Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 675 Nguyên Anh Tụ

“Chính là nơi này. Hai vị đạo hữu, mời vào” Hỏa Long Đồng Tử hướng về phía hai người cười nói, sau đó nghênh ngang tiêu sái đi vào.

Đến gần lầu các đại môn, Hàn Lập tùy ý hướng vào trong liếc mắt một cái, kết quả không khỏi ngẩn ra.

Bên trong lại phảng phất như một cái tửu lâu tầm thường, chẳng những đông đảo khách nhân đang ngồi ăn ăn uống uống cùng mấy tên điếm tiểu nhị tay bưng thức ăn đi qua đi lại như thoi xuyên qua các dãy bàn, trên bàn bày đầy các loại rượu ngon món ngon, tiếng cụng chén qua lại liên tiếp truyền ra.

Mà ở một bên lầu các đại môn có một cái biển gỗ lớn ở trên viết mấy chữ “Bổn lâu được bao, người ngoài dừng bước” .

“Thiên Tinh lão quỷ này, lại còn diễn trò huyễn thuật, thiệt là!” Hỏa Long Đồng Tử thì thào tự nói vài câu nhưng căn bản không để ý tới cái biển gỗ này bước vào.

Mà Hàn Lập nghe vậy trong lòng vừa động, thần thức hướng bên trong nhẹ nhàng đảo qua, nét mặt lập tức lộ ra vẻ quái dị nhưng chân cũng không có dừng lại chút nào.

Kết quả ba người vừa tiến vào đại môn, trước mắt ánh sáng lập tức tối sầm lại, khách nhân trong lầu các cùng nhân ảnh tiểu nhị lập tức giống như bọt biển hóa thành không, tiếng ồn ào cũng tự nhiên biến mất.

Hàn Lập tùy ý nhìn một chút, chỉ thấy khắp nơi trống rỗng, bốn phía mờ mờ sắc vụ khí, chỉ có ở chính giữa đặt một cái bàn gỗ cổ xưa, trên bàn có một ngọn đèn Thanh Đồng. Phía sau ngọn đèn có một gã từ mi thiện mục áo bào tro đạo sĩ đang ngồi, người này ước chừng năm sáu mươi tuổi, mỉm cười nhìn ba người.

“Không nghĩ tới Lam huynh không chỉ tự mình đến mà còn mang đến Lữ đạo hữu. Mà vị thanh bào đạo hữu này lão hủ mắt vụng về, hình như trước kia chưa có gặp qua,. Chẳng lẽ là đồng đạo mới tiến vào Nguyên Anh kỳ?” Hôi bào đạo sĩ sau khi cười hướng ba người nhiệt tình nói làm cho ba người không có cảm giác bị lạnh nhạt, khiến cho người đối diện bất giác sinh ra một tia hảo cảm.

“Thiên Tinh huynh. Ta mang theo hai vị khách không mời nhưng không bị mời ra ngoài sao?” Hỏa Long Đồng Tử lộ vẻ cười nhưng ngoài miệng lại hoành tráng nói.

“Sao lại vậy được? Ta nơi này hoan nghênh hết thảy đồng đạo lại đây. Huống hồ ta cùng Lữ đạo hữu cũng là bạn cũ. Chỉ có vị này” Lão đạo trong miệng cười nói nhưng ánh mắt dừng lại trên người Hàn Lập một chút.

“Tại hạ Lạc Vân Tông Hàn Lập, là tu sĩ mới tiến cấp, mong Thiên Tinh Chân Nhân sau này chỉ điểm nhiều hơn” Hàn Lập tiến lên nửa bước, ôm quyền nói.

“Thì ra là đồng môn của Lữ đạo hữu. Chà chà, xem bộ dáng đạo hữu tuổi không lớn, sau này nhất định tiền đồ vô lượng” Thiên Tinh Chân Nhân xuân phong đầy mặt khen.

“Được rồi. Ông bạn già. Những người khác cũng đã tới rồi. Ba người ta cũng đi xem một chút” Hỏa Long Đồng Tử hiển nhiên cùng Thiên Tinh Chân Nhân giao tình rất sâu nên không cố kỵ nói.

“Khụ! Lam huynh cần gì phải gấp gáp như thế. Mới chỉ có bảy tám người tới phỏng chừng cũng có chút nóng lòng nên có thể bắt đầu trao đổi ở trên. Đây là hai cái mặt nạ ô linh, hai vị đạo hữu cầm lấy còn Lam huynh, ngươi còn muốn sao?” Thiên Tinh Chân Nhân cố ý hỏi Hỏa Long Đồng Tử một câu. Hai tay vừa đảo, hai luồng bạch quang hiện lên xuất hiện một cái ô mộc điêu khắc thành mặt nạ. Mặt ngoài phù văn ẩn hiện, vừa nhìn đã biết không phải là vật bình thường.

