Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 670 Giao Dịch Hội

Nhìn vào hộp ngọc cả nửa ngày, Hàn Lập mới thở dài một hơi, chậm rãi mang nó cất vào Túi Trữ Vật.

Sau đó thanh quang lại chợt lóe lên, khối ngọc giản màu xanh lại hiện ra trên tay hắn.

Có nên mạo hiểm tu luyện nguyên anh thứ hai hay không? Hay là chờ đến khi hoàn toàn hiểu thấu khẩu quyết của Huyễn Mẫu Hóa Anh Đại Pháp mới quyết định?

Dù sao trong việc này, nguy hiểm khó khăn đều không ít. Hắn cẩn thận suy xét cũng là điều đúng đắn

Sau một hồi đắn đo rồi quyết định, Hàn Lập ngay lập tức chìm trong pháp quyết, tiến vào cảnh giới vong ngã.

Cửa động hắn bế quan hoàn toàn đóng chặt, mà Ngân Nguyệt cũng đang tiềm tu ở một gian thạch thất khác cách đó không xa.

Tất cả mọi công việc tạp vụ trong động đều do vài con khôi lỗi xử lý.

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đông qua xuân đến. Đã tròn một năm rồi.

Một ngày nọ, vùng phụ cận động phủ của Hàn Lập đột nhiên tỏa ra hai đạo ánh sáng trắng hồng.

Sau khi ánh sáng tan đi, giữa sương mù hiện ra hai bóng người, chính là hai vị trưởng lão của Lạc Vân Tông, lão già tóc bạc và một thanh niên có khuôn mặt hung dữ.

Hai người nhìn thấy cấm chế xung quanh, nhìn nhau khẽ cười.

Từ trong bàn tay người trung niên họ Lữ bắn ra một đạo ánh sáng, Truyền tín phù hóa thành một ngọn lửa xuyên qua cấm chế rồi biến mất tung tích. Hắn quay sang nói cười với lão già:

“Xem ra từ lần trước Hàn sư đệ trở về, hắn vẫn chưa xuất động, Đúng là một lòng khổ tu” .

“Đây là chuyện rất bình thường. Nếu không Hàn sư đệ đã không có khả năng mới hai trăm tuổi đã ngưng kết nguyên anh. Đáng tiếc với tuổi thọ của ta, khó lòng tiến thêm một bước trên con đường tu tiên. Phỏng chừng chẳng có mấy cơ hội” Khuôn mặt Trình trưởng lão hiện lên vẻ khác thường.

“Sư huynh nói đùa sao. Với tuổi của sư huynh thì qua một hai trăm năm nữa tuyệt không phải là chuyện gì khó khăn” , người trung niên nghe thấy lời này liền lên tiếng an ủi.

“Hắc hắc, Lữ sư đệ, tình huống của mình chẳng lẽ ta không biết sao. Có lẽ nếu lần trước mà không bị thương, ta cố sống thêm một hai trăm năm cũng không sao. Nhưng hôm nay dù thương thế đã khỏi bảy tám phần, nguyên khí ta lại hao tổn không thể bù đắp, đâu phải chỉ ngồi xuống đả tọa là xong” , lão già tóc bạc bình tĩnh lắc đầu.

“Sư huynh!” , trung niên họ Lữ nghe vậy biến sắc, định tiếp lời.

Nhưng lão già đã khoát tay ngăn lại, tiếp tục nói:

“Cho dù từ nay về sau, ta không cùng người ta đả đấu thì nhiều lắm cũng chỉ sống thêm được sáu bảy chục năm; không cần an ủi ta. Nếu không, ta cần gì phải nóng lòng mượn sức Hàn Lập sư đệ vào Lạc Vân Tông, lại còn tận lực giao hảo. Phải biết trong tình huống mời đối phương nhập môn, không muốn cũng phải cẩn thận tra xét lai lịch đối phương. Có điều giờ đã chứng thực suy đoán của ta. Người này có chút bí ẩn, tuy nhiên hắn cũng không có mục đích gì khác với Lạc Vân Tông ta” lão già chậm rãi nói.

