Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 83 Đạo cụ dạy học

34 giờ đồng hồ—

Từ khi Phó Diên Thăng thông báo cho hắn về khoảng thời gian đếm ngược này, Thích Tự hầu như không làm được việc gì ra hồn.

Hết tỉ mẩn kiểm tra từng góc phòng, xem xem còn gì chưa chỉn chu, đến nhìn đi nhìn lại đồng hồ treo tường, suy đoán Phó Diên Thăng hiện đang làm gì, bao giờ chuẩn bị ra sân bay, rồi lại bồn chồn tính toán mình có nên ra sân bay đón người hay không.

Lần đầu tiên trong đời cảm giác được sự giày vò của chờ đợi, Thích Tự thầm oán Phó Diên Thăng vì đã nhắc đến “34 giờ đồng hồ”, hại hắn đứng ngồi không yên suốt như thế này.

Chưa kể, không biết Phó Diên Thăng bận thật hay vẫn dỗi, mà từ sau khi ngắt cú điện thoại kia, đối phương cũng không hề liên lạc lại với Thích Tự, mãi đến một ngày một đêm sau mới gửi cho hắn một tin trên Wechat: “Tôi chuẩn bị lên máy bay đây.”

Thích Tự nhẹ thở phào một chút, lập tức nhắn lại: “Lên đường bình an.”

12 tiếng sau, tại sân bay quốc tế SF.

Thích Tự ngồi ở hàng ghế sau chiếc Porsche của mình, theo dõi thông tin về chuyến bay trên điện thoại.

—Chuyến bay UA8XX, đáp muộn 1 tiếng 20 phút…

“Chậc…”

Thích Tự lại tắt điện thoại, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngán ngẩm nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Đúng là điên rồi, hôm qua chỉ vì nghĩ về Phó Diên Thăng mà hắn mất ngủ đến quá nửa đêm, vốn đã định ở nhà chờ người, thế rồi đến lúc đưa chìa khóa cho Vương Mãnh lại đổi ý.

Bọn họ đã tính chuẩn thời gian ra đón, nhưng rốt cục máy bay xuống trễ, hắn lại phải ngồi đây đợi thêm tiếng rưỡi.

Vương Mãnh đi quanh một vòng rồi quay lại, gõ gõ lên cửa xe: “Thích thiếu gia, chuyến bay của cậu Phó hạ cánh rồi. Cậu ấy ngồi khoang hạng nhất nên chắc sẽ ra sớm thôi, để tôi vào sảnh đến chờ sẵn, cậu cứ ngồi trong xe đi, đừng ra ngoài.”

Thích Tự “ừ” một tiếng, sau nghĩ ra gì đó, hơi ra hiệu bằng ngón trỏ: “À mà lát gặp anh ta, anh đừng nói là tôi cũng tới.”

Vương Mãnh: “…Tôi biết rồi.”

Thích Tự một lần nữa kéo kín cửa sổ xe, tiếp tục ngồi trong xe nhìn giờ.

Kết quả chỉ thấy, nửa tiếng ngắn ngủi này thậm chí còn dài hơn cả 36 tiếng trước đó… Cứ nghĩ đã qua một lúc lâu lắm rồi, xem điện thoại mới biết chỉ là hai ba phút.

Mãi sau, mãi một lúc sau, không biết đã qua bao nhiêu lâu, bóng hình quen thuộc rốt cục mới xuất hiện.

Hắn trông thấy Phó Diên Thăng mặc trang phục đen bình thường ra khỏi sân bay, Vương Mãnh kéo giúp cho một kiện hành lí 24-inch, đang đưa tay chỉ về phía này.

Phó Diên Thăng gật gù, xách theo một túi ca táp, chậm rãi đi về hướng này.

Thích Tự nhìn đối phương qua lớp cửa sổ xe, chỉ thấy tim hẫng đi một nhịp, sau đó lại đột nhiên tăng tốc, dòng chảy thời gian chậm chạp nãy giờ rốt cục cũng trở lại tốc độ bình thường như keo nước đã khô.

