Tiên Nghịch

Chương 754 Cuối ranh giới

Trong tích tắc khi cột sáng biến mất, mảnh đất nhỏ nhanh chóng bị khe nứt nuốt chửng không còn lại một chút dấu vết. Toàn bộ Lôi tiên giới vào lúc này bị những cơn gió từ trong vết nứt thổi ra tàn phá. Những cơn gió lạnh lẽo càng lúc càng nhiều. Cuối cùng chúng gần như cuộn lại với nhau thành một cơn lốc xoáy từ trong vết nứt thổi ra.
 
Trong tiên giới, những mảnh đại lục không ngừng biến mất. Cả Lôi tiên giới, những mảnh đại lục còn sót lại chưa tới con số hai mươi. Từ trong làn gió lạnh một tảng băng từ từ xuất hiện cứ vậy tỏa ra. Cuối cùng chưa tới hai mươi mảnh lục địa còn sót bị đóng băng tất cả. Từ xa nhìn lại, tảng băng đen có một thứ gì đó âm u quỷ dị, khiến cho người nhìn thấy cảm giác ớn lạnh.
 
Ngay cả Lôi quang thiết liên tiếp xúc gần với hai mươi mảnh lúc địa cũng xuất hiện những cục băng. Trong phút chốc, chúng nhanh chóng lan rộng rồi toàn bộ lôi quang thiết liên cũng bị đóng băng.
 
Trong Lôi tiên giới, những tu sĩ chưa kịp rời đi, bị cơn gió thổi qua liền đóng băng, giữ nguyên động tác khi còn sống. Có người thì đang phi hành, có người thì đang giãy dụa hay đứng đó nhắm mắt chờ cái chết. Cũng có người thân thể nát bét nhưng không tiêu tán. Toàn bộ thịt nát hay máu huyết trong nháy mắt bị đóng băng tạo ra một quang cảnh đáng sợ.
 
Trên một mảnh đại lúc có một tu sĩ trung niên bị đóng băng. Trước mặt người đó có một thanh phi kiếm đang trôi nổi cũng bị đóng cứng giữa không trung. Mà cũng không chỉ một mình pháp bảo của hắn bị đóng băng. Gần như pháp bảo của tất cả mọi người cũng không thể thoát khỏi tình trạng tương tự.
 
Thậm chí có người đang thi triển thần thông bị làn gió thổi qua mà đóng băng, khiến cho trong lớp băng bao phủ bên ngoài thân thể còn có cả ánh sáng yếu ớt lóe ra từ pháp bảo.
 
Trong Lôi tiên giới cũng chỉ còn sót lại chút ánh sáng đó mà thôi. Vào lúc này, những đốm sáng đó giống như một bầu trời đầy sao rất đẹp. Nhưng nếu lại gần lại hoàn toàn khác. Sau khi đóng băng, Lôi tiên giới hoàn toàn bị phá hủy chỉ còn lại một tảng băng màu đen nói cho hậu nhân biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.
 
Một bóng kiếm chợt lóe lên trong Lôi tiên giới đang bị đóng băng. Những lớp băng xung quanh như không hề có bất cứ sự ảnh hưởng nào đối với cái bóng kiếm đó. Ảo ảnh của thanh kiếm chính là một thanh trường kiếm có một cái tua kiếm đang phất phơ.
 
Trên mũi kiếm có một người đang đứng. Thân thể người này cũng chỉ là một chút ảo ảnh. Người đó bình tĩnh nhìn về phía trước mà mỉm cười. Một tia sáng chợt lóe lên, bóng người đó và kiếm quang biến mất.
 
Vào lúc này, trên tinh vực La Thiên, tại đại lục thứ tư chợt có một trăm vị trí xuất hiện những làn sóng không khí dao động. Vị trí xuất hiện của những làn sóng đó khác nhau, nhưng thời gian đều cùng một lúc.
 