“Sư huynh, lần trước huynh phái xuất đệ tử đi tra lai lịch của Hàn sư đệ thật sao?” Trung niên họ Lữ nghe vậy không khỏi ngẩn người ra.

“Không sai, mặc dù Hàn sư đệ kể về lai lịch của mình cực kỳ mơ hồ, nhưng dựa vào tên tuổi, tướng mạo cũng như xuất thân Việt quốc của hắn, ta phái vài đệ tử vào bên trong Việt quốc len lén hỏi thăm, rốt cuộc cũng tra ra đại khái lý lịch của hắn. Hàn sư đệ đích thực hơn một trăm năm trước là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ của Hoàng Phong cốc Việt Quốc. Hơn nữa năm đó khi hắn cùng những đệ tử khác tiến hành chiến tranh cùng ma đạo, trong lúc giao chiến đã giết không ít tu sĩ cùng giai. Nhưng sau khi Hoàng Phong cốc thất bại thì tên Lệnh Hồ lão quái kia không biết vì sao lại nhìn Hàn sư đệ không vừa mắt, đem hắn làm vật hy sinh. Sau đó thì tung tích Hàn sư đệ biệt tăm. Không rõ hắn mai danh ẩn tích nơi nào mà đột nhiên gần đây trở thành tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ, sau đó ở Lạc Vân Tông chúng ta trở thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Xem ra trong khoảng thời gian này đã gặp không ít cơ duyên” Lão già bình tĩnh nói.

“Trở thành vật hy sinh. Thật là buồn cười. Ném ra một đệ tử có tư chất tốt như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn tu luyện từ Trúc Cơ Kỳ thành Nguyên Anh Kỳ, nếu mà Lệnh Hồ lão quái biết chuyện này, không biết sẽ có cảm giác như thế nào? Dù sao địa vị của Hoàng Phong cốc tại Cửu Quốc Minh cũng không tốt lắm. Lão quỷ đó ngang ngạnh chống đỡ một mình rất là miễn cưỡng. Mà ta nhớ không lầm, hắn là tu sĩ cùng thời kỳ với sư huynh, tuổi thọ cũng không còn nhiều lắm!” Miệng của trung niên họ Lữ nhếch lên cười, châm chọc nói.

“Không sai, Lệnh Hồ lão quỷ so với ta tuổi còn lớn hơn nhiều, nhưng là lão quỷ này tinh thông thuật dưỡng sinh nên thọ nguyên cũng tương đối dài hơi hơn chút đỉnh. Vả lại dựa vào vị thế tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ít nhất Hoàng Phong Cốc cũng không gặp phải vấn đề gì lớn. Ta chỉ sợ rằng, không có ta, không hiểu sư đệ ngươi một mình cai quản Lạc Vân Tông thế nào được!”

“Nếu chúng ta không chiếm cứ thánh mạch linh sơn Vân Mộng Sơn, chỉ dựa vào một mình sư đệ, kỳ thật cũng đủ bảo trì cho Lạc Vân Tông. Nhưng giờ tình huống đã phức tạp dị thường, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thật khó biết. Ý ta định chờ sau khi ta ra đi thì sư đệ ngươi chủ động đưa mọi người rời khỏi Vân Mộng Sơn, tránh cho bổn tông gặp đại kiếp. Bất quá bây giờ đã có Hàn sư đệ, mọi chuyện tự nhiên khác rồi” .

“Vị Hàn sư đệ này thoạt nhìn có vẻ như chuyên tâm theo tu đạo, không cần biết hoàn cảnh môn phái. Nhưng như thế ta lại càng yên tâm. Chỉ cần lung lạc được hắn, nên sẽ không gặp phải đại kiếp vạn năm không gặp. Lạc Vân Tông ta không cần phải lo lắng” Lão già tóc bạc vuốt chòm râu dài, điệu bộ như là đã tính trước mọi chuyện.

“Có điều Hàn sư đệ này dù là tu luyện kỳ tài, nhưng tuổi còn quá trẻ, chỉ vừa ngưng kết Nguyên Anh, không biết tu vi thế nào” Trung niên có chút do dự, hơi lo lắng liền nói.

