Tiên Nghịch

Chương 730 Hứa Mộc!

Nghìn trượng liền là cấm địa của hắn, có hắn ở bên trong những người bên ngoài không ai dám tiến vào. Lúc này Vương Lâm có đủ tư cách nói ra những lời như vậy. Lúc này đây, trong hắc động bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét kinh hãi. Ngay sau đó, bóng dáng Lý Nguyên vội xông ra. Sau khi xuất hiện, hắn nhìn thoáng qua bức tượng đá hắc long vỡ nát ở trên mặt đất, lập tức hướng về phía Vương Lâm truyền âm nói:
 
– Hứa huynh, bảo vật phía dưới ta đã đoạt được, nhưng ta còn phát hiện một thông đạo bí mật, không biết dẫn tới nào.
 
Mấy đạo trường hồng từ phía chân trời hạ xuống, hóa thành bốn thân ảnh. Bốn người này có cả nam lẫn nữ, trong đó có một nam tử tướng mạo cực kì anh tuấn nhưng ánh mắt âm trầm, đôi môi cũng nhợt nhạt.
 
Nếu là Thân Công Hổ ở đây thì hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra người này. Lúc trước ở đại môn Lôi chi Tiên giới, hắn đã buông lời châm chọc Thân Công Hổ Tôn chủ – Đường Ngôn Phong.
 
– Cấm địa nghìn trượng! Các hạ nghĩ mình là ai?
 
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Đường Ngôn Phong cười lạnh, bước tới một bước, thân mình đã tiến vào trong vòng cấm địa. Ở phía sau hắn, trong số bốn người này còn có một thanh niên vẻ mặt lạnh lẽo, cao ngạo, cũng đồng dạng tiến vào bên trong phạm vi nghìn trượng.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, xoay người lại liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên kia một cái.
 
Ánh mắt Lý Nguyên chớp lên, lùi về phía sau vài bước tới hắc động rồi khoanh chân ngồi xuống. Tay phải kết pháp quyết đặt tại mi tâm, lập tức liền có một hắc tuyến bay ra hóa thành một đám cấm chế bao quanh bốn phía.
 
Tu vi của hắn không đủ, không thể trực tiếp ra tay trợ giúp Vương Lâm nhưng chỉ cần cho hắn thời gian lưu lại cấm chế thì hắn nắm chắc những người bên ngoài trong thời gian ngắn không thể tiến vào được.
 
Như thế giống như là mở ra một đường lui cho chính mình.
 
Vương Lâm liếc mắt một cái không giống với ánh mắt của Thân Công Hổ năm đó khi nhìn vào bước thứ ba. Lúc này đây, cái liếc mắt của Vương Lâm cũng là vi tu vi của hắn cao hơn đối phương, lại từng phong ấn Huyết Tổ, giết hai tu sĩ cảnh giới Âm Hư. Một cỗ rất tự tin và sự thấu hiểu về đạo của bản thân, khiến cho một cái liếc mắt này như bao hàm tất cả.
 
Người đàn ông trung niên cười lạnh, dưới ánh mắt của Vương Lâm, thân mình chẳng những không dừng lại mà còn bước thêm một bước. Một bước này trực tiếp vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, đi thẳng tới chỗ Vương Lâm.
 
– Thật sự rất buồn cười, ở trong Lôi chi Tiên giới mà không ngờ cũng có kẻ dám tuyên bố nghìn trượng cấm địa?!
 
Có điều lời hắn nói chỉ được đến đây thì cũng lập tức ngưng lại. Giờ phút này, hắn thấy được ánh mắt Vương Lâm.
 
Trong ánh mắt bình tĩnh này lộ ra sự lạnh lùng như băng, dường như đang nhìn một người chết.
 
Nhưng khi rơi vào trong mắt người đàn ông trung niên thì cũng khác biệt. Nháy mắt khi thân mình hắn ngừng lại, coi như tất cả những gì xung quanh hắn đột nhiên biến mất, chỉ có ánh mắt của đối phương là còn tồn tại.
 
Trong ánh mắt kia không hề có sát khí, duy chỉ có sự bình tĩnh. Nhưng trong sự bình tĩnh này cũng khiến cho tâm thần người đàn ông trung niên kia chấn động. Nguyên lực toàn thân vận chuyển không chút không chế. Dường như chỉ như vậy mới có thể triệt tiêu được nguy cơ từ ánh mắt kia mang tới.
 
