Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 69 Bê bối ngoại tình

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biệt thự Nhuận Phong là một nhà hàng sang trọng có tiếng, xây theo lối kiến trúc cổ, nằm ở quận Tây của Hải Thành.

Sau khi nhận lời với Tư Trạch, cả hội cùng đi tháng máy xuống lầu. Không ngờ đến sảnh, Thích Tự lại chạm mặt Hứa Kính—đối phương cũng vừa kết thúc cuộc họp với nhóm CEO các công ti dưới quyền tập đoàn Tư Nguyên.

Hai bên trông thấy nhau cũng lên tiếng chào hỏi làm quen. Sau khi biết về thân phận của Hứa Kính, Tư Trạch cũng chủ động mời hắn đi ăn cùng luôn.

Hứa Kính vui vẻ đáp ứng xong mới nhớ ra còn Thích Tự ở đó, bèn nhìn về phía hắn, cười nói: “Không ngại chứ?”

Thích Tự lập tức đáp: “Tất nhiên là không rồi.”

Hứa Kính đồng ý đi cùng, hắn mừng còn chả kịp.

Hai nhóm người chia nhau ra đi đến điểm hẹn. Thích Tự dẫn Phó Diên Thăng và Hứa Kính ngồi cùng xe với mình—dọc đường, hai người cũng trao đổi với nhau vài câu về nội dung cuộc họp mà mình tham gia, bầu không khí nhìn chung là hài hòa.

Có lẽ Thích Tự hiểu được thái độ nhạy cảm của Hứa Kính do đâu mà ra, nhưng từ bữa đi ăn lẩu cháo là hắn đã bày tỏ rất rõ quan điểm của mình, Hứa Kính nên biết rằng sớm muộn gì thì Phó Diên Thăng cũng sẽ trở thành một người bên cạnh Thích Tự mới phải.

Hai người này một là “anh trai”, một lại là bạn tr—à không phải, là thầy của hắn. Ai cũng vô cùng quan trọng, dĩ nhiên Thích Tự hi vọng bọn họ có thể hòa thuận với nhau.

Giờ thấy thái độ của Hứa Kính đã bình thường trở lại, hắn cũng thở phào được đôi chút.

Đến nhà hàng, thư kí của Tư Trạch nhắn tin chỉ dẫn bọn họ vào phòng riêng đã đặt.

Ngoại trừ ba người bên Thích Tự, bữa cơm này còn có sự góp mặt của năm người nữa do Tư Trạch đưa tới, tất cả đều là các thanh niên 20-30 tuổi trẻ tài cao cùng tham dự trong hội nghị hôm nay, bao gồm thư kí, trợ lí, quản lí, v.v. của Tư Trạch.

Chín người tề tụ một bàn, lại giới thiệu làm quen với nhau một lượt.

Do biểu hiện xuất chúng bất ngờ của Phó Diên Thăng trong buổi họp chiều nay, những người bên Tư Trạch đều tỏ ra hứng thú rõ rệt với hắn.

Mấy chuyên gia cố vấn hỏi dò: “Sao thư kí Phó biết nhiều về các công ti cũng như thực trạng trong lĩnh vực khoa học kĩ thuật vậy?”

Phó Diên Thăng nói: “Trước giờ tôi làm bên mảng ngân hàng đầu tư, chủ yếu phụ trách đưa các công ti TMT ra thị trường nên cũng biết được kha khá tin tức về lĩnh vực này.”

TMT chính là tên gọi tắt của tập hợp các ngành công nghiệp Kĩ thuật (technology), Truyền thông (media) và Viễn thông (telecom).

“Ra thế, bảo sao trong cuộc họp cậu lại nêu lên được nhiều ý kiến độc đáo như vậy.”

“Xem ra lần này chúng ta có được sự hỗ trợ đắc lực rồi.”

Thích Tự đã biết về nội dung công việc của đối phương từ trước, thế mà hôm nay vẫn không khỏi choáng ngợp với biểu hiện quá đỉnh của Phó Diên Thăng.

Rõ ràng mãi đến hôm kia bọn họ mới biết về cuộc họp này, Phó Diên Thăng lại còn bận bịu với công tác bàn giao suốt, không có nổi thời gian để chuẩn bị mà vào thảo luận vẫn trôi chảy lưu loát như thế, chứng tỏ những thông tin thường ngày đều được hắn tiếp thu và chuyển hoá hết thành kiến thức của chính mình—quả là khiến người ta khâm phục.

