Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 84 Cổ đông phân tranh

Lúc Phó Diên Thăng tỉnh lại là 4.40 chiều—điện thoại đã tự động cập nhật múi giờ dựa vào cơ chế định vị.

Hắn mở Wechat ra xem qua, thấy một tin nhắn của Thích Tự từ nửa tiếng trước.

Cá nhỏ: “Chiều nay tôi phải đến trường, khoảng 5h sẽ về, anh dậy thì ở nhà chờ tôi, đừng đi đâu lung tung.”

Phó Diên Thăng nhướng mày, cũng không nhắn lại gì.

Hắn rời giường rồi đi tắm luôn, gột sạch một thân mệt mỏi xong, đang định lấy quần áo mình mang theo để thay thì chợt nhớ đến lời Thích Tự, bèn ra mở tủ quần áo. Bên trong quả nhiên đã có không ít đồ, từ áo phông, sơ mi cho đến quần dài… thứ nào cũng có vài kiểu dáng khác nhau.

Không thể phủ nhận Thích Tự rất có mắt chọn đồ, dù không phải là hàng hiệu nhà nhà đều biết thì thiết kế và phối màu đều hợp ý của Phó Diên Thăng.

Cali tháng 9 vẫn còn nóng, Phó Diên Thăng chọn lấy một chiếc áo phông, lại tiện tay mở ngăn kéo gắn liền trong tủ liếc qua, trông thấy đống đồ lót bên trong thì không khỏi mở to mắt.

“Tên nhóc này…” Hắn cười thầm một tiếng.

Đúng lúc này, trên giường lại vang lên chuông báo tin nhắn mới, Phó Diên Thăng mở ra xem, nét cười trên mặt lập tức biến mất. Hắn tới chỗ ca táp, lại lấy một chiếc điện thoại khác ra kiểm tra email.

RE Số Phức: Báo cáo thông tin chuyển công tác

<Chính thức rời khỏi Chứng khoán Minh Thái vào ngày 16/9.

Dự định tới thành phố P (California) vào ngày 22/9.

Chi tiết về kế hoạch điều tra tiếp theo nằm trong file đính kèm.

Attachment 1: Kí kết <Hợp đồng dịch vụ gia sư kiêm cố vấn thương vụ> Thích Tự, con trai chủ tịch Thích Nguyên Thành của tập đoàn Tư Nguyên

Attachment 2: Báo cáo công tác tại Chứng khoán Minh Thái 201506-201608

Attachment 3: Kế hoạch điều tra 201609-201708>

Đã xác nhận.

– ——-

EFI-9 Bộ XX Quốc gia: Tiến triển nhiệm vụ điều tra kiêm nhiệm

Bộ đã nhận được báo cáo chuyển công tác, giữ liên lạc thường xuyên.

Attachment 1: Nhiệm vụ điều tra số EFI-9XXXX/Số Phức

*

Thích Tự đi từ trường về, vừa đặt đồ xuống đã thấy Phó Diên Thăng ra khỏi phòng ngủ.

Người kia khoanh tay trước ngực, dựa vào cạnh cửa phòng ngủ, cười như không cười nhìn hắn: “Vừa dậy đã thấy cậu dặn dò không được đi đâu lung tung, tôi có thể chạy đi đâu được chứ?”

Phó Diên Thăng hiện đang mặc một chiếc áo phông giống của Thích Tự, ngoài việc một cái màu xánh khói đậm một cái màu trắng ngà, thì từ nhãn hiệu đến hình thù đều y xì đúc.

Thích Tự nhìn vậy mà không khỏi rung động, chậm rãi bước tới.

“Vừa đấy nhỉ.” Hắn vịn vai Phó Diên Thăng hôn một cái, nhẩm tính trong bụng, còn 57 lần.

Không biết có phải ngủ dậy xong dồi dào tinh lực hơn hay không, mà ánh mắt Phó Diên Thăng nhìn Thích Tự lúc này còn thèm khát hơn cả trước, song ngoại trừ để yên cho Thích Tự chủ động hôn mình, hắn cũng không có hành vi quá giới gì khác.

Điều này khiến Thích Tự rất hài lòng.

“Mở đồ chưa?” Phó Diên Thăng hỏi.

“Uh huh~” Tất cả vật dụng có ích cho “hạng mục sau này” đều đã bị Thích Tự bỏ tủ khóa lại. Hắn thản nhiên làm bộ như chưa từng thấy thứ gì không nên thấy.