“Hừ! Ngươi cũng không phải không biết, ta vóc người thế này ai chẳng nhận ra. Nếu bằng huyễn thuật biến ảo hình thể, có thể dấu diếm được người nào?” Hỏa Long Đồng Tử nghe lời này phồng mang trợn mắt bộ dáng rất buồn bực.

“Điều này cũng đúng. Ba vị đạo hữu xin mời lên. Lão hủ trong chốc lát nữa cũng sẽ tới” Thiên Tinh Chân Nhân lơ đểnh cười, hai tay ném mặt nạ cho hai người Hàn Lập đồng thời đánh ra một đạo bạch sắc pháp quyết vào trong đám sương mù.

Sương mù nhất thời tiêu thất, lộ ra một cái lấp lóe thạch giai thông hướng lên tầng hai.

Hỏa Long Đồng Tử không khách khí, không nói gì nữa bước qua cái bàn, trực tiếp đi lên.

Lữ Lạc cùng Hàn Lập hai người, sau khi thi lễ rồi đi theo

Lúc này Hàn Lập đã phát hiện hai cái mặt nạ giống nhau như đúc, nhìn không ra cái trong tay và của Lữ Lạc có cái gì bất đồng, cũng không chần chờ bước lên thềm đá và đeo mặt nạ lên mặt.

Mặt nạ dán sát vào da thịt có chút cảm giác lành lạnh, mềm nhuyễn nhưng lại nhẹ như không có gì, rất là thoải mái. Điều này làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.

Hắn xoay mặt nhìn Lữ Lạc.

Kết quả là chỉ nhìn thấy khuôn mặt gỗ lạnh như băng xuất hiện trong mắt. Hắn cũng đang nhìn cái mặt nạ trên mặt Hàn Lập mà cười.

Chỉ sau một chút ba người đã từ thang lầu đi lên lầu các tầng hai.

Bên trong ánh sáng rực rỡ, trên nóc nhà cùng vách tường bốn phía có khảm những khối nguyệt quang thạch lớn nhỏ khác nhau cỡ bằng nắm tay người, có chừng hơn trăm khối, đem nơi này chiếu sáng như ban ngày.

Nhưng làm cho Hàn Lập giật mình chính là tầng hai này thoạt nhìn diện tích to lớn gấp mấy lần so với vẻ bề ngoài, rất ngoài dự liệu của Hàn Lập.

Bất quá tầng hai tự nhiên sẽ không phải trống rỗng mà là sát vách tường bốn phía có bày mấy cái bàn, trong đó không ít tu sĩ quần áo khác nhau, từ quần áo cùng tóc mà đoán thì có cả nam lẫn nữ, tuổi tác khác nhau.

Những người này vừa thấy Hỏa Long Đồng Tử cùng ba người đi lên thì có vô số đạo hàn quang đồng thời nhìn lại.

Bất quá, bên trong hiển nhiên có không ít người nhận thức được khuôn mặt không có chút che dấu của Hỏa Long Đồng Tử nên ánh mắt lập tức biến thành thiện ý, cừu địch, lạnh lùng các dạng thần sắc khác nhau. Trong đó có vài đạo hàn quang có chứa sát khí như có như không. Không biết bọn họ như thế nào cùng Hỏa Long Đồng Tử kết thành đại cừu, nhưng lại không thể khắc chế sát ý trong lòng.

Hỏa Long Đồng Tử đối với điều này tuyệt không thèm để ý, mang theo Hàn Lập cùng Lữ Lạc tìm một vị trí không có người nào, ba người lần lượt ngồi xuống.

Hàn Lập lúc này mới qua mặt nạ cẩn thận nhìn lâu người khác trong lầu.

Những người này bởi vì đeo mặt nạ nên cho dù Hàn Lập thần thức cường đại bực này cũng không có cách nào thấy rõ khuôn mặt bọn họ, nhưng dựa vào linh khí dao động thì toàn bộ đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ không thể nghi ngờ. Trong đó thậm chí hai người có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ, nhưng hai người này lại một nam một bắc ngồi như cô linh, không có tu sĩ nào có dũng khí tùy tiện ngồi bên cạnh.

Một cái lầu nho nhỏ lại đồng thời tụ tập hơn hai mươi tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, thực sự là làm cho người ta nghe nói sợ hãi.