Lại có người hỏi: “Với năng lực ấy thì thư kí Phó dư sức làm CIO hay tổng thư kí của những công ti niêm yết cỡ khủng mà, sao trước đây lại chỉ làm phó giám đốc ở công ti chứng khoán vậy?”

(*CIO: Chief Information Officer—tổng phụ trách về mảng công nghệ thông tin của công ti)

Thật ra đây không phải thắc mắc của riêng bọn họ, mà còn là thắc mắc của cả Thích Nguyên Thành—ông từng nói với Thích Tự rằng chức vị ở ngân hàng đầu tư không hề xứng với năng lực của Phó Diên Thăng, bỏ đi chắc chắn còn nhiều triển vọng hơn.

Suy cho cùng thì công tác bổ nhiệm trong ngân hàng, ngân hàng đầu tư hay những cơ sở có nguồn vốn của quốc gia đều rất chú trọng đến thâm niên, chưa đủ năm làm hay không phải người có bối cảnh đặc biệt thì rất khó mà thăng tiến cho được.

“Sở thích cá nhân thôi.” Phó Diên Thăng gác đũa giải thích, “Tôi là kiểu người thích phân tích dữ liệu các thứ, không thích để đầu óc mình trì trệ. Làm trong ngân hàng đầu tư được tiếp xúc tương đối nhiều, nhịp độ công việc cũng nhanh, chứ nếu bị trói chặt với một công ti thì lại không thoải mái lắm.”

Nói như vậy cũng không sai, bởi so với ngân hàng đầu tư thì đúng là làm việc ở công ti niêm yết nhàn hơn hẳn, nhưng bình thường chỉ thấy người bên ngân hàng đầu tư nhảy việc vì không chịu nổi cường độ quá cao, chứ hiếm ai bảo bên ngoài nhàn quá không muốn rời đi như vậy. Đều là làm công ăn lương, ai lại không thích việc nhẹ lương cao?

Người kia hữu ý liếc sang Thích Tự một chút, cười nói: “Thế sao hiện tại lại đồng ý rời đi?”

“À…” Phó Diên Thăng mỉm cười, “Thích Tự thì là ngoại lệ. Cậu ấy kiên trì mời mọc suốt cả năm trời, rốt cục cũng đả động được tôi bằng thành ý của mình.”

Đám người: “…”

Thích Tự: “…???”

Nghe Phó Diên Thăng nói thế, Thích Tự suýt chút nữa thì phỉ nhổ—Ai mời mọc anh cả năm trời? Tự sướng nó vừa thôi chứ!

Có điều đang ở trên bàn cơm, hắn không muốn làm mất mặt người mình nên cũng chỉ có thể cười cho qua.

Đám người lại nói vài câu lấy lòng Phó Diên Thăng, còn khen Thích Tự trẻ thế mà đã có con mắt thật tinh đời.

Trên danh nghĩa, Phó Diên Thăng vẫn là thư kí của Thích Tự, nhưng chẳng ai mù đến nỗi coi hắn là một thư kí đơn giản. Về cổ đại thì người này chính là quân sư ở cạnh mấy vị tướng tuổi trẻ tài cao chứ đâu.

Trong lúc bọn họ dùng bữa, bê bối liên quan đến một vị lãnh đạo cấp cao của MeiWei cũng lặng lẽ rò rỉ trên mạng.

7h40 tối, vào thời điểm nhiều người dùng Weibo online nhất, chủ một blog thị phi về giới kinh doanh tung ra đoạn clip ngắn ghi lại hình ảnh lãnh đạo của công ti nào đó đi vào khách sạn với một sao mạng nổi tiếng.

Trong video, vị lãnh đạo này đang ngả ngớn ôm vòng eo nhỏ nhắn của sao mạng, bàn tay táy máy đến thô bỉ khiến người xem không khỏi nhức mắt.

Lúc này, cư dân mạng vẫn đang đoán già đoán non xem nhân vật chính là ai, bởi vì mặt ngôi sao đã được làm mờ, hình chụp thì xa như cố tình không để người ta nhìn ra.

Đám người trong biệt thự Nhuận Phong lại đang xúm vào hỏi chuyện Hứa Kính.

Hứa Kính đã từng làm việc ở Tư Nguyên nhiều nằm, trước còn là thư kí thân cận của Thích Nguyên Thành, giờ lại một mình đảm nhiệm cả một công ti đầu tư, tính ra cũng là một nhân tài trẻ tuổi.