Phó Diên Thăng chỉ cười khẩy một tiếng, cũng không hỏi gì thêm.

Tối đến, hai người ra một nhà hàng Trung Hoa gần nơi ở—Phó Diên Thăng vừa mới sang, dĩ nhiên Thích Tự sẽ không nhẫn tâm bắt đối phương xuống bếp nấu cơm cho mình luôn.

Trong bữa cơm, hai người lại nói một chút về chuyện liên quan đến bộ phát triển công nghệ của Tư Nguyên.

Thích Tự đã tranh thủ xem qua thông tin về nhân sự của team trong lúc Phó Diên Thăng đi nằm—ngoài Diệp Khâm Như, Phó Diên Thăng đã kịp tuyển giúp hắn thêm ba người khác trước khi sang đây, một chuyên gia quản lí rủi ro và hai phân tích viên cao cấp, cộng thêm Ngô Song thì tổng cộng đã có năm người, bốn nam một nữ.

Chẳng qua, Thích Tự vẫn chưa hết tò mò về lời nhận xét mà Phó Diên Thăng dành cho Diệp Khâm Như.

Phó Diên Thăng nói: “Cái Diệp Khâm Như muốn là một sân chơi để bộc lộ khả năng và khát vọng của bản thân, trong khi trước đây ở NanRi Tech, tranh đấu trên tầng lãnh đạo quá phức tạp, anh ta lại ý kiến quá nhiều, cho nên mang danh CEO công ti con nhưng thực chất chỉ là hình nộm mà công ti lợi dụng để marketing, có tiếng mà chẳng có miếng… Đường đường là một giám đốc, mà quyền lực thực tế còn chẳng bằng thư kí tổng của một quản lí cùng cấp, cảm thấy bất bình cũng đúng thôi.”

Thích Tự nhớ lại lời nói của đối phương khi bọn họ gặp mặt tại Yến Thành, bấy giờ mới hiểu ra: “Chẳng trách anh ta lại đăng status kiểu “thiêu rụi lí tưởng cuộc đời”, rồi còn bảo muốn ra riêng…”

Phó Diên Thăng: “Nhưng trong bữa cơm hôm ấy tôi cũng nói rồi, kể cả anh ta có tài hoa đến nhường nào đi chăng nữa, không có vốn liếng mà muốn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng vẫn là điều không tưởng, trong khi vừa vặn là Tư Nguyên có thể cho anh ta một chỗ chống lưng. Chỉ cần đến Tư Nguyên, anh ta sẽ trở thành cốt cán của team, trước mắt còn có thể đưa ra một số quyết sách thay cậu, chưa kể ba cậu với Tư Lại chủ yếu muốn dùng công ti công nghệ này để bồi dưỡng thế hệ sau, cho nên tranh đấu tầng lãnh đạo cũng chưa căng như ở NanRi.”

Thích Tự nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng mà sau này, công ti công nghệ ấy cũng có phải do người của tôi định đoạt đâu, còn bên Tư Trạch nữa mà?”

Phó Diên Thăng gật gù tán thưởng Thích Tự vì đã biết nhìn nhận sự việc sâu sắc hơn: “Không sai, hiện tại công tác này vẫn đang được tiến hành dưới danh nghĩa toàn tập đoàn Tư Nguyên, nhưng tương lai ai có quyền hơn với công ti công nghệ này thì chưa chắc, bởi kết cấu quyền cổ đông có thể thay đổi bất kì lúc nào trong giai đoạn hình thành, ví như trường hợp Tư Thị rót thêm vốn vào để đoạt được tiếng nói giá trị nhất chẳng hạn.”

Nói như vậy, nếu vụ điều tra MeiWei của Thích Tự là cuộc đối đầu giữa cổ đông và ban lãnh đạo công ti, thì tiếp theo đây sẽ là phân tranh giữa các cổ đông với nhau.

Thích Tự hỏi: “Anh có nói những điều này cho Diệp Khâm Như chứ?”

Phó Diên Thăng: “Tất nhiên, trước khi tới hắn phải tìm hiểu rõ về tập đoàn chứ, công sở cũng như quan trường thôi, tránh làm sao được chuyện này. Tôi chỉ có thể bảo anh ta là tranh đấu tầng lãnh đạo ở Tư Nguyên vẫn tương đối dễ thở, mà Diệp Khâm Như cũng không ngây thơ cho rằng chỗ chúng ta lí tưởng như tiên đâu.”