Tổng cộng tất cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mà Hàn Lập gặp trước đây cũng không có nhiều như vậy.

Xem ra thật sự tu vi tiến đến cảnh giới nào thì mới có thể tiếp cận được tới các tu sĩ của giai tầng đấy.

Hàn Lập ánh mắt chớp động nhìn quanh, đột nhiên tập trung nhìn một góc lầu.

Tựa như Thiên Tinh Chân Nhân nói, nơi này đã có vài tên tu sĩ gấp gáp bắt đầu tụ tập vây quanh cái bàn.

Bọn họ môi khẻ mấp máy truyền âm đồng thời cũng thỉnh thoảng lấy từ Túi Trữ Vật ra hộp ngọc cùng một cái bình nhỏ gì đó và bắt đầu trao đổi.

Bất quá ngoại trừ vài tên tu sĩ này, đại đa số những người khác đều ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, chờ mọi người đến đông đủ mới bắt đầu trao đổi. Vài tên tu sĩ đang trao đổi gì đó cũng tuyệt không phải là thứ tốt.

Bất quá, có lẽ xuất phát từ nguyên nhân không muốn ai nhận ra bản thân nên tất cả tu sĩ ngồi trên ghế cũng không lên tiếng, ngẫu nhiên có giao tiếp thì cũng chỉ dùng mật ngữ truyền âm.

Lầu các tầng hai thủy chung vẫn duy trì không khí yên tĩnh, thoạt nhìn quả thực có chút quái dị cùng áp lực.

Hỏa Long Đồng Tử không có mang mặt nạ khắc gỗ nên ở tầng hai này tự nhiên có vẻ có chút đáng chú ý. Nhưng trong đám tu sĩ đang ngồi cũng không phải chỉ riêng Hỏa Long Đồng Tử lộ ra chân diện mục.

Ngồi đối diện đám người Hàn Lập cũng có một vị tu sĩ to béo vô cùng, cũng không có mang mặt nạ. Người này phần eo cơ hồ to gấp ba bốn lần người bình thường, ngồi ở ở chỗ đó thậm chí làm cho chiếc ghế dưới thân có chút biến dạng võng xuống. Bất quá, người này có bộ dáng bất cần, thấy Hàn Lập nhìn thì thậm chí còn nhìn lại Hàn Lập cười hì hì. Chỉ là trên mặt thịt béo quá nhiều làm cho người ta thật sự không có cách nào cảm nhận được ý tốt.

Ở bên cạnh tu sĩ mập mạp này lại có một vị phong mãn nữ tu, mặc dù mang mặt nạ, không có cách nào nhìn thấy kiều dung nhưng trên mặt nạ hiện lên một đôi mị nhãn, con ngươi luân chuyển, thật là mê người.

Bất quá đám tu sĩ ngồi ở đây người nào không phải là lão gian cự hoạt, mỗi người đối với nữ tu phong tình này đều tự hồ không nhìn thấy.

Hàn Lập vừa mới nhìn thì bên tai lúc này truyền đến tiếng Lữ Lạc.

“Hàn sư đệ, cẩn thận một chút. Gã mập mạp này đừng nhìn bộ dáng mà lầm, hắn cùng nữ tử bên cạnh là Ma Môn Hợp Hoan Tông nổi danh Phì Xá song ma. Hai người này thông qua song tu bí thuật liên thủ, thậm chí có thể cùng chống lại tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ, phi thường khó chơi. Đừng chêu trọc bọn hắn!”

Hàn Lập nghe xong lời này, trong lòng rùng mình, lập tức đem này hai người để vào danh sách đề phòng nhiều hơn. Cũng không có nhìn lại về phía đối diện, mà học bộ dáng những người khác, hai mắt khẽ nhắm bất động tĩnh tọa.

Kết quả sau một thời gian lục tục có vài tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, mang theo mặt nạ đi lên.

Thiên Tinh thượng nhân là người cuối cùng đi lên, tất cả các tu sĩ đang ngồi không hẹn mà cùng giương mắt nhìn.

Mà Thiên Tinh Chân Nhân trực tiếp đi tới giữa tầng hai rồi vung tay một cái, một cái bàn gỗ bị bạch quang bao lấy bay đến trước mặt, sau đó mới mỉm cười nói:

“Thời gian không sai biệt lắm, các đồng đạo cũng đã đến đủ. Chư vị đạo hữu nếu không có ý kiến gì khác thì Giao hoán hội lập tức bắt đầu” .