Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 71 Sao mạng Đào Đào

10h50 sáng, phòng PR đăng bài “Tuyên bố mở điều tra nội bộ với Lưu Kì” lên trang web chính thức của MeiWei, nhưng cũng không thể làm công chúng nguôi ngoai, ngược lại còn @ và tập kích tài khoản Weibo của công ti hăng hơn.

Đến giờ ăn trưa, CFO vội vã chạy tới báo cho giám đốc Tần—kết thúc phiên giao dịch hồi 12h trưa nay, giá cổ phiếu của MeiWei rớt hẳn ba điểm, hắn là do ảnh hưởng từ bê bối ngoại tình của Lưu Kì tối qua.

Giá trị thị trường của MeiWei trên S Exchange là 6 tỉ, lần rớt điểm lần này coi như bốc hơi gần 300 triệu, nếu chiều nay mà còn rớt nữa thì khả năng là sẽ phải kích hoạt đến cơ chế cầu dao.

(*cơ chế cầu dao: circuit breaker—tự động dừng giao dịch khi thị trường rớt mạnh)

Chiều đến giám đốc Tần lại triệu tập bộ phận PR lên họp về hướng đi của sự việc.

Trong cuộc họp, có người đề nghị đào bới, phơi bày và thậm chí ngụy tạo ra một vài bê bối cá nhân của Đào Đào—ví dụ tung tin cô nàng không chỉ vào khách sạn với một người, mà còn mập mờ phát tín hiệu cho đầy người khác để kiếm được hợp đồng quảng cáo gì đó—để tạm đánh lạc hướng dư luận.

Thích Tự chỉ lạnh lùng theo dõi, trong lòng đã xúc động khó tin nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.

Do phản ứng của phòng PR không khác gì dự liệu mà bọn họ đã bàn, đây cũng chính là bước tiếp theo mà người bên phía phóng viên Dương cần làm, khác nhau chỉ ở cái động cơ—người của công ti muốn Đào Đào làm vật hi sinh cho công ti, trong khi phóng viên Dương lại muốn ép Đào Đào chó cùng rứt giậu công khai ra một vài tin tức có lợi cho bọn họ.

Đúng vậy, sau khi có được xác nhận từ Thích Tự tối qua, người của phóng viên Dương đã bắt đầu dẫn dắt cư dân mạng suy đoán về danh tính thực sự của sao mạng bị làm mờ mặt trong clip, hòng tạo áp lực cho đối phương.

Hiện tại Khâu Như Tùng đang bị bố truy trách, cáng thân mình còn chẳng xong nên có lẽ cũng chỉ để Đào Đào sống chết mặc bay, bấy giờ người của phóng viên Dương sẽ chủ động liên hệ và uy hiếp cô nàng là sẽ tung thêm bằng chứng, khiến đối phương buộc phải nói ra thêm nhiều chân tướng đằng sau.

Đến giờ tan làm, quả nhiên không phụ sự kì vọng của mọi người, netizen đã đào ra được thân phận của sao mạng này, từ khóa #Sao mạng Đào Đào tiểu tam# lập tức lên thẳng hotsearch vào lúc 17h48.

Cộng đồng mạng lại đổ xô sang Weibo của Đào Đào, thậm chí có người còn vào cả livestream để chửi bới, đã thế bộ phận PR của MeiWei còn đổ thêm dầu vào lửa bằng cách mua chuộc một vài blogger lên chút tin xấu về Đào Đào.

Trong lúc Thích Tự còn tưởng kế hoạch của bọn họ vẫn đang theo đúng dự trình, phóng viên Dương lại nhắn qua một tin, nói bọn họ không liên lạc được với Đào Đào.

Thích Tự sững sờ, trả lời luôn: “Có phải bị người trên mạng chửi rủa nhiều quá nên cô ta trốn rồi không?”

Kì thực khi nhìn thấy những lời nhục mạ ấy, Thích Tự cũng có chút không đành lòng. Cô nàng kia thì sai thật đấy, nhưng không đáng bị cả cộng đồng mạng xúm vào vùi dập như vậy—đáng ăn chửi nhất phải là những kẻ đã dùng đủ loại điều kiện dụ dỗ cô phục vụ, mà tiếc cái đám người này hiện vẫn đang ẩn mình ở sau màn.