Mồ hôi lạnh từ trên trán hắn túa ra ra. Khi ánh mắt đối phương dừng ở trên người mình, hắn lập tức cảm thấy toàn bộ cơ thể như bị một ánh mắt của người này nhìn thấu, giống như là đang trần truồng vậy.
 
Loại cảm giác này cực kì mãnh liệt, cuối cùng hắn thậm chí còn coi như da ngoài toàn thân của chính mình đã biến mất, lục phủ ngũ tạng cùng với nguyên thần trong cơ thể đều phơi bày trước ánh mắt của đối phương.
 
Ngoài ra, loại cảm giác này ngày càng đậm, dường như nguyên thần của hắn ưới ánh mắt đối phương đã hoàn toàn thay đổi hóa, dường như thần đã biến mất, hoá thành một đoàn nguyên khí.
 
Loại cảm giác này từ lúc tu đạo tới nay hắn chưa từng trải qua. Dường như toàn bộ thân thể cũng như nguyên thần của hắn, dưới ánh mắt của đối phương đã lần lượt biến mất. Cuối cùng hắn thậm chí còn có loại cảm giác sự tồn tại của bản thân chỉ là ảo giác mà thôi!
 
Một ngụm máu tươi từ trong lồng ngực dồn lên, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức trắng bệch, không nhịn nổi hắn phun ra một ngụm máu to. Trong mắt liền khôi phục lại sự thanh minh, nhưng trong sự thanh minh này cũng lộ ra một nỗi kinh hoàng.
 
Từ lúc ánh mắt Vương Lâm nhìn ra, cho đến lúc người đàn ông trung niên hộc máu tươi, tất cả đều phát sinh trong thời gian mấy tức ngắn ngủi mà thôi. Thậm chí nhanh đến nỗi khiến cho tất cả những người khác đều chưa kịp nhìn ra đầu mối bên trong.
 
Tại khoảnh khắc người đàn ông trung niên phun ra máu tươi, Vương Lâm đã di động. Hắn bước lên một bước, một bước này rơi xuống đất không gây ra tiếng động gì, nhưng sắc mặt người đàn ông trung niên lại đại biến, thân mình không chút do dự nhanh chóng lùi về phía sau.
 
Hắn không biết vì sao khi một bước của đối phương hạ xuống, hắn cảm giác như nguyên thần của mình lập tức bị dẫm lên. Loại cảm giác nói không nên lời này khiến cho tâm thần hắn chấn động mãnh liệt. Lúc đầu, sở dĩ hắn dám đi ra trước bởi vì nghĩ phe mình có tới bốn người, hơn nữa còn có sự tồn tại của Đường Ngôn Phong, cho nên vẫn chưa sợ hãi. Nhưng giờ phút này, hắn lại thấy giống như chỉ có một mình mình đối mặt chiến đấu với một cao thủ tu vi cảnh giới Dương Thật.
 
Dường như nếu không lùi ra phía sau thì chắc chắn sẽ chêt không thể nghi ngờ.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, sau khi hạ chân xuống, lại liên tiếp bước ra mười bước, đi tới chỗ người đàn ông trung niên kia. Sắc mặt người đàn ông trung niên càng thêm tái nhợt. Trong cảm giác của hắn, mỗi bước chân của đối phương như một tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai, khiến tâm thần hắn gần như tan vỡ.
 
Hắn gần như không khống chế được chính bản thân mình nữa mà cứ lùi ra phía sau theo bản năng.
 
Thậm chí hắn có thể nghe được tiếng trái tim mình đập trong lồng ngực, nâng lên hạ xuống theo nhịp bước chân của đối phương, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt. Thậm chí tới cuối cùng gần như hoá thành một loạt liên tiếp nhau.
 
Sau mười bước, thân hình Vương Lâm dừng lại, một chân nhấc lên. Trong ánh mắt lạnh như băng của hắn, chân này dẫm xuống. Một bước dẫm xuống này lập tức khiến cho người đàn ông trung niên kia há miệng phun ra một ngụm to máu tươi, cả người giống như phát điên, nhanh chóng lùi ra phía sau.
 
Căn bản là hắn không phát giác ra bản thân đã sớm rời khỏi phạm vi nghìn trượng cấm địa của Vương Lâm. Ở khoảnh khắc khi bước cuối cùng do chân phải Vương Lâm hạ xuống, tim của người đàn ông trung niên cũng đã đập nhanh đến mức cực hạn.
 