Cảnh tượng tứ phía đều mờ đi, chỉ mình khuôn mặt của Phó Diên Thăng là rõ nét.

Hai người kia tiến đến cạnh xe, sau khi nghe Vương Mãnh nói gì đó, Phó Diên Thăng chuyển hướng ra hàng ghế sau.

“Cộp”, cùng với tiếng cửa xe bật mở, là nửa thân trên của đối phương ngó vào.

Trông thấy Thích Tự trong xe, Phó Diên Thăng khựng lại mọi động tác, nét mặt thoáng kinh ngạc rồi bỗng cười phá lên.

“… Đến đấy à?” Nét cười rất sâu, khiến cho biểu cảm trên gương mặt càng thêm sinh động.

“Anh muốn tôi đến đón còn gì?” Thích Tự nhếch miệng cười nhẹ, có trời mới biết hắn đã phải kiềm chế nhường nào mới ngăn nổi mong muốn xuống xe ôm lấy đối phương ngay lúc này.

Nghe ngữ khí thờ ơ này, Phó Diên Thăng hơi liếc hắn rồi nhìn thẳng về phía trước: “Xin lỗi, máy bay cất cánh trễ, để cậu chờ lâu rồi.”

Điệu bộ nghiêm túc của đối phương cũng khiến Thích Tự sửng sốt, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa cửa xe, hờ hững nói: “Cũng không lâu lắm…”

Phó Diên Thăng: “Này tức là cậu đang trốn học đấy à?”

Thích Tự: “Chứ không thì sao?”

Vương Mãnh sắp xếp hành lí của Phó Diên Thăng xong quay lên ghế lái, chở ba người về.

Thích Tự hỏi hắn: “Bay dài thế mệt không?”

“Hơi hơi, lâu rồi cũng không bay dài.” Phó Diên Thăng cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, “Từ đây về chỗ cậu mất bao lâu?”

“Khoảng 1 tiếng, nếu anh mệt thì cứ chợp mắt đi, bao giờ đến nơi…” Mới nói được nửa câu, Thích Tự giật mình vì thấy tay bỗng dưng bị túm lấy, nhưng rồi cũng không kìm được mà nắm lại, dịu giọng nói, “Bao giờ đến nơi tôi gọi.”

Phó Diên Thăng ừ một tiếng, còn vuốt ve ngón tay hắn một hồi. Hai người quấn quýt đan tay ở một góc Vương Mãnh không thấy được, giống như đang thể hiện nỗi nhớ dành cho nhau.

Lát sau Phó Diên Thăng nhắm mắt lại, Thích Tự không biết đối phương có ngủ hay không, nhưng suốt cả đường, cả hai cũng chưa từng rời tay một phút nào.

Thích Tự thấy lồng ngực âm ấm lại căng căng, ngập chìm trong hạnh phúc, tựa như 36 tiếng dày vò lúc trước đều chỉ để đổi lấy giây phút mãn nguyện này…

Không, vốn dĩ đâu chỉ là 36 tiếng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Diên Thăng, Thích Tự mới nhận ra mình đã nhớ người kia đến nhường nào suốt nửa tháng nay xa cách.

Về đến chung cư, Thích Tự dừng lại dưới lầu để giới thiệu qua cho Phó Diên Thăng về vị trí của nơi này, Vương Mãnh đi đậu xe, chu đáo hộ tống hai người lên tận nơi rồi mới rời đi.

Phó Diên Thăng đóng cửa xong hỏi: “Vệ sĩ kia của cậu ở đâu vậy?”

“Ngay tầng dưới thôi, cần là có mặt luôn.” Thích Tự thay giày, nhặt thẻ nhà trên đĩa thủy tinh gần cửa ra vào đưa cho Phó Diên Thăng, “Đây là thẻ nhà…”

Phó Diên Thăng nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi đặt về chỗ cũ, sau đó lại đối mắt với Thích Tự.

