Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 69 Lệ Phi Vũ Dữ Thiếu Nữ

Chỗ ở của Lý trưởng lão cũng không xa hoa, không gian không lớn lắm, chỉ giống như một tòa nhà của những người bình thường, bao quanh mấy gian sương phòng là tường đất cao nửa thước, tạo thành một tiểu viện đơn giản. Dãy tường phía trước mở ra một lối vào hình bán nguyệt, nhìn qua khung của gỗ, có thể nhìn thấy bên trong nội viện hiện giờ có rất nhiều người đến thăm hỏi.

Vào bên trong nội viện, Hàn Lập mới phát hiện ra, kỳ thật số lượng người thực tế nhiều hơn hẳn so với lúc trước hắn nhìn vào. Bọn họ túm năm tụm ba từng nhóm một, nhỏ giọng đàm luận về thương thế của Lý trưởng lão.

Hàn Lập sớm nghe nói, biết rằng Lý trưởng lão là một trong số ít người tốt trong tầng lớp cao tầng của Thất huyền môn, bất luận là đối với đệ tử cấp thấp hay với đồng môn đều rất ít khi xảy ra xung đột, trong môn nội cũng không tham gia tranh quyền đoạt thế. Một vị lão nhân tốt như vậy tự nhiên là sẽ được cả Thất huyền môn, từ trên xuống dưới khen ngợi rồi, cũng nhờ đó mà mối quan hệ của lão với mọi người rất tốt. Bây giờ Lý trưởng lão gặp chuyện không may, do vậy nhưng người có quan hệ với lão đều tự mình đến hoặc phái người đến hỏi thăm. Cho nên mới tạo ra cảnh tượng như vậy.

Hàn Lập vừa tiến đến đã bị nhưng người bên trong nội viện nhận ra, nhất thời nhưng người có thân phận thấp, như hộ pháp, lập tức chạy tới vây quanh Hàn Lập, tranh nhau hướng về phía hắn chào hỏi.

“Hàn thần y hảo a!”

“Hàn đại phu tới rồi a!”

Một loạt âm thanh nổi lên, không ngừng tràn vào trong đầu hắn, ngay cả việc nghe rõ những lời này xem ra cũng khó.

Nhìn những khuôn mặt nhiệt tình, Hàn Lập nét mặt đồng dạng cũng rạng rỡ lên, hắn mỉm cười đáp lễ với mọi người, tỏ vẻ cực kỳ lễ phép, nhưng trong đáy lòng hừ lạnh trước những lời chào hỏi giả dối này.

Những kẻ có thân phận cao hơn, như là Phó đường chủ hay cung phụng, cũng có chút tự bảo trì thân phận, chỉ hướng về Hàn Lập gật đầu, tỏ ý chào một chút, chứ không có tới gần hắn.

Cử động này của họ đã làm cho Hàn Lập sinh vài phần hảo cảm, cuối cùng cũng không cần chào hỏi mấy vị đại gia nữa.

Mã Vinh vì thân phận quá thấp, không dám nói chen, chỉ có thể ở một bên nhìn Hàn Lập và những người khác chào hỏi nhau, hắn trên mặt lo lắng vạn phần, hai tay nắm chặt.

Cuối cùng hắn cũng đợi được Hàn Lập và những người kia chào hỏi nhau xong, ngay lập tức liền phóng lên trước, nắm lấy tay Hàn Lập kéo đi. Cử chỉ lỗ mãng này làm không ít người bất mãn vì đây là cơ hội làm thân với Hàn thần y của họ.

Hàn Lập mặt ngoài tựa hồ có chút cười khổ, nhưng trong nội tâm lại rất cao hứng, cuối cùng không cần phải đắc tội ai mà cũng có thể thoát ra được.

Cứ như vậy, Hàn Lập bị Mã Vinh trực tiếp kéo thẳng vào phòng khách.

Người ở bên trong không nhiều lắm, trừ mấy vị thân nhân trong gia đình ra, còn có hai vị trưởng lão và Mã phó môn chủ cũng ở đây. Nhưng để cho Hàn Lập cảm thấy ngạc nhiên chính là Lệ Phi Vũ cũng có mặt tại nơi này.

Việc này làm cho Hàn Lập giật mình một chút, theo hắn biết, Lệ Phi Vũ và Lý trưởng lão không có quan hệ gì, tại sao hắn lại có mặt ở nơi này cơ chứ?

