Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 802: Bạch Oánh ra tay 2

Nháy mắt phong nhận hiện lên, một cỗ uy áp nhanh chóng khuếch tán, bổ thẳng về hướng Trang Nhị Quân, những nơi phong nhận đi qua, thiên địa run rẩy chao đảo.

– Quỷ Tiên Tử, ta liều mạng với ngươi!

Không còn đường trốn, tốc độ lại không nhanh bằng Bạch Oánh, sắc mặt Trang Nhị Quân nhất thời xanh mét, nghiến răng nghiến lợi quát, thủ ấn hoảng sợ kết xuất, chân khí trước người bạo tuôn, một cỗ hoàng mang ngưng tụ hóa thành vô số thủ ấn xuyên thấu không gian, giống như có vạn mũi tên cùng phi, vặn vẹo không gian ba văn trực tiếp bạo lướt bay ra.

– Chút tài mọn, trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa võ vương cùng võ soái là thế nào!

Đôi mắt Bạch Oánh không biến hóa, sát ý hiện lên, bàn tay quỷ dị uốn éo, thủ ấn biến hóa.

– Hô hô!

Vào thời khắc này, trong không gian xuất hiện một quầng sáng vô hình, quầng sáng hình vòng cung, chỉ mang rậm rạp bén nhọn ngăn trở bên dưới quầng sáng, căn bản không cách nào tiến được nửa phần.

– Phá!

Bạch Oánh quát một tiếng, quầng sáng co rút lại, lập tức thu liễm.

Không gian vặn vẹo, lập tức bành trướng, tiếp theo trực tiếp nổ tung.

– Phanh phanh!

Trong tiếng nổ vang, năng lượng cũng không phát tiết ra ngoài quá nhiều, hoàn toàn nổ bạo trong quầng sáng kia, thủ ấn rậm rạp bén nhọn giờ phút này trực tiếp tiêu tán trong không gian.

– Chết đi!

Bạch Oánh lại quát một tiếng, thủ ấn đẩy ra, phong nhận thật lớn trên không trung bỗng dưng run lên dữ dội, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người vô số phong nhận bạo lướt ra.

Phong nhận bay đầy trời, không gian ba văn sôi trào cuồn cuộn, vừa nhìn thấy cảnh tượng này Trang Nhị Quân dâng lên cảm giác nguy hiểm cực độ, nhanh chóng biến hóa thủ ấn, trước người hình thành một đạo cương quyển thổ hoàng sắc cực lớn.

Hưu hưu…

Phong nhận đánh lên cương quyển, cự lực ngập trời khuếch tán, như cuồng phong tàn sát bừa bãi bám theo cỗ phong bạo làm cả không gian như nứt vụn, khí thế cường hãn tràn vào trong lòng mọi người.

– Ca ca…

Cương quyển chỉ kiên trì được trong nháy mắt, lập tức nứt nẻ, Trang Nhị Quân vừa phun ra ngụm máu tươi, vô số phong nhận trực tiếp xuyên vào trong cơ thể hắn.

Phanh!

Ngay sau đó hai mắt Trang Nhị Quân biến thành kinh hãi, lập tức biến thành tro tàn, tiếp theo sau thân hình đột nhiên vỡ ra, phong nhận vô tận phá hủy đan điền khí hải cùng lục phủ ngũ tạng của hắn, hóa thành huyết vũ rơi xuống.

Một màn này rơi vào trong mắt toàn bộ cường giả, mọi người hít sâu một hơi, võ soái cửu trọng cứ thế bị đánh chết.

– Nhị đệ…

Trang Đại Quân bi thanh hét lớn, lúc này hắn đơn độc đối chiến với Đông Vô Mệnh nên cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.

– Đó là võ vương cường giả!

– Là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, trong truyền thuyết nàng lánh đời đã lâu, không nghĩ tới gia nhập Phi Linh môn, còn đột phá tới võ vương!

Trong ngoài chiến trường, không ít người đã nhận ra Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, nhất thời từng tiếng hô kinh hãi truyền ra.

– Phi Linh môn có võ vương!

Nếu Phi Linh môn có võ vương thì khác hẳn, võ vương trấn thủ, loại thực lực này không kém thế lực nhị lưu đỉnh cấp, thế lực nhị lưu bình thường căn bản không thể đánh đồng.

– Phi Linh môn, rốt cục ẩn giấu bao nhiêu thực lực?

Xa trên không trung, Lôi trưởng lão cực kỳ kinh ngạc, Quỷ Tiên Tử đột phá võ vương, còn ở trong Phi Linh môn, việc này hắn hoàn toàn không biết.

– Đã lâu không lộ mặt, đám lão gia hỏa các ngươi còn chưa quên ta đi!

Bạch Oánh giết chết một võ soái cửu trọng, vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa, ánh mắt lướt qua những người đang có mặt.

– Mau lui lại, mọi người mau lui lại!

Phương Ngọc Quý nhìn thấy không ổn, nhất thời hét lớn một tiếng, thủ ấn biến hóa, hai quyền nháy mắt oanh ra.

Phanh phanh!