“Dép lê ở đây.” Thích Tự rũ mắt nhìn xuống, chỉ vào một đôi y hệt của mình nhưng khác màu. Đang định nói tiếp, cánh tay đã bị Phó Diên Thăng túm lấy, cả người đổ nhào vào lồng ngực đối phương theo quán tính!

Phó Diên Thăng vừa kéo người vào vòng ôm của mình, vừa tìm môi hắn một cái: “Diễn giỏi lắm, tôi còn tưởng cậu sẽ không ra đón thật chứ.”

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng ghé miệng lên môi hắn, hỏi: “Nhớ tôi không?”

Thích Tự biết hắn muốn làm gì, bèn trực tiếp chặn luôn môi đối phương.

Phó Diên Thăng bỗng như trở thành một con cún bự đói ăn, bắt đầu tham lam đòi phần thưởng của mình.

Mà Thích Tự cũng không hề kháng cự, nửa tháng nay hắn đã thèm được hôn Phó Diên Thăng muốn chết, hiện tại còn chẳng kìm nổi lòng đưa tay ôm đầu người kia, chủ động nối giáo cho giặc.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, hết đụng chạm kịch liệt lại thành xoa dịu ôn nhu, từ mơn trớn cho đến tận sâu, cả hai đều như muốn thưởng thức mọi ngóc ngách trong khoang miệng đối phương, không nỡ rời ra.

Nhưng suy cho cùng là người trưởng thành, hôn lâu quá cũng khó tránh có phản ứng.

Phát hiện ra biến đổi ở Phó Diên Thăng, còi báo động trong lòng Thích Tự lại vang lên ầm ĩ, buộc hắn vội vàng dứt ra: “Đủ rồi…”

“Đủ rồi?” Phó Diên Thăng nhìn hắn với ánh mắt có phần vô độ, khàn giọng tính sổ, “3 tuần, 21 ngày, cậu nợ tôi tổng cộng 60 lần hôn, vừa rồi mới chỉ có một thôi!”

“…Biết rồi.” Thích Tự giơ hai ngón tay chặn lại đôi môi đang chuẩn bị tiến đến lần nữa của người kia, hô hấp vẫn loạn, “Tôi sẽ trả đủ, nhưng anh phải theo tiết điệu của tôi, chứ của anh…” Hắn ấp úng nói, “Tôi không theo được.”

Phó Diên Thăng híp mắt, siết lấy Thích Tự như muổn khảm cả người hắn vào mình.

Nhưng một giây sau, Phó Diên Thăng vẫn buông hắn ra, chậm rãi lùi về phía sau nửa bước.

Thích Tự nhanh chóng quay sang một bên lấy lại hơi thở, chờ Phó Diên Thăng đổi dép xong mới dẫn đối phương đi thăm thú một vòng, giới thiệu nhà mới mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị vì người thương.

“Đây là phòng bếp, nồi niêu bát đũa có hết rồi, thiếu gì nữa chúng ta lại đi mua.” Thích Tự nhẹ hắng giọng, “Anh có thể nấu ăn ở đây…”

“Cậu còn muốn tôi nấu cho cậu ăn?” Phó Diên Thăng kinh ngạc.

“Không được à?” Thích Tự quay ra nhìn hắn, “Ở bên này ngoài dạy tôi ra thì anh cũng rảnh mà.”

Phó Diên Thăng nhìn hắn, bất đắc dĩ đáp: “Được rồi…”

Thích Tự cười cười, trong lòng toàn là cảm giác mãn nguyện.

Phó Diên Thăng dõi theo bóng lưng hắn đầy cưng chiều, tiếp tục nghe nói, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại hoặc trêu chọc vài câu, còn đâu không có vẻ gì là bất mãn với sắp xếp của Thích Tự.

Đi quanh nhà xong, Phó Diên Thăng trực tiếp mở hành lí của mình trong phòng khách, nhanh nhẹn dọn đồ của mình rồi đưa cho Thích Tự một tập tài liệu: “Tôi đã đàm phán xong với Diệp Khâm Như, nếu không có gì thay đổi thì từ tháng sau anh ta sẽ đến Tư Nguyên. Ngoài ra tôi cũng tìm được cho cậu một vài chuyên viên phân tích có thâm niên, thông tin về nhân sự đều ở trong này.”