Trong bữa cơm, người từng tiếp xúc với Hứa Kính cũng khen ngợi hắn vang trời một phen, thậm chí còn nhắc đến chuyện đối phương đã giúp Lâm Hoán mua lại Bồ Câu Nhỏ thế nào.

“Ô! Thì ra anh chính là cọng rơm cuối cùng đè chết Bồ Câu Nhỏ đấy à!” Một thư kí bên phía Tư Trạch cả kinh nói.

“Cọng rơm đè chết Bồ Câu Nhỏ? Là sao?” Một người khác hỏi.

“Nghe bảo Lâm Hoán đã bí mật gặp Hứa tổng, ngỏ ý mua lại 3% cổ phần để đạt được lợi ích khống chế ở Bồ Câu nhỏ. Nhưng trên đời này làm gì có khe tường nào không lọt gió, người sáng lập nên Bồ Câu Nhỏ là Cát tổng cũng nhanh chóng biết được việc này, ngay đêm đó đã liên lạc và thiếu điều cầu xin Hứa tổng, nhưng cuối cùng Hứa tổng đây vẫn bán đứng người ta.”

Thích Tự thầm giật mình, lúc ấy hắn chỉ thấy Hứa Kính kể Lâm Hoán đã trả gấp mười lần để mua lại 3% kia, chứ không hề biết về sự việc phía sau này.

Hứa Kính cũng cất giọng nhẹ tênh: “Tôi có nói với Cát tổng rồi, tôi làm đầu tư, ưu tiên số một vẫn là lợi ích—ai ra giá cao hơn thì tôi bán cho người đấy. Tôi đòi gấp mười mà Lâm Hoán đồng ý luôn, trong khi Cát tổng lại lưỡng lự chần chờ. Phải mọi người thì mọi người có chọn Lâm Hoán không?”

Có người phụ họa: “Tất nhiên rồi! Trên thương trường làm gì có chuyện nhân từ.”

“Nhưng sau vụ việc của Bồ Câu và Hỉ Thước, không chỉ danh tiếng của Lâm Hoán được nâng tầm mà công ti Sơn Vũ cũng được nhiều người trong giới đầu tư biết đến hơn hẳn, phải công nhận là Hứa tổng quá lợi hại… Tôi nhớ là tập đoàn Tư Nguyên chỉ nắm 50% cổ phần ở Sơn Vũ thôi nhỉ? Hình như Hứa tổng cũng là cổ đông phải không?”

Hứa Kính cầm chén rượu lên, cười nhạt một tiếng: “Cũng là hư danh để bình định thiên hạ thay “Thái tử” thôi mà, mọi người uống đi.”

Nghe ra ám chỉ quá rõ ràng trong câu nói này, đám người lại đồng loạt liếc sang gương mặt còn có vẻ ngây ngô của người thừa kế nhà họ Thích, không một ánh mắt nào dám tỏ ý khinh mạn.

Bữa tối kết thúc vào lúc 9h, sau đó Tư Trạch có đi tới cạnh Thích Tự, nắm vai hắn nói: “Bố anh vẫn thường bảo “dùng người quan trọng chất lượng chứ không phải số lượng”, nay gặp hai trợ thủ đắc lực này của cậu thì anh hiểu thế nào là một ăn mười rồi… Thích Tự, rất mong chờ vào sự hợp tác sau này của chúng ta.”

Thích Tự: “Anh lại khách khí rồi, sau này vẫn phải nhờ anh chiếu cố nhiều.”

Cả hội xuống lầu để lên xe, đang chuẩn bị rời đi thì một người đột nhiên lên tiếng: “Uây, CMO của MeiWei lên hotsearch à?”

Thích Tự sửng sốt: “CMO của MeiWei?”

Người kia lại gần cho Thích Tự thấy màn hình điện thoại của mình, giải thích nói: “Tổng giám Marketing kiêm Quản lí bộ phận Tiêu thụ của MeiWei, hình như là giám đốc Lưu phải không? Thấy tin bảo là đi ngoại tình với sao mạng.”

Tư Trạch vốn còn đang tò mò, nghe đến đấy thì bật cười, thờ ơ nói: “Đi với sao mạng thì đâu phải ngoại tình? Ăn bánh trả tiền thôi mà, đám anh hùng bàn phím kia đúng là thấy ít lạ nhiều.”