“Ừm, ta cũng có chút lo lắng về chuyện này. Dù sao thì tu sĩ khổ tu cũng thường không quan tâm nhiều đến tu luyện bí pháp thần thông gì, hầu như chỉ muốn mau chóng nâng cao cảnh giới. Loại tu sĩ này mặc dù tu vi thâm sâu nhưng kỹ năng chiến đấu còn thua cả tu sĩ dưới mình một hai cấp bậc. Tuy nhiên xem ra Hàn sư đệ cũng không giống loại khổ tu sĩ này. Nên lần này đến Giao dịch hội, ta quyết lựa chọn một vài cao thủ môn nội để bồi dưỡng cho Hàn sư đệ một chuyến” Lão già thần thần bí bí nói.

“Ý sư huynh chẳng lẽ.?” Trung niên nghe vậy giậc mình nói.

Lão già thản nhiên cười, đang định muốn nói gì thì đột nhiên sương mù trước mặt quay cuồng, lão thấy thể liền im lặng.

Trung niên cũng ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Mây mù tách ra hai bên, hiện ra một cái thông đạo. Hai người không chần chờ, sóng vai đi vào. Thân ảnh chìm dần vào bên trong sương mù. Cuối cùng biến mất không tung tích. Lúc này Giao dịch hội cũng sắp mở tại phía bắc Thiên Nam đế quốc.

Tại đây là một tòa thâm sơn do thiên nhiên tạo thành, là tổng đàn của liên minh chín nước, cũng là tòa thành tu sĩ duy nhất tại Thiên Nam.

Trong thành bất luận nam nữ lão ấu đều có linh căn tu sĩ. Nguyên Anh Trung Kỳ ngoài Cửu Quốc Minh lão quái còn có thêm sáu bảy người khác, đủ để tiêu diệt những tu sĩ quá khích.

Cho nên bất luận chính tà hai phái, Thiên Đạo Minh hay tán tu nào khác, dù kiêu ngạo đến đâu cũng không dám làm càn gây chuyện ở nơi này.

Mà một hai tháng trước khi khai đàn Thiên Nam Giao dịch hội, liên minh chín nước đã mở ra một địa trận, là “Thượng Nguyên Diệt Quang trận” , đại bộ phận cấm chế đã triệu hồi.

Lúc này cũng đã có một vài tu si vào thành, thậm chí một số người sớm đã ở trong thị nội, cũng có người tiến lên hỏi giá cả giao dịch.

Dù sao cách ngày Giao dịch hội chính thức mở còn đến mấy ngày, đương nhiên là bảo vật đông đảo, tài liệu trân quý tầng tầng lớp lớp được trưng bày, có điều không phải tu sĩ bình thường đều có khả năng mua được. Muốn mua tài liệu quý hiếm một chút thì phải tiết kiệm tiền ngay từ bây giờ.

Cả thành chìm ngập trong không khí náo nức, vô cùng nhộn nhịp, tựa như đây hoàn toàn giống như thành thị của người bình thường vậy.

Chỉ có điều hai bên ngã tư đường đều là tu sĩ có tu vi không thấp mà thôi.

Mà loại tiền tệ được dùng để trao đổi mua bán lại chỉ có linh thạch.

Bên trong thành duy nhất một phòng đấu giá, do Cửu Quốc Minh Khai làm nhà cái đã bắt đầu tiếp nhận các tài liệu trân quý để định giá. Cả thành dần dần trở nên náo nhiệt.

Khi Giao dịch hội chỉ còn hơn nữa tuần trăng, từ xa ngàn dặm ngoài thành có ba đạo quang không nhanh không chậm phi độn đến nơi này.

Chờ độn quang lại gần mới có thể thấy rõ ràng, trong ba tu sĩ có hai nam một nữ.

Trong đó người tu sĩ nữ bộ dáng diễm lệ lạnh lùng, đang thân thiết với thanh niên khuôn mặt hết sức bình thường.

Mà người còn lại là một trung niên, áo xanh lam tung bay phấp phới, khí thế vô cùng bất phàm.