Thích Tự mừng rỡ ra mặt, nhận tập tài liệu xong cũng không vội mở ra xem: “Thế anh thì sao? Bàn giao xong hết công việc chưa?”

“Ừm.” Phó Diên Thăng đảo mắt một vòng, hỏi, “Đồ đạc tôi gửi trước sang cho cậu đâu rồi?”

Thích Tự: “Trong phòng kho, để tôi đi lấy.”

Phó Diên Thăng: “Cậu chưa mở ra à?”

Thích Tự kì quái hỏi: “Đồ của anh tôi mở ra làm gì?”

“À, tôi quên không bảo, toàn là đồ cho cậu đấy.” Phó Diên Thăng khoanh tay, nét mặt có vẻ mệt mỏi, “Lát cậu tự mở được không, tôi hơi buồn ngủ, đi nằm lát nhé?”

“Không vấn đề.” Thích Tự dẫn Phó Diên Thăng vào phòng ngủ của đối phương, chỉ giường nói, “Chăn đệm mới cả, tôi có chuẩn bị sẵn một ít đồ ngủ trong tủ, giặt sạch cả rồi, anh mặc luôn cũng được.”

Phó Diên Thăng gật gật đầu, định đóng cửa.

Thích Tự vội ngăn lại: “Khoan đã.”

Phó Diên Thăng: “…”

Thích Tự tiến lên, chủ động hôn người kia một chút: “Nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì gọi tôi.”

Phó Diên Thăng: “…”

Thật ra tối qua Thích Tự cũng chẳng chợp mắt được mấy, nhưng gặp Phó Diên Thăng khiến hắn hào hứng như vừa được bơm adrenalin vào người, kích động không tả.

Đợi Phó Diên Thăng đi ngủ xong, Thích Tự vừa nghĩ xem lát nữa nên dẫn người kia đi ăn đâu cho ngon, vừa cầm kéo đi vào phòng kho tìm thùng đồ mà đối phương gửi sang từ trước đó.

Hắn mở ra nhìn qua, chỉ thấy ngoài thùng có dán một đống dấu má của bên chuyển phát và bốn chữ “Đạo cụ dạy học” cực lớn, còn bên trong là cả loạt sách vở tư liệu.

Thích Tự bật cười, tiện tay cầm lên một quyển có tên “Rèn luyện tư duy logic”, cũng chính là một trong những tiêu đề mà Phó Diên Thăng từng nhắc đến trong phần điều khoản bổ sung mới, bên trong còn có đôi ba dòng ghi chú. Hắn nhận ra nét chữ thanh nhã này là của Phó Diên Thăng.

Thích Tự xếp ra từng quyển rồi mang vào thư phòng, đến khi tưởng hết rồi, hắn ngó vào thùng thì mới thấy trong góc vẫn còn một túi đồ bọc kín mít.

Hắn tò mò bê lên, dùng kéo cắt mở giấy gói, không ngờ cả loạt hộp nhỏ bằng cỡ bàn tay lập tức thi nhau rơi xuống.

“…!!”

Thích Tự trợn tròn mắt nhìn đống hộp cùng mấy bình chất lỏng trong suốt còn sót lại bên trong túi đồ, nét mặt vốn đang hớn hở cũng cứng đờ, dần dần méo mó…

Mười giây sau, Thích Tự đỏ mặt tía tai, chỉ biết nghiến răng phun ra ba chữ: “Phó, Diên, Thăng!”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Cậu cố tình câu dẫn tôi có đúng không!”

Thích Tự: “Thế thì sao? Hợp đồng nói quyền chủ động thuộc về tôi cơ mà, anh đâu thể ép hay thúc tôi, chịu theo tiết điệu của tôi đi.”

Phó Diên Thăng: “… Tôi thấy cậu muốn bị đè lắm rồi đấy.”

vtrans by xiandzg