“Tiêu chuẩn đạo đức của dân cư mạng cao quá ha.”

“Tsk, loại này đúng kiểu không ăn được nên lôi đạo lí ra chì chiết để người khác cũng không ăn được giống mình thì mới hả dạ đây mà.”

Hứa Kính nhíu mày: “Kể cả thế, lãnh đạo công ti mà dính phải bê bối như này thì cũng dễ thành nguy cơ đấy… Thích Tự, nhớ chú ý một chút, thấy cần là phải bàn bạc với giám đốc Tần ngay để bộ phận PR còn có hướng giải quyết kịp thời.”

Thích Tự rũ mắt đăm chiêu: “Ừm, lát em sẽ cùng bọn họ tìm hiểu xem chuyện là thế nào.”

Thấy Phó Diên Thăng vẫn đứng cạnh Thích Tự, Hứa Kính bèn hỏi: “Thư kí Phó định về thế nào?”

Phó Diên Thăng: “Đưa Thích Tự về khách sạn cái đã, tôi còn một số việc cần bàn với cậu ấy.”

“Ra vậy, thế tôi gọi xe về đây, không đi chung với hai người nữa.” Hứa Kính nhẹ thở dài một hơi, sau đó chìa tay ra, “Sau này… vất vả cậu rồi.”

Phó Diên Thăng bắt tay với hắn: “Không vấn đề, việc nên làm thôi.”

Thích Tự còn đang bận tâm về vụ của MeiWei, vội vàng tạm biệt Hứa Kính rồi điều Vương Mãnh tới đưa mình và Phó Diên Thăng về luôn.

Vừa lên đường, hắn đã vội mở Weibo ra.

Tài khoản mới được đăng kí cách đây không lâu, sau khi phóng viên Dương bảo hắn Weibo sẽ là nơi bọn họ thực hiện cuộc công kích dư luận lần này.

Từ khóa #CMO MeiWei ngoại tình# hiện chễm chệ ở trên hotsearch—40 phút trước, cư dân mạng đã mò được ra danh tính của người đàn ông trong clip.

Là lãnh đạo của một công ti có tiếng, Lưu Kì cũng có tài khoản cá nhân trên Weibo, bình thường không chỉ đăng tải một vài tin tức liên quan đến MeiWei, mà còn tự phác họa cho bản thân thành một người chồng người cha mẫu mực của gia đình.

Không ít người biết chuyện hai vợ chồng Lưu Kì là thanh mai trúc mã từ thời trung học, hiện đã có với nhau một đứa con gái 18 tuổi.

Cách đây mấy tháng, Lưu Kì còn lên mạng khoe khoang “trong nhà có một cô con gái mới lớn” cũng là fan trung thành của ME·WE, từ năm 16 tuổi là tủ đã treo đầy quần áo ME·WE.

Vài bức ảnh chụp quang cảnh gia đình cũng như cô con gái rượu cho thấy Lưu Kì không chỉ quan tâm tới nhãn hiệu công ti mà còn là một người cha rất thương con gái, nhờ đó lôi kéo được không ít thiện cảm của người qua đường.

Trước đây cư dân mạng còn đùa là chưa thấy CMO nào có tâm đến độ trưng dụng cả con gái mình để marketing cho công ti như thế—tất nhiên là với ngôn từ đầy thiện ý.

Nhưng từ lúc clip này xuất hiện, bộ mặt giả tạo cũng đi đời, những dân mạng bị lừa gạt trong suốt thời gian qua lập tức đổ xô vào weibo cá nhân của Lưu Kì cũng như weibo chính thức của MeiWei.

—”Giám đốc Marketing của MeiWei các người là kẻ ngoại tình!!!”

—”Mau đuổi kẻ cặn bã này đi, không thì tôi cạch cái hãng này cả đời!”

—”Sao mạng kia chắc chỉ đáng tuổi con gái hắn chứ mấy? Đúng là tởm lợm!”

—”Muốn diss MeiWei từ lâu rồi, hãng lớn như thế mà chỉ biết dựa vào quảng cáo thôi hay sao ý? Mấy năm gần đây chất lượng sản phẩm ngày càng tệ, lãnh đạo tham ô hết tiền đi bao gái đấy à?”

—”Lãnh đạo mà như này, thì MeiWei cũng đáng bị tẩy chay lắm!”