Lực lượng bàng bạc chấn động không gian, Lộc Sơn lão nhân cùng Thanh Hỏa lão quỷ vốn đã chật vật lại bị đẩy lui, sắc mặt hai người tái nhợt, khóe môi chảy máu, hai người có thể dây dưa Phương Ngọc Quý tới bây giờ cũng đã không sai.

– Đệ tử Hợp Hoan tông, mau lui lại!

Mã Cư Huyền đang chiến đấu kịch liệt cùng Bạch Linh, âm tà hét lớn, sắc mặt vô cùng khó xem.

Phanh phanh!

Cơ hồ đồng thời mọi người càng thêm liều mạng, chỉ muốn chạy trốn.

– Ngao!

Bạch Linh rít gào, sáu chiếc đuôi như cự mãng bốc lên, trực tiếp xuyên qua không gian hoàn toàn phong tỏa đường đi của Mã Cư Huyền.

– Phá cho ta!

Mã Cư Huyền đánh ra thủ ấn, chân khí quanh thân tăng lên tới cực hạn, trong mắt lộ ra hận ý, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, chỉ một thoáng chân khí quanh thân trướng lớn, biến thành hỏa cầu rậm rạp bao phủ chung quanh, chân khí càng tiêu hao mạnh mẽ hơn trước.

Oanh oanh oanh…

Hỏa cầu nổ tung, không gian bị tạc mở, uy áp khủng bố nóng cháy như dời non lấp bể khuếch tán, chấn động không gian nổi lên ba đào kịch liệt, nhiệt độ đáng sợ thậm chí biến không gian thành xích hồng sắc.

Sóng lửa thổi quét, Bạch Linh thu lại sáu chiếc đuôi, chân khí cuồng bạo nóng cháy kia làm cho nàng cũng phải tạm lánh mũi nhọn.

– Đông Vô Mệnh, món nợ này ngày sau chúng ta tiếp tục tính!

Trang Đại Quân lạnh quát một tiếng, liều mạng oanh ra công kích, chấn khai không gian trực tiếp bỏ chạy…

– Muốn chạy trốn, chỉ sợ các ngươi không dễ dàng như vậy đi!

Thân ảnh Bạch Oánh vặn vẹo không gian, nháy mắt xuất hiện ở không trung xa xa.

Sưu sưu sưu…

Vài võ soái cửu trọng vừa tách khỏi sự dây dưa của đối thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm Quỷ Tiên Tử, nhất thời sắc mặt càng thêm khó xem.

– Quỷ Tiên Tử, ngươi đừng quá đáng!

Ánh mắt Phương Ngọc Quý lóe ra, quát lớn.

– Ta quá đáng, bốn sơn môn các ngươi liên thủ đối phó Phi Linh môn chúng ta, chẳng lẽ còn nói ta quá đáng sao, hiện tại đánh không lại thì muốn chạy, các ngươi nghĩ Phi Linh môn dễ khi dễ chứ gì!

Quỷ Tiên Tử lạnh nhạt nói.

– Kiệt kiệt, hôm nay nếu đã tới đây, vậy đều lưu lại đi!

Thân ảnh Đông Vô Mệnh rơi xuống bên cạnh Bạch Oánh, ánh mắt nhìn chằm chằm nhóm người Phương Ngọc Quý, sát ý tràn ngập.

Sưu sưu!

Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân cũng rơi xuống bên cạnh Bạch Oánh, ánh mắt Lộc Sơn lão nhân trở nên si ngốc, nói:

– Bạch Oánh, ngươi rốt cục xuất quan!

Bạch Oánh trừng mắt nhìn hắn, nhất thời Lộc Sơn lão nhân giống như hài đồng thè lưỡi, không dám nói thêm lời nào.

Phanh!

Giữa không trung, Tưởng Lượng Nguyệt cùng Lôi trưởng lão hoàn toàn tách ra xa, chỉ một lần lắc mình Tưởng Lượng Nguyệt đã đi tới bên người Phương Ngọc Quý.

Lôi trưởng lão cũng không có ý muốn tiếp tục truy theo, hắn không cần liều mạng, huống chi không phải lúc, thực lực hai người sai biệt không bao nhiêu, ngăn chặn đối thủ còn không sao, nhưng muốn giết người thì không khả năng.

Hiện tại bởi vì họ đã dừng tay, khắp chung quanh người của bốn sơn môn đều thối lui hội tụ, chỉ còn lại vài võ soái cùng linh soái của bốn sơn môn tụ tập gần Tưởng Lượng Nguyệt bọn hắn.

Sưu sưu…

Lý Trì Chính, Khang Tử Vân, Úc Khánh, Tương Viễn Quan cũng đi tới, mỗi người đều bị thương, sắc mặt trắng bệch, cuộc chiến vừa rồi kịch liệt thế nào đều có thể nghĩ.

Giờ phút này nhân mã song phương đứng đối diện lẫn nhau.

– Hống hống…

Giữa không trung, Nghịch Lân Yêu Bằng, Thái Âm Yêu Thỏ tập hợp xuất hiện.