Phóng viên Dương nói: “Người bên bác đã định lấy danh nghĩa của cháu để liên lạc từ 11h tối qua mà đến giờ vẫn chưa được, gọi cả cho công ti của cô nàng cũng không xong, chắc là thấy tình hình trên Weibo như thế nên không tiếp điện thoại nữa rồi. Trưa hôm nay bọn bác liên lạc cho trợ lí của Đào Đào thì được bảo, tối qua livestream xong cô ấy có nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng ra ngoài luôn, được một chiếc xe riêng đón đi nhưng không nói là đi đâu, từ đó đến giờ thì điện thoại vẫn luôn tắt máy.”

Thích Tự thầm nghĩ, chẳng lẽ phía Khâu Như Tùng đã kịp ra tay trước rồi?

Nếu vậy thì tình hình sẽ không còn dễ dàng gì.

Phóng viên Dương nói: “Để bác theo dõi thêm động thái trên mạng thế nào đã, nếu vẫn không liên lạc được với Đào Đào thì chúng ta chuyển sang phương án dự phòng.”

Thích Tự: “Vâng, vậy cũng được ạ.”

Sau khi tan làm, Thích Tự gọi điện thoại rủ Phó Diên Thăng cùng ăn tối.

“Tối nay tôi phải tăng ca.” Phó Diên Thăng nói, “Hay là cậu đến Phong Mậu rồi mình ăn gì ở đây luôn?”

Thích Tự đồng ý, dập máy xong liền gọi Vương Mãnh chở mình qua đó.

Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng Nhật ngay trong Phong Mậu. Cửa tiệm này có đặc sản thịt bò Kobe rất nổi tiếng, ngày nào cũng vận chuyển thịt tươi từ nơi sản xuất đến Hải Thành bằng đường không, bởi vậy mà thu hút không ít thực khách từ nơi khác đến.

Hai người vừa gặp nhau, Thích Tự đã hỏi: “Anh sắp thôi việc rồi mà, sao vẫn phải tăng ca?”

Phó Diên Thăng quay sang nhìn như thể hắn vừa hỏi một vấn đề gì đấy rất ngô nghê: “Dự án trong công ti sẽ không dừng lại chỉ vì tôi thôi việc, hỗ trợ người tiếp quản vị trí với những dự án còn dang dở cũng là trách nhiệm của tôi. Hôm qua đã xin nghỉ một hôm để tham gia hội nghị chiến lược của Tư Nguyên với cậu rồi, cấp dưới còn đang chờ tôi ra chỉ thị tiếp đây.”

Nói đoạn, đối phương liền quay ra gọi món—chỉ gọi thịt bò Kobe đặc sản và hai phần cơm chan trà xanh, cũng không gọi thêm rượu, có vẻ là phải tranh thủ thời gian ăn cho nhanh, xong xuôi lại nhìn về phía Thích Tự, hỏi: “Sao, tôi tăng ca khiến cậu không vui à?”

(*cơm trà xanh: chazuke)

Thích Tự hơi cúi đầu xuống: “Tôi bắt đầu trả lương cho anh rồi mà anh vẫn làm việc cho người khác, chẳng lẽ tôi không được cảm thấy thua thiệt?”

“Được…” Phó Diên Thăng cười nhẹ, “Thế lát ăn xong có muốn lên phòng làm việc của tôi ngồi một lát không? Lên nhìn tôi tăng ca.”

Thích Tự vô thức bật lại: “Tôi nhìn anh tăng ca làm gì?” Nhưng nói xong lại bắt đầu tưởng tượng, đó giờ chưa đến công ti của Phó Diên Thăng bao giờ nên hắn cũng không khỏi tò mò, chưa kể nhìn đối phương làm việc còn giống như một đặc quyền “giám sát”, chắc hẳn cảm giác cũng không tệ, bởi vậy bèn cua lại: “Thôi được rồi, dù gì tôi cũng rảnh…”

Điệu bộ lúc hắn nói nửa câu sau cứ như đang dung túng cho cô bạn gái vừa nũng nịu với mình, nghe thì bất đắc dĩ mà thực chất lại rất hào hứng.

Phó Diên Thăng cười thầm, lại hỏi: “Mà, chuyện bên MeiWei thế nào rồi? Ban ngày tôi hơi bận nên không có thời gian để ý.”

