Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 79 Lạt mềm buộc chặt

Về lại xe, Thích Tự nhìn bóng người in trên cửa sổ, vẫn đang nghĩ về câu hỏi như tra khảo linh hồn của mẹ hồi nãy.

Tuy lúc ấy hắn đã nhanh chóng gạt đi được, nhưng nhịp tim vẫn tăng tốc như điên vì đã lỡ để lộ ra cảm xúc.

Hắn vô thức vuốt vuốt bề mặt ghế da, không khỏi buồn bực, chẳng lẽ mình thể hiện… rõ thế à?

Đến nơi, Phó Diên Thăng quả nhiên đã có mặt ở khách sạn, đang ngồi trên sofa xem tài liệu, bên cạnh là một túi hành lí cầm tay, có vẻ không mang theo nhiều đồ lắm.

“Về rồi đấy à?” Phó Diên Thăng đánh mắt nhìn đồng hồ, “Tối nay có hai chuyến bay đến Yến Thành, một lúc 9:45 một lúc 12:20, chúng ta cũng phải nhanh đấy.”

Thích Tự ừ một tiếng rồi vội vàng vào phòng thu dọn hành lí.

Phó Diên Thăng cũng đi theo, khoanh tay tựa cửa hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”

Thích Tự thót tim một cái: “…Không cần đâu.”

Hắn biết để trợ lí hay thư kí giúp mình việc này rất bình thường, nhưng cứ nhớ đến hôm Phó Diên Thăng cầm quần lót của mình hỏi “Cậu để người đàn ông khác lấy cho mình thứ này?” là hắn lại ngượng ngùng khó tả.

Từ khi kí hợp đồng mới đến giờ, Thích Tự cảm nhận rõ ràng Phó Diên Thăng vẫn không ngừng thăm dò phá vỡ rào cản tâm lí bằng cách tham dự vào cuộc sống của hắn, xâm lấn đến cả những khía cạnh riêng tư nhất.

Từ công việc cho đến sinh hoạt, từ tư tưởng cho đến nhu cầu tình cảm…

Không thể bàn cãi, quan hệ của Thích Tự với Phó Diên Thăng đã không còn nằm trong phạm vi hợp đồng.

Nói trắng ra thì, hắn đang yêu đương thật rồi.

Thích Tự không có quá nhiều đồ phải sắp xếp, ngoài mấy thứ như ví tiền và giấy tờ tài liệu quan trọng ra thì chỉ mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân cùng với hai ba bộ quần áo để thay giặt, phần còn lại nhờ Ngô Song hoặc Trình Lệ Quân dọn hộ rồi gửi về nhà là được.

Chưa đến hai mươi phút sau, hắn đã đóng xong hành lí.

Khi hai người lên xe rời khách sạn, Thích Tự mới hỏi Phó Diên Thăng: “Ngô Song có biết chuyện chúng ta đi Yến Thành không?”

Sau khi được giao nhiệm vụ đào bới Weibo của Diệp Khâm Như hôm qua, đối phương cũng chưa gửi lại báo cáo phân tích cho hắn.

“Cậu ấy cũng đi, chắc giờ này đang ở sân bay rồi.” Phó Diên Thăng hơi liếc về phía sau, “Xe kia là người của cậu hả?”

Thích Tự miễn cưỡng đáp: “Ừm, ba tôi lại thuê thêm vệ sĩ.”

Phó Diên Thăng hỏi: “Cậu có muốn dẫn theo bọn họ đến Yến Thành không?”

Thích Tự: “Mang theo hai người, còn lại thì thôi.”

Phó Diên Thăng hỏi một trong số các vệ sĩ về thông tin của tất cả bọn họ, chọn ra hai người rồi gửi số căn cước cho Ngô Song đi mua vé trước.

Rốt cục bọn họ cũng đến kịp chuyến 9:45. Lên máy bay, Phó Diên Thăng lại nói cho Thích Tự không ít tin tức về Diệp Khâm Như mà mình đã thu thập được trong ngày qua đủ đường móc nối.

Rạng sáng, máy bay đáp xuống Yến Thành, đến khi đoàn người về tới khách sạn ở trung tâm thành phố thì đã là hai giờ.

