Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 841 Liên Thủ Kháng Ma

Nam Lũng Hầu vừa thấy trước người hiện ra vài con hồ yêu Khôi Lỗi thì đầu tiên là ngẩn ra nhưng sau đó thân hình vẫn không chút trì hoãn, tiếp tục xông lên.

Bạch quang trên người mười mấy con Khôi Lỗi chợt lóe rồi bỗng nhiên nhất tề hành động, thân ảnh giao nhau, trong nháy mắt đã vây _“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ vào giữa. Hơn mười đạo trảo nhọn hung hăng kích tới.

Sắc mặt Nam Lũng Hầu trầm xuống, trong miệng quát khẽ một tiếng, căn bản không để ý tới các nơi trảo mang đánh tới, ngược lại một đôi quyền đầu (nắm tay) tung ra nhanh như chớp, ngạnh kháng lợi trảo của hai con Khôi Lỗi đối diện.

Lợi mang, hắc khí vừa tiếp xúc thì thanh âm trầm thấp vang lên. Lợi trảo căn bản không cách nào thương tổn được quyền đầu nọ nên bị phản lực từ hắc khí trực tiếp chấn vỡ từ móng vuốt đến cánh tay.

Nhưng hai con Khôi Lỗi này lại không chút sợ sệt, hơn nữa chúng không gặp phải trường hợp pháp lực bị tiêu tán nên sau khi hàn mang chớp động; hai lợi trảo còn lại tấn công phối hợp với những con Khôi Lỗi khác.

Nam Lũng Hầu cúi đầu nhe răng cười, hai vai thoáng rung lên, “Vù” một tiếng đã biến mất. Công kích của trảo nhọn rơi vào hư không, đồng thời lại có hai thanh âm nữa vang lên.

Thân hình _“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ bây giờ đã ở ngoài vòng vây, hai tay cắm sâu vào lồng ngực hai con Khôi Lỗi bị cụt một tay rồi rút ra. Mặc dù Khôi Lỗi không có trái tim nhưng vì bị phá hủy quá nghiêm trọng nên lập tức mất đi khống chế, từ trên không trung rơi thẳng xuống.

Nắm tay _“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ cứng rắn đến mức mà thân thể hồ yêu Khôi Lỗi do Hàn Lập cất công luyện chế ra cũng không cách nào ngăn cản được.

Bất quá một kích này của _“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ cũng chỉ là thuận tay mà thôi.

Mục tiêu chính thức của hắn tự nhiên là thân thể còn chưa kịp khôi phục hành động của Hàn Lập. Bởi vậy sau một kích hủy diệt hai con Khôi Lỗi thì động tác không dừng chút nào, không đợi mấy con Khôi Lỗi khác tiếp tục bao vây thì hắn đã tới ngay trước người Hàn Lập, không chần chờ vung quyền đánh ra.

Pháp lực của Hàn Lập vẫn vô pháp đề khởi nhưng khi nhìn đôi quyền đầu bao bọc đầy ma khí của đối phương thì lại không hoảng sợ chút nào, ngược lại còn lộ ra một tia quỷ dị.

_“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ thấy vậy, trong lòng kinh nghi thầm nghĩ liệu Hàn Lập có dụng ý gì thì ngay sát phía sau nổi lên thanh âm của vô số đạo tiêm trùy bạo liệt.

_“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều, nắm tay thu lại, thân hình quỷ dị nhoáng một cái, tạo ra vô số đạo tàn ảnh, chân thân nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng.

Mà chỗ hắn đứng ban đầu đã bị vô số đạo trảo mang màu xanh chụp xuống, xé nát tàn ảnh. Tiếp theo lục quang chớp động; một con quái vật lông xanh, mặt tựa khô lâu hiện ra lạnh lùng nhìn chằm chằm _“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ không nói gì. Đó chính là Thiên Tuyệt ma thi mà Hàn Lập lặng lẽ thả ra.

_“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ chỉ chú ý tới đám hồ yêu Khôi Lỗi nên nhất thời bỏ qua ma thi ẩn nặc một bên, thiếu chút nữa hắn đã bị đánh lén thành công.

“Luyện thi?” _“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ sau khi thấy rõ ràng ma thi thì có chút ngoài ý muốn, kêu lên tiếng.