“Cũng coi như thuận lợi.” Thích Tự kể lại cho Phó Diên Thăng về những việc xảy ra từ sáng đến công ti, bao gồm cả thái độ của giám đốc Tần, phương án đối phó của phòng PR v.v, “Có điều trưa nay phóng viên Dương gọi cho tôi, bảo không liên lạc được với Đào Đào…” Hắn hơi đánh nhìn điện thoại rồi nói tiếp, “Mà từ tối qua đến giờ cũng chưa thấy ba tôi gọi lại.”

Thấy Thích Nguyên Thành mãi chưa liên lạc lại, Thích Tự chỉ sợ nếu mình cứ cố chấp thì sẽ gây ra rắc rối gì không thể vãn hồi.

Phó Diên Thăng trấn an hắn: “Đừng lo, ba cậu không gọi lại chính là tín hiệu tốt.”

Thích Tự: “Tại sao?”

Phó Diên Thăng: “Cậu nói cuộc họp bí mật hôm trước chỉ có một vài cổ đông nhỏ tham dự thôi đúng không?”

Thích Tự: “Ừm, cổ đông lớn của tập đoàn như bác Tư với bác Vương thì không thấy đến.”

Phó Diên Thăng: “Thế thì đúng rồi, hẳn là ban đầu các cổ đông lớn còn chưa nhìn ra vấn đề trong báo cáo tài chính của MeiWei, chính ba cậu cũng từng định bỏ qua đấy thôi? Giờ nổ ra bê bối này của Lưu Kì, bên trên mới bắt đầu để ý, có lẽ ba cậu cũng đang bận họp với bọn họ thôi. Tập đoàn nào cũng có những mối lo mấu chốt và quá trình nghị sự của mình, giờ kể cả ba cậu với cổ đông ở MeiWei có muốn bảo vệ cho nhà họ Khâu cũng chưa chắc đã được.”

Nghe Phó Diên Thăng giải thích, Thích Tự cũng thoáng yên tâm hơn được chút.

Ăn cơm xong, Thích Tự đi theo Phó Diên Thăng đến công ti đối phương. Chứng khoán Minh Thái nằm ở tầng 39 của tòa nhà Phong Mậu, hai người xuống tầng, trước hết Phó Diên Thăng dẫn Thích Tự ra quầy tiếp tân công ti để làm thủ tục đăng kí cho khách.”

“Để tôi viết cho.” Phó Diên Thăng chủ động cầm bút ghi lại tên và thân phận của hắn, Thích Tự thấy đối phương chú thích danh hiệu của mình là Phó phòng Phát triển khoa học – kĩ thuật của tập đoàn Tư Nguyên.

Thích Tự: “…”

Mới họp hôm qua mà nay đã dùng luôn được rồi?

Đã 8h tối mà đèn trong văn phòng vẫn sáng trưng, nhìn qua đã thấy có tới 70-80% nhân viên còn đang yên vị vùi đầu vào công việc.

Thích Tự nhỏ giọng hỏi: “Sao nhiều người tăng ca vậy?”

Phó Diên Thăng: “Làm về ngân hàng đầu tư mà.”

Dọc đường bọn họ có gặp mấy nhân viên nữ, trông thấy Phó Diên Thăng thì đồng loạt cung kính chào một tiếng “Phó tổng”, sau đó lại tò mò nhìn đến Thích Tự ở phía sau với những vẻ mặt khác nhau.

Thích Tự đã quen với sự chú ý của người khác, chỉ tập trung đi theo Phó Diên Thăng vào phòng làm việc.

Gian phòng rất lớn, phân ra làm hai nửa, một nửa là chỗ làm việc của Phó Diên Thăng, với một tấm bàn gỗ nằm ngang trung tâm, trên bàn là hai màn hình iMac cùng đủ loại tài liệu chất đống, một nửa là khu vực tiếp khách, có sofa và một chiếc bàn trà nho nhỏ.

Thích Tự chỉ thăm thú quanh khu tiếp khách một vòng, sợ đụng phải vấn đề tuyệt mật gì trong công việc của Phó Diên Thăng nên không vào sâu bên trong.

“Muốn uống gì không?” Phó Diên Thăng tiến đến, nắm lấy cổ tay Thích Tự kéo người về phía mình.

Thích Tự lập tức đoán ra đối phương muốn làm gì, thấp giọng nhắc nhỏ: “Này, đây là phòng làm việc của anh đấy…”

“Tôi biết.” Phó Diên Thăng cứ như tận dụng mọi cơ hội để thực hiện điều khoản trong hợp đồng giữa hai người, hôn phớt lên mặt Thích Tự một cái rồi thôi, “Ở đây tôi có trà, uống không?”