Làm thủ tục đăng kí xong xuôi, Ngô Song đưa thẻ phòng cho Thích Tự: “Đây là thẻ phòng VIP giường đôi số 1220.”

Thích Tự nhận thẻ phòng mà sững sờ… phòng giường đôi?

Hắn liếc qua Phó Diên Thăng, người kia vẫn đang dặn dò gì đó với Ngô Song, không nhìn lại hắn.

Lát sau ba người vào tháng máy, Ngô Song đi ra ở tầng 8, Phó Diên Thăng lại tiếp tục đi cùng hắn lên tầng 12.

Hai người một trước một sau đi tới phòng 1220, Thích Tự quẹt thẻ bước vào, Phó Diên Thăng cũng yên lặng theo sát phía sau.

Thích Tự cố ra vẻ bình tĩnh đặt hành lí xuống, nhưng nhịp tim thì ngày một tăng tốc…

Thì ra Phó Diên Thăng muốn ngủ chung với hắn thật.

Chậc, phòng giường đôi…

Đây coi như là lần đầu tiên bọn hắn chung chăn gối đấy nhỉ?

Dù sao đã là bạn trai thì ngủ chung cũng không thành vấn đề.

Hôm nay muộn vậy rồi, mai còn có chính sự, cùng lắm chắc bọn họ cũng chỉ hôn một cái trước khi ngủ thôi? Với ôm ôm chút nữa?

Phó Diên Thăng nhìn quanh phòng một lượt, xác nhận không có vấn đề gì xong mới trở ra cửa: “Phòng được đấy, nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi sang tìm cậu sau.”

“Hmm?” Thích Tự còn đang mải mê tưởng tượng, nghe vậy thì sửng sốt, “Anh không ngủ với tôi à?”

Phó Diên Thăng: “…”

Bản thân Thích Tự nói xong cũng không khỏi kinh ngạc, lúng túng đọ mắt với Phó Diên Thăng ngay trước cửa ra vào.

Phó Diên Thăng nhìn chằm chằm vài giây rồi nhướng mày hỏi: “Cậu muốn tôi ngủ cùng?”

Thích Tự lập tức nói: “Không phải.” Phủ nhận xong lại nhả tiếp hai chữ, “Tùy anh.”

Trên mặt còn tỏ rõ ý “tự anh không muốn hưởng phúc lợi của mình thì đừng trách tôi vô tình”.

Phó Diên Thăng cười hừ một tiếng trong cuống họng, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: “Tới đây.”

Thích Tự nhìn động tác là biết người kia lại muốn hôn, trong lòng ngượng ngùng nhưng thân thể vẫn vô thức tiến về phía đối phương.

Phó Diên Thăng ôm lấy eo hắn, bắt đầu hôn môi, Thích Tự cũng nhanh chóng nhắm mắt lại hưởng thụ.

Hai người triền miên tròn ba phút, đến khi hơi thở đã có phần hỗn loạn, Phó Diên Thăng mới tách ra, thâm tình nhìn Thích Tự ở trước mắt, thấp giọng cười hỏi: “Chẳng phải cậu vẫn chưa chấp nhận được à?”

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng gảy mũi hắn một cái: “Bao giờ nghĩ thông suốt rồi thì hẵng mời tôi, nếu không nhỡ bị tôi làm gì trên giường, cậu lại xấu hổ cạch mặt tôi luôn quá.”

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng buông hắn ra, mở cửa nói: “Tôi ở phòng bên cạnh, có việc gì thì cứ gọi, ngủ ngon.”

Người kia rời đi xong, Thích Tự vẫn giữ mặt tỉnh bơ vọt vào toilet tắm rửa đánh răng thay đồ, đến khi đối mặt với giường lớn trống rỗng mới không nhịn được mà chửi thầm một tiếng: “FẮC!”

Uổng công hắn tự làm công tác tâm lí cho bản thân nãy giờ!

Tên chết tiệt kia lại giở trò lạt mềm buộc chặt đây mà!

*

8h sáng hôm sau, Thích Tự tỉnh dậy, nhắn cho Phó Diên Thăng một tin rồi cùng xuống ăn buffet sáng của khách sạn.

“Ngủ không ngon à?” Phó Diên Thăng cũng nhìn ra tinh thần xuống sắc của hắn.

