơn thạch, chậm rãi lan về phía chỗ sâu bên trong. Cuối cùng chỉ nghe tiếng cạnh cạnh rất nhỏ vang lên, một bên cạnh của sơn thạch đã tách khỏi xương của Vọng Nguyệt.
 
Vương Lâm lấy vị trí rất xảo diệu, hoàn toàn tránh được bộ phận bị đồng hóa không kích thích đến Vọng Nguyệt.
 
Vương Lâm đi tới một sườn khác cẩn thận nhìn một lát, song chỉ lại vung lên. Lần này hắn càng thêm cẩn thận, bởi vì sườn bên này của sơn thạch bị đồng hóa phải nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những chỗ khác.
 
Song chỉ tay phải của Vương Lâm chậm rãi di động theo mạch bị đồng hóa. Mắt thấy sắp đào ra toàn bộ sơn thạch, thì đúng lúc này ngón tay của Vương Lâm đột nhiên dừng lại. Một cỗ hàn khí từ phía sau truyền đến khiến da đầu hắn trong nháy mắt tê dại.
 
Thậm chí ngay cả thần thức cũng không dám tản ra, ở dưới sự bức bách của hàn khí này sẽ xuất hiện cảm giác giống như khi nhắm mắt lại, có người cầm một thanh kiếm chỉ vào mi tâm.
 
Vị trí xuất hiện của cảm giác mang theo hàn ý này là phía sau lưng hắn.
 
Loại cảm giác này thủy chung không ngừng, mà mơ hồ có khuynh hướng càng ngày càng đậm. Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang tay phải vung về phía sơn thạch trước mắt. Một tay hắn nắm lấy sơn thạch bị đào ra thân mình lao về phía trước, cùng lúc đó tay trái điểm về phía sau lưng.
 
Định thân thuật!
 
Tất cả mọi việc đều hoàn thành trong khoảnh khắc không có gì dây dưa dài dòng. Trong nháy mắt khi thân mình Vương Lâm khẽ động, một tiếng rít gào rầu rĩ từ phía sau truyền đến.
 
Vương Lâm cầm sơn thạch tốc độ bay nhanh, vừa mới bay ra liền lập tức thu sơn thạch vào túi trữ vật, cũng không quay đầu lại nhảy vào trong bùn đất, càng không chút do dự thi triển một trong những thần thông chạy trốn của lão giả ở mảnh đất Yêu Linh. Tiếng rít gào quanh quẩn ở phía sau hắn. Trong khoảnh khắc khi hắn bay lên thần thức đảo qua, cũng lập tức hoảng sợ phát hiện. Vật ở phía sau là một con Vọng Nguyệt nhỏ hơn nữa thân thể ở trong bùn đất, phần lộ ra dài ước chừng mười trượng!
 
Con Vọng Nguyệt này bị Định thân thuật bao phủ, thế tấn công thoáng dừng một chút, cũng là cơ hội chạy trốn tốt nhất của Vương Lâm. Chỉ trong khoảnh khắc thân ảnh của Vương Lâm liền biến mất. Con Vọng Nguyệt kia sau khi khôi phục hành động bắn phá khắp nơi rồi thân mình lùi về trong bùn đất biến mất không thấy.
 
Ở phía xa, Vương Lâm tốc độ cực nhanh xuyên qua trong bùn đất. Cảnh tượng vừa rồi khiến hắn càng thêm hiểu biết đối với nguy hiểm nơi đây.
 
– Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu con Vọng Nguyệt!
 
Vương Lâm sắc mặt âm trầm.
 
Khiến hắn cảm thấy đáng sợ chính là sự xuất hiện cực kỳ quỷ dị của con Vọng Nguyệt kia. Hắn căn bản không có phát hiện gì. Loại hiện tượng này đã rất lâu rồi hắn không gặp phải.
 