Thấy mùi thị phi, một hãng tin tức lớn cũng cấp tốc thu thập loạt bình luận này viết thành một bài báo, chia sẻ lên khắp các nên tảng truyền thông lớn.

Phó Diên Thăng quay sang Thích Tự đang lướt tin tức, thấp giọng đánh giá một câu: “Bước đầu của kế hoạch có vẻ thuận lợi đấy nhỉ.”

Đúng vậy, đây chính là phương án mà Thích Tự với Phó Diên Thăng đã bàn bạc và thống nhất cùng phóng viên Dương hồi đêm qua.

Nếu thẳng thừng công khai chứng cứ phạm tội của Khâu Như Tùng thì quá lộ, những người tham gia vào cuộc họp cổ đông hôm qua sẽ nghi ngờ ngay.

Nhưng nếu dẫn ngòi từ Lưu Kì, gây xôn xao dự luận với đời sống cá nhân của hắn trước thì vẫn buộc bộ phận PR của MeiWei phải đứng ra ứng phó, mà chuyện cũng chưa lắng xuống luôn được.

Ngược lại, công kích từ dư luận sẽ chỉ ra và phóng đại rất nhiều vấn đề mà trước đó các cổ đông không thấy rõ, cũng như khiến bọn họ ý thức được hành vi của Khâu Như Tùng có thể dẫn đến bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực cho bộ mặt thương hiệu.

Bọn họ muốn lặng lẽ ém đi những bê bối này ư?

—Không dễ như vậy đâu!

Theo lời Phó Diên Thăng, Thích Tự nhắn cho thư kí của Thích Nguyên Thành một tin nhằm nghe ngóng tình hình: “Thư kí Hà, ba tôi vẫn đang nói chuyện với bác Khâu à?”

Thư kí Hà: “Vẫn đang nói chuyện, Khâu Minh Dương khóc lóc thảm thiết, tỏ vẻ hối lỗi lắm. Cả hai uống cũng hơi nhiều rồi, ba cậu có vẻ rất xúc động.”

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng hừ nhẹ một tiếng: “Hối lỗi thì có ích quá? Cứ tiếp tục kế hoạch của chúng ta đi.”

Thích Tự lại nói với thư kí Hà: “Nhờ anh nhắn luôn với ba tôi một tiếng—trên Weibo đang vô cùng xôn xao về scandal giám đốc Lưu đi ngoại tình với một sao mạng, mà nếu tôi nhớ không nhầm thì sao mạng này cũng có quan hệ với Khâu Như Tùng đấy.”

Thư kí Hà: “…Được rồi.”

Thư kí Hà nhắn lại một tin này xong cũng không thấy động tĩnh gì nữa. Thích Tự đi với Phó Diên Thăng về phòng khách sạn, tay cầm điện thoại cứ thỉnh thoảng lại lướt tin, bận tâm không thôi.

Phó Diên Thăng vào rửa tay rồi ra nói với hắn: “Đừng lo lắng không đâu nữa, ra đây tôi giảng lại cho về cuộc họp hồi chiều.”

Thích Tự: “…?”

Phó Diên Thăng giương mắt nói: “Còn nhìn tôi làm gì? Ngơ ngơ ngáo ngáo, nguyên cả buổi họp chỉ thấy ngồi gật gù, không hiểu gì thì nói đi tôi giảng lại cho.”

Thích Tự cả giận nói: “Anh nói ai ngơ ngơ ngáo ngáo cơ!!”

****

<Epilogue>

Thích Nguyên Thành *hốc mắt đỏ ửng*: “Yên tâm đi lão Khâu, tôi sẽ nể tình bao lâu nay.”

Thư kí Hà tường thuật lại lời của Thích Tự.

Thích Nguyên Thành *kinh hãi*: “Thôi chết, lão Khâu! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Khâu Minh Dương: Lão Thích có vẻ chân thành như thế! Chắc là không hại mình đâu… QAQ

vtrans by xiandzg

T/N: Nội dung dưới đây liên quan đến CP phụ Trạch-Tâm, bạn nào không hứng thú có thể bỏ qua nhé



(đoạn này Hi đang chat với bạn)

Lại lôi sấp mặt với một cặp phụ nữa của Hi ˊ_>ˋ Tuy nhiên mọi người cứ yên tâm, nếu có PN về hai bạn thì mình vẫn sẽ dịch đầy đủ.

Tối nay Hi mới lên c70, nên khả năng là hôm nay mọi người chỉ được đọc c69 thôi nghen ^^