Thích Tự điều chỉnh lại nhịp tim của mình, ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy cho tôi trà đi.”

“Cậu ngồi trước đi, tôi đi pha cho.” Phó Diên Thăng chỉ về phía sofa.

Nhưng ngồi còn chưa ấm chỗ, Thích Tự đã nhận được điện thoại của phóng viên Dương.

“Thích Tự, cậu lên mạng xem tin tức luôn đi.” Giọng điệu của đối phương có vẻ gấp gáp.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Thích Tự hỏi.

“Một tài khoản nổi tiếng chuyên về các clip ngắn trên Weibo vừa đăng lên cuộc “phỏng vấn độc quyền với sao mạng trong vụ việc Lưu Kì”, không phải do bên bác làm… Để bác gửi link qua Wechat, cháu xem đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

Thích Tự vội vàng đồng ý, dập máy xong mở Wechat ra luôn.

Đường link dẫn tới một bài đăng trên Weibo, tài khoản lớn mà phóng viên Dương nói đến là PineappleVid.

Thích Tự mở ra mới biết đoạn clip chỉ có nền đen và phụ đề, không có hình ảnh, sau phần một giới thiệu ngắn gọn thì bắt đầu xuất hiện tiếng chào hỏi.

Người hỏi là đàn ông: “Cư dân mạng đang vô cùng xôn xao về tin đồn cô là tiểu tam chen chân vào cuộc hôn nhân của một quản lí cao cấp ở MeiWei tên Lưu Kì, cho hỏi việc này có phải sự thật không?”

Giọng nói của sao mạng đã bị chỉnh sửa đi, người nghe chỉ thấy cô nàng vừa khóc vừa nói: “Không phải ngoại tình, mà là phục vụ. Quản lí X của MeiWei bảo tôi chỉ cần làm hội giám đốc Lưu vui vẻ là sẽ có được quảng cáo mạng với MeiWei, tôi hỏi thì các chị em cùng ngành đều bảo đây là luật bất thành văn, ai cũng như ai, cho nên tôi mới đồng ý…”

Người đàn ông hỏi: “Cô nói “hội giám đốc Lưu”, tức là không chỉ phục vụ một mình giám đốc Lưu?”

Sao mạng nữ đáp: “Đúng vậy, chủ yếu là phục vụ trong lúc ăn, có nhu cầu đặc biệt thì mới đàm phán tiếp…”

Người đàn ông hỏi: “Cô đã cung cấp dịch vụ đặc biệt cho những ai ở MeiWei?”

Sao mạng nữ: “Chỉ có hai người là quản lí X và giám đốc Lưu, quản lí X còn bảo tôi giới thiệu thêm vài chị em xinh đẹp đến làm người mẫu cho hãng A làm nhái đồ của MeiWei, nếu làm tốt thì sẽ có hoa hồng… Nhưng tôi chưa từng nhận số tiền ấy, tôi chỉ muốn giúp các chị em có được việc kiếm được tiền mà thôi…”

Người đàn ông hỏi lại: “Hãng A nhái MeiWei?”

Sao mạng nữ nặc danh: “Chính là **, hình như là của quản lí X tự mở bên ngoài, tôi cũng không rõ lắm. Rẻ hơn MeiWei rất nhiều, nhưng thiết kế thì gần như y hệt, anh ta còn bảo thương hiệu này sớm muộn rồi cũng sẽ thay thế MeiWei…”

Đoạn clip chỉ dài chừng 1m30s, lại hé lộ ra những sự thật chấn động như sóng thần—

Bê bối ngoại tình đột nhiên biến thành “hiện tượng quy tắc ngầm và giao dịch tình dục”, thậm chí còn xuất hiện thêm cả tình tiết lãnh đạo tự mở ra hãng A đạo nhái chính công ti mình!

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Có muốn lên phòng làm việc của tôi ngồi một lát không?”

Thích Tự *làm bộ chiều theo*: “Anh đã muốn dính lấy tôi như thế thì thôi tôi chiều.”

Phó Diên Thăng *cạn lời*: “Haizz đúng là quấn người, được hời mà còn ra vẻ…”

vtrans by xiandzg