– Con Vọng Nguyệt kia cũng nằm ở trạng thái thứ ba. Tham Lang chết tiệt. Hắn rốt cuộc đã làm gì khiến cho nơi đây lại biến hóa như thế này. Nếu chỉ cấy một ngọn sơn thạch lên trên xương của Vọng Nguyệt tuyệt đối sẽ không như vậy!
 
Vương Lâm đang bỏ chạy lại đột nhiên dừng bước. Hắn dường như nghĩ ra điều gì, sắc mặt càng thêm âm trầm.
 
Trong ký ức truyền thừa của Cổ Thần Đồ Ti từng có ghi chép về Vọng Nguyệt. Ở trong cơ thể Vọng Nguyệt có một vật được gọi là Nguyệt Hoa. Vật đó nắm giữ kịch độc, ngoại trừ máu của Cổ Thần vạn vật không thể giải được.
 
Tác dụng của vật ấy chính là sau khi Vọng Nguyệt nổi giận, khiến cho toàn thân nó tràn đầy kịch độc, giống như hình thành một quả cầu tự bạo, tiêu diệt hết tất cả sinh linh ngoại trừ Cổ Thần trên các tinh vực xung quanh!
 
Thân thể của Vọng Nguyệt càng lớn thì uy lực của nó càng mạnh!
 
Cho nên trên thế gian này không thể tìm thấy di hài của Vọng Nguyệt sau khi chết!
 
Nguyệt Hoa này đồng dạng cũng là vật Vọng Nguyệt để ý nhất. Nếu có nguy cơ uy hiếp đến Nguyệt Hoa liền có thể khiến cho Vọng Nguyệt nổi giận từ đó tiêu diệt hết thảy nguy cơ.
 
– Từng nghe nói Tham Lang này không tới nơi không có bảo vật. Chẳng lẽ hắn đã xem Nguyệt Hoa là bảo bối rồi sao!
 
Vương Lâm vẻ mặt âm trầm.
 
Ở trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti, Nguyệt Hoa căn bản là không có khả năng lấy ra từ cơ thể Vọng Nguyệt. Một khi lấy ra lập tức sẽ sớm tự bạo.
 
– Nếu đúng như vậy. Nguyệt Hoa của con Vọng Nguyệt khổng lồ này tự bạo chỉ sợ phạm vi bao phủ sẽ chiếm hơn nữa La Thiên bắc vực.
 
Vương Lâm da đầu tê dại.
 
Vốn Vọng Nguyệt này nếu không có người trêu chọc cho dù trải qua vô số vạn năm cũng sẽ không chết, chỉ nằm ở loại trạng thái thứ hai cho đến khi tự diệt vong. Nhưng thời gian đó cũng là dài vô hạn.
 
Cho dù là có người tới đây nhưng dưới sự cường đại của Vọng Nguyệt này cũng tuyệt đối không có khả năng lấy đi Nguyệt Hoa, sẽ chỉ tăng thêm một hồn.
 
– Việc này nếu là Tham Lang kia muốn chết cũng không liên quan đến ta!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, than mình tiến về phía trước tiếp tục tìm kiếm.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm gần như đã tìm kiếm toàn bộ Vọng Nguyệt này. Ngoại trừ một số địa phương không thể tiến vào còn lại đều đã tìm qua, trong đó vẫn chưa gặp phải con Vọng Nguyệt nào.
 
– Nếu chưa bị Vọng Nguyệt giết chết thì hẳn là bị nuốt vào.Vật bị Vọng Nguyệt nuốt vào sẽ ngưng tụ ở chỗ bài tiết hấp thu. Nơi đó cũng phải nhanh chân tới xem.
 
Vương Lâm bay cực nhanh về phía chỗ bài tiết hấp thu của Vọng Nguyệt ở trong trí nhớ.
 
Vọng Nguyệt đều có chỗ tuần hoàn, bài tiết không thông với bên ngoài. Mà sẽ tiến hành hấp thu lại chất dinh dưỡng.