Trong mỗi làn sóng lại có một tu sĩ. Sau khi những người đó xuất hiện đều hết sức kích động. Cái cảm giác như được sống lại khiến cho bọn họ không thể nào giữ được bình tĩnh.
 
Sau khi xác định phương hướng, tất cả đều nhanh chóng trở về gia tộc. Chuyện có liên quan tới Lôi tiên giới từ từ truyền khắp cả tinh vực La Thiên. Trong câu chuyện đó có một cái tên được hơn trăm tu sĩ của hơn mười gia tộc tu chân truyền đi. Đó là người mà trước cánh cửa của Lôi tiên giới, khi mà quái nhân tóc bạc thôn phệ tu sĩ đang xuất hiện mà kháng lại.
 
Đó là người mà vào lúc nguy hiểm đã sử dụng thần thông giúp cho đám tu sĩ thoát khỏi tử vong.
 
Đó là người mà vào lúc Lôi tiên giới sập xuống đã giúp cho người khác có được niềm tin, lại sử dụng một mảnh đại lục nhỏ trăm trượng để cứu mọi người. Đó cũng là người dẫn mọi người nhảy vào truyền tống trận của Lôi Tiên điện. Một tiếng quát “Nhường đường” không một người nào dám ngăn cản. Trước khi truyền tống trận tan biến đã dẫn mọi người vào đó mà rời đi.
 
Người đó có tên là Hứa Mộc.
 
Trong số trăm tu sĩ đó thuộc về các gia tộc có lớn có nhỏ. Nhưng mấy chục gia tộc tu chân hợp lại một chỗ thì có thể tạo ra một lực lượng không thể xem thường. Dưới lực lượng đó, lần đầu tiên thấy Lôi Tiên điện không hề đề cập một chút tới chuyện về truyền tống trận, coi như không hề xảy. Trên thực tế, hơn mười gia tộc tu chân cũng không thể không nói tới việc này, không thể không tôn sùng cái tên Hứa Mộc.
 
Dù sao thì mỗi tộc nhân xông vào cấm địa truyền tống trận của Lôi Tiên điện cũng đều là một chuyện nguy hiểm đối với toàn tộc. Mà việc này cơ bản không thể che giấu, chắc chắn Lôi tiên điện cũng đã biết.
 
Chờ đợi Lôi Tiên điện sát phạt chẳng bằng kết hợp lại một chỗ. Như thế may ra vẫn còn một con đường sống. Nếu không, tộc nhân chỉ có cách chạy khỏi Lôi tiên giới. Nhưng tộc nhân có thể đi tới Lôi tiên giới cũng đều là đệ tử chân truyền của mỗi gia tộc, là lực lượng nòng cốt trong tương lai của mỗi gia tộc, làm sao có thể tiêu diệt.
 
Mỗi một người chưởng quản gia tộc đều là những kẻ thâm sâu. Đạo lý đó hiển nhiên là bọn họ hiểu rất rõ. Vì vậy mà tất cả đã thành công xóa bỏ chuyện xông vào cấm địa Lôi tiên giới.
 
Nhưng đồng thời, cái tên Hứa Mộc cũng được bọn họ lan truyền ra ngoài.
 
Nhất là qua cái miệng của những người được cứu ra, cái tên Hứa Mộc đã được phóng đại lên không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng chẳng người nào có thể phân biệt được tu vi của Hứa Mộc là gì?
 
Gia chủ sau khi hỏi tộc nhân một cách cẩn thận, nhất là khi nghe nói tới trận đánh với quái nhân tóc bạc mà ai nấy đều hoảng sợ.
 
Cuối cùng, cái tên Hứa Mộc ở tinh vực La Thiên đã trở thành một cơn gió lốc cứ vậy mà lan ra ngoài. Tuy nhiên cũng chẳng có người nào gặp lại hắn. Hắn biến mất không còn có một chút tăm hơi, trở thành một sự bí ẩn.
 