Thích Tự: “Biết vậy mà anh ta vẫn chấp nhận?”

Phó Diên Thăng nói: “Ừm, tại tôi có nói, cậu sẽ nghiêm túc cân nhắc tất cả ý kiến và tận lực ủng hộ mọi quyết sách hợp lí mà anh ta đưa ra, cho anh ta một môi trường tự do nhất có thể.”

Thích Tự cười: “Nói hay vậy luôn?”

Phó Diên Thăng nhướng mày: “Tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, anh ta là thạc sĩ ngành quản lí tốt nghiệp từ đại học H danh giá, có cả thâm niên lẫn ý tưởng và khát vọng. Trong khi đó, cậu mới chỉ là sinh viên năm ba, không nghe thì chẳng nhẽ còn định xắn tay chỉ đạo? Diệp Khâu Như đâu có ngốc, anh ta biết là hiện tại cậu chỉ có thể đi theo định hướng của mình đấy…”

Thích Tự giật giật khóe miệng, tức đến thiếu điều hộc máu.

Phó Diên Thăng: “Nhưng cứ yên tâm, tôi sẽ trông chừng giúp cậu, không cho anh ta thả phanh đâu mà lo.”

Thích Tự: “…”

“À.” Phó Diên Thăng hỏi, “Thế còn chuyện đổi người kết nối bên mình với Tư Trạch thành Tống Phổ Tâm thì sao, cậu đặt vấn đề với anh ta chưa?”

Thích Tự gật đầu: “Có nói rồi, nhưng Tư Trạch từ chối.”

Phó Diên Thăng ngạc nhiên: “Từ chối?”

Chuyện này Thích Tự đã làm từ trước khi xuất viện trong nước, lần ấy hắn gọi cho Tư Trạch để cảm ơn chuyện cử Tống Phổ Tâm đến thăm mình.

Thái độ của Tư Trạch trên điện thoại vẫn ôn hòa, nhưng nghe Thích Tự hỏi về vấn đề kia thì từ chối ngay lập tức.

Thích Tự: “Anh ta bảo anh Tống chỉ được làm trợ lí sinh hoạt cá nhân thôi, ngoài anh Tống thì muốn đổi ai cũng được.”

Phó Diên Thăng nhìn có vẻ ngờ vực, mà chính Thích Tự cũng thấy quái lạ, có điều nhân sự là của người ta, hắn lại không tiện xen vào.

Ăn cơm xong, Thích Tự dẫn Phó Diên Thăng đi dạo quanh khu, hai người còn vào siêu thị mua ít đồ ăn thức uống và một vài vật dụng cá nhân mà Phó Diên Thăng sẽ cần hàng ngày.

Chỉ là bất kể đi ăn hay đi chợ, đến lúc thanh toán, Phó Diên Thăng cứ định rút ví ra trả thì Thích Tự đã tranh quẹt thẻ trước.

Thấy Phó Diên Thăng khó hiểu, hắn còn cố ý giải thích một câu: “Từ giờ anh theo tôi rồi, ra ngoài cũng không cần mang ví đâu, muốn gì tôi đều sẽ mua cho anh.”

Phó Diên Thăng: “…”

Thích Tự: “Sao còn nhìn tôi?”

Phó Diên Thăng lắc đầu, buồn cười cất ví đi rồi nói: “Không có gì.”

Đi bộ về đến nhà, Phó Diên Thăng bảo Thích Tự nói qua về chương trình học và giáo án kì này của hắn ở Stafford, tận tụy bắt tay vào chuẩn bị cho công việc gia sư của mình.

Thích Tự vừa bật máy tính vừa hỏi: “Anh không cần nghỉ ngơi điều chỉnh lại đồng hồ sinh học à?”

Phó Diên Thăng: “Chiều vừa nghỉ rồi mà?”

Mở web trường xong, Thích Tự đăng nhập vào tài khoản của mình rồi nói: “Tóm tắt chương trình và tài liệu cho chuyên ngành của tôi đều có ở trên mạng, anh thích đọc online thì đọc, hoặc in ra cũng được.”

