Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 805: Rốt cuộc cũng chạy tới

Mà đám đệ tử Hắc Sát giáo vốn ở ngay gần đó lúc này đã bị Thiên Âm Trấn Hồn Khúc của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đánh chết mấy nghìn người, những người còn lại cũng bị thương nặng.

Năng lượng rung động khuếch tán, sắc mặt những người có mặt trong nháy mắt đại biến. Loại đối kháng cấp bậc này bọn họ không thể chống lại.

Khục khục.

Trong kình khí cuồng bạo, thân ảnh xinh đẹp của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trực tiếp bị đẩy lùi. Trong miệng xuất hiện tia máu, sắc mặt tái nhợt.

– Khặc khặc, tiểu tử, đi theo ta thôi.

Đẩy lùi Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Mệnh phán quan trực tiếp lao thẳng về phía trước.

Ngao.

Thân thể khổng lồ của Bạch Linh trực tiếp run lên. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, sắc mặt ba người lúc này đại biến, cắn răng lao lên.

– Hừ.

Ánh mắt Thôi Mệnh phán quan trầm xuống, không gian trước người vặn vẹo. Tốc độ nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đánh ra một đạo chưởng ấn nóng bỏng. Lập tức hung hăng đánh về phía Bạch Linh cùng với đám người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.

Phanh Phanh.

Lúc này mấy người Bạch Linh căn bản không kịp lui về phía sau, đạo chưởng ấn nóng bỏng này đang đánh tới. Lập tức bốn đạo chưởng ấn nhanh chóng va chạm với chưởng ấn nóng bỏng kia.

Tiếng nổ vang lên, tức thì một cỗ lực lượng cuồng bạo trút xuống. Bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được lực công kích đám người Bạch Linh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, trong nháy mắt bị phá hủy, rồi một cỗ lực lượng mạnh mẽ trút xuống thân thể bọn họ.

Phanh.

Bị đòn nghiêm trọng như vậy khiến cho khí tức quanh thân Bạch Linh lập tức uể oải. Thân hình bay ngược về phía sau, miệng phun ra một ngụm máu. Ba người một thú liên thủ không ngờ không thể ngăn cả THôi Mệnh phán quan này.

– Bọ ngựa đòi đấu với voi, không biết lượng sức.

Thôi Mệnh phán quan cười lạnh một tiếng. Một kích hung hãn của hắn trực tiếp đẩy lui ba người một thú, ánh mắt lộ ra hung quang nói:

– Cửu Vĩ Yêu Hồ, thu ngươi làm tọa kỵ không tồi. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, các ngươi chết hết đi.

Nói xong, Thôi Mệnh phán quan âm lệ cười lên một tiếng, tiếp tục đánh về đám người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh. Thủ ấn biến hóa, bàn tay nắm chặt. Một đạo trảo ấn phá không bay tới. Kình khí nóng bỏng khiến cho cả không gian chuyển thành màu đỏ, lập tức đánh về phía đám người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.

Phanh Phanh.

Một thân ảnh xinh đẹp trong nháy mắt xuất hiện, trong tay có một đạo phong nhận bàng bạc hung hăng đánh về phía trước. Trực tiếp nghênh tiếng trảo ấn trên bầu trời.

– Hừ. Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh ngươi muốn chết.

Thôi Mệnh phán quan lạnh lùng quát lên một tiếng, trảo ấn lập tức đánh xuống.

Phanh Phanh.

Năng lượng đan xen, chân khí bạo phát, năng lượng bàng bạc trong bầu trời lần thứ hai nổ tung. Dưới công kích hung hãn như vậy, không gian trực tiếp nổ tung, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh phun ra một ngụm máu, thân thể bị đánh bay về phía sau.

– Bạch Oánh.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hét lớn một tiếng, trực tiếp phi về phía Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Giờ phút này, sắc mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đại biến.

Phanh.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lảo đảo rơi xuống mặt đất, sắc mặt ngày càng trắng bệch.

– Nàng không sao chứ? Nhanh mau ăn đan dược vòa.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh vội vã móc ra mấy viên đan dược.

– Ta không sao, hóa ra ngươi cũng quan tâm tới ta.

Nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh khẽ mỉm cười yếu ớt.

– Đã là lúc nào rồi còn nói những lời này, mau ăn đan dược vào.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói.

– Hừ, lúc này còn tình chàng ý thiếp, tất cả chết đi.

Dưới một tiếng quát lạnh lẽo, Thôi Mệnh phán quan tiếp tục lao thẳng về phía trước, chân khí trên người tuôn ra, không gian run rẩy, lúc này căn bản không có ai có thể ngăn cản được hắn.