Vào lúc nghi vấn dâng cao, Hàn Lập chợt nhìn thấy Lệ Phi Vũ đứng cạnh một thiếu nữ, trên mặt vẫn còn ngấn lệ, chính là đang không ngừng an ủi nàng ta. Bộ dáng ân cần này, cùng bộ dáng của hắn trước các huynh đệ trước đây thật sự là khác nhau quá xa, là bộ mặt của kẻ bị vướng vào lưới tình.

Nhìn bộ dáng Lệ Phi Vũ mắc trong lưới tình, Hàn Lập chợp hiểu ra, trong lòng không khỏi có chút giật mình và buồn cười.

Hắn vội vàng quan sát cẩn thận bộ dáng của thiếu nữ này, muốn xem xem thiếu nữ này rốt cuộc có nhan sắc thiên kiều bá mị như thế nào mà có thể bắt sống, tóm gọn Lệ Phi Vũ vốn là một kẻ liều mạng, vô thiên vô pháp.

Thiếu nữ này ước chừng mười năm, mười sáu tuổi, trên đầu cài một chiếc bích ngọc trâm, trên người mặc một bộ y phục xanh biếc phối hợp cùng với thân hình của nàng trông vô cùng vừa mắt, mái tóc đen tuyền được túm lên cao, làm cho bộ mặt trở nên đáng yêu, tinh nghịch. Nhưng vào lúc này, hai mắt nàng ta sưng mộng lên, làm người thoạt nhìn đều thấy thương cảm, làm cho người ta có cảm giác muốn ôm nàng vào lòng để an ủi.

“Hắc hắc! Thật đúng là một tiểu mĩ nhân tiền thật giá thật.” Hàn Lập trong lòng thở dài một cái, hiểu được Lệ Phi Vũ rơi vào lưới tình của thiếu nữ này cũng không phải là chuyện lạ, nhưng hắn cũng có một chút hâm mộ và đố kỵ, cũng không biết đến khi nào mình mới có hồng nhan tri kỷ đây.

Có lẽ thấy Hàn Lập chú ý tới thiếu nữ, Mã Vinh liền bước lên phía trước giới thiệu mọi người trong phòng cho Hàn Lập nhận thức một lượt.

Mã phó môn chủ và một vị trưởng lão bạch diện Hàn Lập đã từng có gặp qua, tự nhiên không cần nói, hắn liền chủ động tiến tới thi lễ.

“Mã phó môn chủ, Tiễn trưởng lão mạnh khỏe!”

“A a! Hàn tiểu đại phu tới rồi a!” Mã phó môn chủ hiển nhiên tỏ vẻ thân thiết, không tỏ vẻ phó môn chủ gì cả trước mặt Hàn Lập.

“Hàn đại phu thì Hàn đại phu đi cho rồi, còn thêm chữ tiểu vào làm gì?” Hàn Lập trong lòng âm thầm chửi rủa đối phương một câu.

Tiền trưởng lão chỉ lạnh lùng gật đầu, thái độ trái ngược với Mã phó môn chủ. Nhưng Hàn Lập cũng không có để trong lòng, hắn biết đối phương luyện một môn đặc thù nội công, phải tuyệt tình đoạn dục, đối với ai cũng tỏ vẻ lãnh đạm.

Một vị trưởng lão có khuôn mặt hồng hào còn lại, Hàn Lập cảm thấy rất xa lạ, hẳn là chưa gặp mặt bao giờ. Nhưng vừa nhìn bàn tay to lớn, mười ngón tay căng phồng, đã biết ngay người này luyện một loại võ công đặc thù.

“Vị này là Triệu trưởng lão, là bạn chí giao của gia sư. Trước đây có nhiệm vụ đốc thúc Tụ bảo đường, hai ngày trước mới trở về núi.” Mã Vinh ở bên cạnh giới thiệu.

Triệu trưởng lão không lạnh, không nóng, chỉ “Ân” một tiếng rồi khoanh tay không nói gì nữa. Nhưng trong mắt hắn chứa đầy hoài nghi, hiển nhiên đối với vị Hàn thần y tuổi còn rất trẻ này, đối với y thuật của hắn có chút không tin tưởng.

Nếu vị Triệu trưởng lão này không xem trọng mình, Hàn Lập cũng không muốn chủ động kiếm chuyện làm quà, hắn cũng chỉ dùng khẩu khí bình thản mà hỏi thăm một chút rồi cũng muốn bỏ qua.