-Bịch bịch, bịch bịch, ầm… Trái tim hắn nháy mắt đã sụp đổ. Nguyên lực giờ khắc này không chịu không chế, ở trong thân thể ngược lên, nhảy vào nguyên thần, tê toái đương trường.
 
Bốn phía là một mảnh yên lặng. Ánh mắt của Đường Ngôn Phong lộ ra vẻ cực kì thận trọng. Từ lúc tu đạo tới nay, ngoại trừ những các cao nhân tiền bối thì trong số những người cùng trang lức, rất ít người có thể làm hắn chú ý tới.
 
Giờ phút này, hắn không những cẩn thận mà tâm thần còn cảm giác được một cỗ uy hiếp. Hắn tự vấn, để đánh bại người đàn ông trung niên kia trong khoảnh khắc thì rất dễ dàng. Nhưng chỉ bằng một ánh mắt và mấy chục bước chân liền làm cho người ta sụp đổ thì loại thần thông này không thể không khiến hắn hít vào một hơi thật sâu.
 
Với kiến thức của mình hắn, tự nhiên nhìn ra cái chết người đàn ông trung niên kia có liên quan tới nguyên lực. Đối phương hiển nhiên đã vận dụng nguyên lực tới mức cực kỳ xảo diệu, lấy nguyên lực đè ép xung quanh, tạo thành một cỗ uy áp, đương trường phá nát trái tim của người đàn ông trung niên này.
 
Khuôn mặt nữ tử xinh đẹp bên người hắn giờ đây cũng tràn đầy sự âm trầm. Một bước trước người nàng đã thuộc phạm vị nghìn trượng cấm địa, nhưng nàng cũng không dám lỡ chân lên bước ra nửa bước.
 
Dường như giờ phút này, khu vực nghìn trượng cấm địa đã chính thức trở thành mảnh đất tử vong. Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn trên người đàn trung niên đã chết, dừng trên thanh niên trước đó theo sau người đàn ông trung niên, là người thứ hai bước vào trong phạm vi nghìn trượng cấm địa.
 
Sắc mặt thanh niên đột nhiên tái nhợt, tu vi của hắn so vơi người đàn trung niên kia còn kém hơn mấy phần,chẳng qua là vừa mới bước vào Âm Hư cảnh giới mà thôi. Nguyên lực trong cơ thể cũng không nhiều lắm, lại còn chưa ổn cố. Lúc này khi ánh mắt Vương Lâm nhìn đến, hắn không chút do dự lùi lại ra phía ngoài nghìn trượng vội vàng ôm quyền nói:
 
– Xin tiền bối chớ trách, vãn bối đã biết mình sai. Từ nay về sau khi tiền bối xuất hiện thì vãn bối tuyệt đối sẽ không tiến đến nửa bước trong phạm vi nghìn trượng. Nếu vi phạm lời ấy thì liền như ngón tay này!
 
Hắn nói xong, tay trái nâng lên, vận chuyển nguyên lực trong cơ thể. Lập tức một tiếng phịch vang lên, ngón tay út đã trở thành một mảnh huyết vụ.
 
Liếc nhìn gã thanh niên này một cái, Vương Lâm thu hồi ánh mắt lại.
 
Trong lòng người thanh niên thở phào một hơi, trái tim kinh hoàng. Nhưng so với ngón út này, tính mạng còn quan trọng hơn. Loại cảm giác hưng phấn khi trở thành Âm Hư tu sĩ đã hoàn toàn biến mất. Đáy lòng không ngừng tự nhủ rằng ngày sau hành sự nhất định phải cẩn thận, cẩn thận! Vương Lâm không thèm nhìn những người ở phía ngoài nghìn trượng mà xoay người hướng đến hắc động chỗ Lý Nguyên, dẫm chân bước vào bên trong.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên Đường Ngôn Phong mở miệng nói:
 
– Mong đạo hữu lưu lại tục danh!
 
– Hứa Mộc!
 
Trong hắc động truyền ra thanh âm của Vương Lâm, ngay sau đó hào quang ở phía trên đạo cấm chế lóe ra hoàn toàn phong kín cửa vào.
 
– Hứa Mộc… Đường mỗ nhất định sẽ nhớ kĩ!
 
Đường Ngôn Phong trước sau đều muốn ra tay, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Hắn thực sự không nắm chắc có thể chiến thắng…