Thích Tự ừ một tiếng, không biết do là ngủ muộn hay lạ chỗ mà tối qua ngủ rất nông. Hắn nhấp một ngụm cafe, thấp giọng hỏi: “Nhìn rõ lắm à?”

Phó Diên Thăng nhìn ra lo lắng của hắn, lắc đầu cười: ” Lại còn lo mất hình tượng à? Yên tâm đi, có mất ngủ ba ngày thì cậu vẫn là người chói mắt nhất trong đám đông thôi.”

Thích Tự bật cười, không đáp lại.

Ăn sáng xong, hai người và Ngô Song cùng về phòng, bàn xem trưa nay gặp Diệp Khâm Như có thể phát sinh những vấn đề gì.

Sau một đêm vật lộn với Weibo, Ngô Song rốt cục đã xem hết 6000+ bài đăng của Diệp Khâm Như, cũng ròng rã viết xong tám trang báo cáo phân tích ngay trong tối qua.

Lúc này, hắn đang ngồi trên sofa giải trình về phân tích của mình cho Thích Tự và Phó Diên Thăng với hai con mắt thâm quầng: “Một nửa số bài đăng trên Weibo của Diệp tổng là để chia sẻ tin tức trong ngành hoặc liên quan công việc, nội dung đều chính thức và trung lập, rất khó phân tích; mặt khác, 3000 còn lại đều là selfie, mẩu chuyện nhỏ hoặc mấy lời deep deep của anh ta, trong đó selfies chiếm 1/6, tức là khoảng 500 post, với đủ loại góc độ tư thế cảnh nền…”

Phó Diên Thăng ngắt lời đối phương, hỏi: “Có thấy ảnh đã qua chỉnh sửa không?”

Ngô Song: “Không, đều rất tự nhiên, có vẻ tiêu chuẩn cũng cao lắm, cảm giác chính là một nhân vật tinh anh trong đời thực.”

Phó Diên Thăng trầm ngâm nói: “Xem ra người này cũng tự luyến lắm.”

Ngô Song gật đầu lia lịa: “Phải đấy! Tôi xem mà thiếu điều bị tẩy não bởi loạt ngôn từ phô trương của anh ta luôn rồi, cảm giác người này quá đẳng cấp, rất đáng để người ta mến mộ, theo đuổi…”

Phó Diên Thăng cười nhạt: “Nhưng tự luyến mà sở hữu năng lực khiến người khác luyến mình thì cũng khá đấy chứ, chả phải người nổi tiếng siêu sao gì mà đăng hình sinh hoạt thường ngày như vậy, không cẩn thận là dễ phản tác dụng lắm.”

Thích Tự khó hiểu lên tiếng: “Tại sao đăng ảnh không chỉnh sửa lại là tự luyến?”

Phó Diên Thăng giải thích: “Dùng đến photoshop chứng tỏ nội tâm anh ta không chấp nhận được bản thân thực, mà nguyên nhân sâu xa chính là sự tự ti. Tất nhiên, tự luyến cũng còn chia ra nhiều dạng, như tự luyến phô trương, tự luyến yếu ớt, rồi thì dạng mâu thuẫn giữa tự ti với tự phụ nữa… Cuốn “Sổ tay chẩn đoán và thống kê các rối loạn tâm lí” có giải thích tương đối cặn kẽ, khả năng là Diệp Khâm Như rơi vào nhóm “tự luyến thích thể hiện”.”

Thích Tự nhìn Phó Diên Thăng đầy ngạc nhiên: “Anh còn đọc cả về lĩnh vực này?”

“Gặp qua trong lúc tìm tư liệu về tâm lí học thôi.” Phó Diên Thăng nhìn về phía Ngô Song, “Cậu nói tiếp đi.”

Ngô Song: “Căn cứ vào phát hiện tổng kết của tôi—vào thời điểm công việc thuận lợi, Diệp Khâm Như sẽ chẳng mấy khi đăng bài về “tuyên ngôn tình yêu” gì đó, ngược lại chỉ khuyên netizen cố gắng phấn đấu vì mơ ước, còn nói con người ta phải theo đuổi mộng tưởng thì mới xứng đáng có được tình yêu, tiêu biểu như những update trong khoảng thời gian làm quản lí marketing ở LEN… Song hai năm trở lại đây, ngôn luận của anh ta đã có thay đổi, bắt đầu điên cuồng chia sẻ về triết lí, không hề che giấu khát vọng đối với tình yêu, đồng thời còn thể hiện ra một vài thái độ tiêu cực…”

Phó Diên Thăng rũ mắt lắng nghe, không biết là đang suy nghĩ gì.