Ở khu vực phía Tây của tinh vực La Thiên.
 
Đây là một khoảng tinh không rộng lớn với vô số tinh vân tỏa ra ánh sáng, tạo thành khung cảnh kì dị. Chúng khiến cho người nhìn thấy cũng phải say mê.
 
Trong tinh vực La Thiên, ở bốn vùng Đông Tây, Nam Bắc thì ở vùng phía Tây có số lượng mãnh thú nhiều nhất. Mặc dù có diện tích lớn nhưng tu sĩ ở đây so với trước kia có thể nói là không nhiều lắm. Thậm chí có thể nói trong cả vùng phía Tây cũng chỉ có gần bảy nơi mà tu sĩ không thể bước vào. Bởi vì nơi đó, cho dù là tinh không cũng rất nguy hiểm. Bởi thường thường mãnh thú ở đây vượ sa sức chịu đựng của mãnh thú.
 
Nơi đây được tu sĩ La Thiên gọi là đường biên giới.
 
Chỉ có một số người có đại thần thông, có lẽ bởi vì cần một số tài liệu luyện đan hoặc bảo vật mới tiến vào khu vực ranh giới này. Nhưng bọn họ cũng không dám xâm nhập quá sâu, chỉ di chuyển ở phía ngoài. Bởi vì sâu trong vùng ranh giới có những vị trí hết sức kinh khủng.
 
Vào lúc này, trong khu vực phía Tây của tinh vực La Thiên, ở sâu vị trí trung tâm của vùng ranh giới là một vùng ảm đảm không có chút ánh sáng, chỉ có một bóng tối bao phủ. Đưa tay lên gần như không thấy được năm đầu ngón tay.
 
Trong tinh không không hề có một đốm sáng, bóng tối khiến cho người ta sợ hãi. Đồng thời không gian yên tĩnh một cách đáng sợ, giống như từ lâu tới nay, nơi này không có bất cứ một người nào đặt chân tới. Trong bóng tối chợt xuất hiện một điểm sáng. Lúc đầu, điểm sáng rất yếu, nhưng một lát sau nó liền tỏa ra ánh sáng chói mắt. Thậm chí toàn bộ khoảng không gian cũng lập tức được chiếu sáng.
 
Trong khoảng khắc ánh sáng chiếu rọi, có thể thấy trong tinh không có tầng tầng, lớp lớp sương mù. Làn sương đó như sợ ánh sáng nên vào lúc mà ánh sáng tỏa ra, chúng nhanh chóng co lại một phía. Trong nháy mắt để lộ ra một khoảng trống rộng ngàn trượng.
 
Điểm sáng đó từ từ lớn dần, cuối cùng tạo thành một gợn sóng. Trong sự chấn động của không gian, giữa vòng sóng xuất hiện một cái bóng người.
 
Bóng người đó từ từ rõ ràng, rồi xuất hiện một người.
 
Vừa xuất hiện, ánh mắt Vương Lâm có một sự cẩn thận. Bởi trong khoảng khắc ánh sáng biến mất, hắn đã nhìn rõ tất cả mọi thứ. Mà ngay sau khi vầng ánh sáng biến mất, sương mù ngoài ngàn trượng lập tức nhúc nhích, chực bao phủ toàn bộ phạm vi ngàn trượng đó lại.
 
Sau khi vòng ánh sáng biến mất, không gian trước mặt Vương Lâm tối sầm lại. Nhưng lập tức tóc gáy toàn thân hắn dựng đứng, cảm giác nguy hiểm lan ra khắp toàn thân.
 
Chằng cần phải nghĩ ngời, nguyên thần của hắn nhanh chóng vận động, hai tay bắt quyết. Nhất thời, hai quả lôi cầu sáng ngời phát ra những tiếng loẹt xoẹt xuất hiện trên hai tay của hắn.
 