Thế nhưng lúc này Thôi Mệnh phán quan đột nhiên dừng lại rồi nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía xa. Ánh mắt khẽ đảo qua rồi đột nhiên biến đổi.

– Hừ, Thôi Mệnh phán quan. Vũ Vương nhị trọng mà cũng dám làm càn như vậy.

Một tiếng quát lớn vang lên. Khí tức ngập trời bỗng nhiên từ trên bầu trời đánh xuống. Ngay sau đó nhanh chóng đánh về phía Thôi Mệnh phán quan.

Khí tức ngập trời này này xuất hiện, giữa không trung đột nhiên có mấy đạo khí tức cuồng bạo vọt tới. Trong ánh mắt kinh hãi lúc này có năm đạo thân ảnh xuất hiện. Mấy đạo khí tức này không hề giữ lại mà bộc phát, toàn bộ không gian run rẩy không ngừng.

Phanh Phanh.

Trong bầu trời, đạo năng lượng bàng bạc kia trong nháy mắt đánh tới trước mặt Thôi Mệnh phán quan. Một đạo chưởng ấn trực tiếp chụp xuống, toàn bộ không gian đột nhiên co lại, dưới lực lượng bàng bạc, không gian chung quanh lập tức vặn vẹo.

Thôi Mệnh phán quan cảm nhận mấy khí tức này, sắc mặt lập tức đen lại. Chân khí cuồng bạo từ trong người tuôn ra, dẫn dắt năng lượng thuộc tính hỏa trong không gian, ngưng tụ thành một hỏa cầu đánh về phía trước.

Oanh.

Hai cỗ lực lượng va chạm. Bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được, trong bầu trời lúc này chưởng ấn trực tiếp đánh xuống hỏa cầu. Hỏa cầu dưới chưởng ấn khổng lồ khẽ chấn động rồi tan vỡ. Chưởng ấn trực tiếp đánh vào trên người Thôi Mệnh phán quan.

Phanh Phanh.

Cự lực đánh xuống. Cỗ thanh thế này trực tiếp khiến cho khe sâu đã thành phế tích đất đá chung quanh bay tán loạn. Uy áp cường hãn từ trên bầu trời tràn ngập xuống khiến cho mọi người phía dưới không khỏi run rẩy.

Khục khục.

Trong không gian hỗn loạn, lúc kình khí tiêu tán thì thân ảnh Thôi Mệnh phán quan bị đẩy lui, đồng thời miệng phun ra một ngụm máu. Ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn về mấy người tới.

Trong bầu trời, năm người tới đều đeo khăn che mặt màu đen, căn bản không nhìn thấy rõ dáng dấp. Thế nhưng khí tức trên người năm người tuyệt đối vô cùng cường hãn. Đặt biệt là người vừa mới xuất thủ, khí tức không thể nghi ngờ chính là Vũ Vương, không phải là Vũ Vương bình thường.

Bốn người còn lại đều là Vũ Suất, khí tức đã đạt tới Vũ Suất bát trọng.

Khí tức năm người bạo phát ra, cỗ uy áp này khiến cho trong lòng mỗi người run lên.

– Rốt cuộc cũng tới rồi.

Lục Thiếu Du nở nụ cười. Tuy rằng năm người đều mang khăn che mặt. Thế nhưng từ khí tức trên người năm người, Lục Thiếu Du nhanh chóng nhận ra năm người này là ai. Tới thời khắc cuối cùng, cường giả Vân Dương Tông rốt cuộc cũng chạy tới kịp.

– Các hạ là ai?

Sắc mặt Thôi Mệnh phán quan trắng bệch nhìn vào năm người trước mặt. Cuối cùng ánh mắt nhìn vào người đứng đầu, ánh mắt lóe lên bất định.

– Hừ, ta là ai ngươi không cần phải biết. Ngươi là ai thì ta lại biết. Không cho các ngươi một chút giáo huấn thì Linh Vũ giới các ngươi còn tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch.

Người đứng đầu nói xong, lập tức nói với mấy người phía sau:

– Mấy vị trưởng lão. Động thủ đi.

– Ha Ha, giết.

Mấy tiếng cười to từ trong bầu trời vang lên. Lập tức mấy đạo khí tức bàng bạc từ trên bầu trời đánh xuống. Sát khí nổi lên. Năm người hầu như cùng một lúc đánh về phía Thôi Mệnh phán quan. Đương nhiên chỉ có một người phía trước là lao thẳng về phía Thôi Mệnh phán quan mà thôi. Bốn người còn lại trực tiếp đánh về phía Hắc Bạch vô thường kia.