Đến khi Ngô Song đã xong, hắn trầm mặc thêm một lát, rồi mới nói cho Thích Tự về chiến lược đàm phán ngày hôm nay: “Tôi thiết nghĩ hôm nay chúng ta cứ tỏ ra bình thường như bạn bè gặp mặt thôi, tâm sự trời bể để hiểu rõ lẫn nhau, chứ đừng nhắc đến chuyện phát triển bộ phận công nghệ của tập đoàn Tư Nguyên vội.”

Thích Tự: “Nhưng tôi không có khiếu nói chuyện phiếm xã giao cho lắm.”

Phó Diên Thăng: “Không sao, nếu cậu không muốn nói thì cứ ngồi nghe là được.”

“Nhưng nếu tôi không nói, thì có lộ ra…” Thích Tự ngập ngừng.

“Lộ ra cậu không biết gì ấy hả?” Phó Diên Thăng bật cười nói ra lo lắng của hắn, “Cậu mới là sinh viên đại học, không giỏi ăn nói cũng bình thường thoi, chưa kể Lão Tử đã nói rồi “Nước cho đi nhưng chưa từng đòi lại”, ở một góc độ nào đó thì yếu thế và vô tri cũng là một chiến thuật đàm phán đấy.”

Thích Tự: “…???”

Yếu thế thì hắn hiểu, nhưng “vô tri” là vô tri nghĩa nào?

Phó Diên Thăng không giải thích bao nhiêu, nhưng điệu bộ ung dung điềm tĩnh của đối phương vẫn tiếp cho Thích Tự không ít sức mạnh.

Bọn họ hẹn Diệp Khâm Như lúc 12h trưa, tại một nhà hàng cao cấp gần khách sạn, chỉ với ba người, không có Ngô Song.

11h45, Phó Diên Thăng và Thích Tự đã có mặt ở nhà hàng, Diệp Khâm Như vẫn chưa tới.

“Anh làm thế nào mà hẹn được anh ta vậy?” Thích Tự hỏi.

“Từ hồi làm ở Hoàn Thịnh Cảng Thành, tôi có quen một khách hàng là bạn học thạc sĩ với Diệp Khâm Như.” Phó Diên Thăng nói.

Thích Tự nghe vậy, lại không nhịn được mà khâm phục mạng lưới hệ của Phó Diên Thăng một phen.

Không biết có phải nhân vật tinh anh có tên tuổi đều thích đúng giờ hay không, mà đúng 11h59, Diệp Khâm Như chuẩn xác xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người đàn ông kia mặc bộ trang phục thiết kế riêng, mày rậm mắt sáng, mũi cao thẳng tắp, ở ngoài còn cuốn hút hơn cả ảnh chụp trên Weibo, từng hành động cử chỉ đều toát lên phong thái tự tin.

“Nghe danh Diệp tổng đã lâu.” Phó Diên Thăng bắt tay với đối phương.

“Phó tổng cứ khách khí.” Diệp Khâm Như lại nhìn về phía Thích Tự, “Còn đây chắc là cậu chủ của tập đoàn Tư Nguyên phải không nhỉ?”

“Không sai, cậu ấy chính là Thích Tự.” Phó Diên Thăng nói.

“Xin chào.” Thích Tự không kiêu không ngại cất lời chào hỏi.

Diệp Khâm Như bắt tay với hắn, đánh giá vài giây rồi mới buông ra ngồi xuống.

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Bao giờ nghĩ thông suốt thì hẵng mời tôi:)”

Thích Tự: “Tôi thông suốt rồi mà!”

Phó Diên Thăng: “Cậu không nói ra thì sao tôi biết~”

Thích Tự: “…”

Tự làm tự chịu, không ai ngủ cùng, nguyên đêm tịch mịch…

vtrans by xiandzg