Trong khoảng khắc khi hai quả cầu xuất hiện, quang cảnh xung quanh lại hiện lên. Lúc này, chỉ thấy sương mù đã bao phủ tới phạm vi còn cách đó hơn trăm trượng, đang tiếp tục lan tới. Nhưng lúc này bị ánh sáng của tia chớp chiếu tới, chúng vội vàng lui lại tới ngoài ngàn trượng.
 
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, nhìn chằm chằm về làn sương mù cách đó ngàn trượng mà không khỏi nhíu mày.
 
– Đây là đâu?
 
– Làn sương mù có chút gì đó không bình thường, bên trong như ẩn chứa một tính mạng nào đó. – Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm, tay phải hắn giơ quả cầu đang phát ra những tiếng nổ, về phía trước mà đi.
 
Trong nháy mắt, làn sương mù tách ra một con đường để cho lôi cầu xâm nhập. Vương Lâm theo sát phía sau, cứ vậy mà đi về phía trước. Hắn cứ bám theo lôi cầu, tiếp tiếp tục đi. Cho tới tận lúc ánh sáng của quả cầu yếu dần mà vẫn chưa ra khỏi làn sương mù.
 
Trên đường di, Vương Lâm vẫn luôn nhíu mày. Sương mù xung quanh hoàn toàn không bình thường. Thần thức của hắn không dám tản ra bởi bản thân có cảm giác nếu làm như thế sẽ khiến cho sương mù có sự thay đổi bất ngờ.
 
Cảm giác đó tuy có chút mông lung nhưng lại rất mạnh.
 
Phi hành ba ngày liên tiếp, Vương Lâm chợt dừng lại. Phía trước vẫn là làn sương mù vô tận, không hề có một chút thay đổi, giống như nó không hề có điểm cuối vậy. Suy nghĩ một chút, hai mắt Vương Lâm chợt sáng ngời. Hắn từ từ bình tĩnh lại, tinh thần thả lỏng, bước về phía trước một bước. Lập tức, một gợn sóng từ chân hắn xuất hiện.
 
Hai mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, thử dung nhập vào trong không gian. Hắn lại bước tiếp bước thứ hai. Tới lúc này, gợn sóng dưới chân hắn càng lúc càng nhiều tản ra xung quanh. Vương Lâm đã tìm được cái cảm giác dung nhập vào trong không gian.
 
Lúc này đây có thể nói là lần dung nhập vào trong trời đất nhanh nhất của hắn. Tất cả đều là nhờ công của Viêm Lôi tử. Vào lúc này, nguyên thần của Vương Lâm có thể nói là đã có cực nhiều kinh nghiệm dung hợp với trời đất. Ngay cả thân thể bên ngoài cũng vậy.
 
Tới bước thứ ba, trong khoảng khắc khi chân Vương Lâm hạ xuống, hắn liền biến mất, chỉ còn lại một vòng sóng ở đó mà thôi. Một lát sau, không gian liền bị sương mù xung quanh ập tới, trở lại một khoảng không vô tận không hề có một chút ánh sáng.
 
Không biết bao nhiêu lâu, chẳng biết cách đó bao xa, giống như là ở cuối làn sương mù. Mặc dù ở đây vẫn có sương mù nhưng mức độ đậm đặc của nó trở nên mỏng manh hơn rất nhiều. Đột nhiên một làn sóng chợt xuất hiện khiến cho sương mù chợt tản ra. Trong khoảng khắc đó, hình ảnh của Vương Lâm ngưng tụ rồi bước ra khỏi gợn sóng.
 
Nhưng khoảng khắc mà hắn bước ra ngoài, hắn lại biến sắc.
 
Đây đúng là ở cuối của làn sương nhưng cách Vương Lâm ba trượng lại có một bức tường thịt đỏ sậm. Bức tường thịt đó quá lớn, kéo dài không thể nhìn thấy điểm cuối. Thậm chỉ ngẩng đầu nhìn lên cũng chỉ toàn thấy thịt và thịt.