Trong thư phòng, Thích Tự đã trang bị đầy đủ từ monitor cho đến máy in laser và máy chiếu theo yêu cầu của Phó Diên Thăng.

“Được rồi, để tôi xem thế nào.” Phó Diên Thăng ngồi xuống, cầm lấy chuột rồi nhanh chóng vào trạng thái tập trung.

Thích Tự nhìn dáng vẻ chuyên chú của người kia không chớp mắt, lại rung động tràn tim, không nhịn được mà tiến lên hôn một cái, đồng thời nhẩm tính trong bụng, 56 lần.

Phó Diên Thăng không để ý nói: “Cậu cứ ra kia chơi lát đi, bao giờ xem xong tôi sẽ nói lại với cậu.”

Thích Tự: “…???”

Do tối qua mất ngủ, hôm nay chưa đến 10h là Thích Tự đã mệt bã người.

Trong khi đó, Phó Diên Thăng vừa ngủ bù chiều nay, lại không jetlag mấy, lúc này vẫn đang nhiệt huyết tìm hiểu về các lớp học của hắn để soạn thành đại cương.

Thích Tự rửa mặt xong lại lững thững đến thư phòng, khoanh tay nói: “Tôi đi ngủ đây…”

Phó Diên Thăng chỉ lơ đãng ừ một tiếng, rồi lại cắm cúi viết gì đó lên tờ giấy A4, giống như vốn dĩ chả hiểu Thích Tự vừa nói cái gì.

Đứng trước “cảnh đẹp ý vui” này, không hiểu sao Thích Tự lại cảm thấy có phần… khó chịu.

Hắn bước vào, đến bên cạnh Phó Diên Thăng, hơi nghiêng người ôm đầu đối phương quay về phía mình, hôn xuống một cái.

Phó Diên Thăng khựng lại toàn thân, lúc này mới dời sự chú ý từ những tài liệu kia sang thanh niên trước mắt.

Vấn đề là Phó Diên Thăng đang ngồi, lại bị tay vịn ghế cản trở, cho nên không thể làm gì hơn ngoài bị động tiếp nhận nụ hôn của Thích Tự…

Thích Tự chuyên chú hôn Phó Diên Thăng đến cả phút, vui vẻ hưởng thụ là chủ yếu.

Đến khi tách ra, hắn còn mổ lên môi Phó Diên Thăng một cái như chuồn chuồn lướt nước, nhẩm một lần “54” trong bụng rồi mới đứng thẳng dậy, vỗ vỗ vai Phó Diên Thăng: “Anh làm tiếp đi, tôi đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”

Phó Diên Thăng: “…”

Ra khỏi thư phòng, Thích Tự ung dung thỏa mãn về phòng mình, mở đèn nhỏ đầu giường lên chuẩn bị ngủ.

Kết quả vừa nằm xuống mấy giây đã nghe đánh “cạch” một tiếng—cửa phòng bị mở ra, Thích Tự hơi nhổm người dậy, trông thấy Phó Diên Thăng đứng đó mà sửng sốt: “Làm gì đấy?”

Người kia chậm rãi đi đến giường hắn, ngồi xuống, chống một tay cạnh Thích Tự, ngữ khí sặc mùi nguy hiểm: “Làm gì? Tôi mới phải hỏi rốt cục là cậu đang muốn làm gì đấy! Hết mua đồ lót, mua quần áo đôi, bày đủ loại đồ đôi trong nhà, rồi lại còn ve vãn trêu chọc tôi…” Hắn vừa nói, tay kia cũng đè lại bả vai Thích Tự ép hắn nằm xuống, rướn người chồm lên trên, “Cậu thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu à?”

****

<Epilogue>

Thích Tự: “Chỉ cần đi theo tôi, muốn gì tôi đều sẽ mua cho anh.”

Phó Diên Thăng: “Mình được bao nuôi thật đấy à? Thôi vậy, bạn trai vui là được…”

vtrans by xiandzg

T/N: Các bác ơi tình hình là mình chưa kịp xây WordPress, mấy chương tới có bản nhạy cảm nhưng chỉ hơn bản chính quy một xíuuuuu thôi nên mình cứ đăng tạm ở đây nhé x_x Baoh xây xong nhà mình sẽ sửa lại và dẫn link ứng với từng chương sau, hi vọng là không bác nào report… Mình chưa back up từ chương hai mấy rồi, giờ mà bay là bay luôn á T__T