Lúc này hồ yêu Khôi Lỗi còn lại trong nháy mắt đã quay về xung quanh Hàn Lập, còn Hàn Lập thì đột nhiên giơ hai tay lên, năm ngón tay duỗi ra.

Kim quang trên một tay chợt lóe lên rồi một đạo kim hồ thô to xuất hiện cùng với âm thanh ầm ù.

Trên tay kia thì có một đoàn tử sắc hỏa diễm nhỏ vô thanh vô tức lơ lửng.

Làm xong hét thảy, Hàn Lập mặt không chút thay đổi, liếc mắt nhìn ma hồn một cái.

_“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ thấy vậy, trong mũi khẽ hừ một tiếng. Hắn biết đối phương đã khôi phục việc khống chế pháp lực nên tấn công dồn dập không có cơ hội nữa. Ngoài ra khiến cho hắn kiêng kỵ chính là đối phương đã xuất ra rất nhiều ích Tà Thần Lôi rồi mà vẫn chưa hết.

Hắn nhớ rất rõ ràng rằng trước khi bản thân bị phong ấn thì mặc dù ích Tà Thần Lôi đối với Cổ ma bọn họ có khả năng thương tổn thật lớn nhưng bảo vật loại này thực sự rất hiếm thấy. Thần lôi nhiều lắm cũng chỉ xuất ra được một hai lần mà thôi. Nếu không thì lúc đó Cổ ma bọn họ đến nhân giới làm sao có thể nhất thời vô địch được.

Nhưng đối thủ trước mắt tựa hồ trong cơ thể có ích Tà Thần Lôi cuồn cuộn không ngừng. Hắn thi triển không hề cố kỵ. Điều này thực sự có chút phiền toái.

Càng làm cho hắn chần chừ chính là tay kia của đối phương đột nhiên cháy lên loại tử sắc hỏa diễm khiến hắn rùng mình. Mặc dù không biết hỏa diễm này là thứ gì nhưng vừa thấy thì hắn đã cảm giác được có gì đó rất nguy hiểm, chứng tỏ hỏa diễm kia không phải là loại bình thường.

Về phần cơ quan Khôi Lỗi thì hắn không để tâm.

Dù sao mấy thứ đó một khi không đề phòng thì còn có thể khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn nhưng nếu chính thức đánh nhau thì lại không có nhiều tác dụng lắm. Về phần luyện thi nọ, khí tức tuy có chút cổ quái nhưng nhiều lắm chỉ là thêm một đối thủ Nguyên Anh sơ kỳ nữa, không tạo ra uy hiếp.

Ma hồn mới tranh đấu nhưng vẫn chưa hạ được đối thủ nên không khỏi suy ngẫm, đánh giá.

Mà bên kia Lệnh Hồ Lão Tổ cùng Bạch y nữ tử vừa thấy Hàn Lập cùng _”Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ tạm thời dừng tay thì trong lòng nghĩ thầm, không dám trực tiếp chỉ huy cổ bảo tiếp tục công kích mà chỉ điều khiển ngũ sắc quang trụ cùng viên hoàn lơ lửng trên đầu _“Nam Lũng Hầu” _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ . Viên hoàn nọ không biết là bảo vật gì mà thấp thoáng phát ra thanh âm lúc lớn lúc nhỏ.

Lúc này trong không trung phụ cận bỗng nhiên truyền đến một tràng âm thanh ầm ầm, Nam Lũng Hầu có chút ngoài ý muốn nhìn lại.

Chỉ thấy một đoàn hỏa diễm màu xám trắng nổ tung rồi một đóa kim sắc trùng vẫn bình yên vô sự từ trong hỏa diễm vù vù bay ra, còn quỷ trảo màu xanh nguyên bản ở bên trong đã biến mất không còn bóng dáng.

Sắc mặt Nam Lũng Hầu khẽ biến, ánh mắt có một chút lo lắng.

Mà trùng vân màu vàng nọ sau khi thoát vây thì lập tức bay thẳng đến chỗ Hàn Lập.

“Không nghĩ tới ngươi thực sự có không ít thần thông. Xem ra chỉ dựa vào thủ đoạn bình thường mà muốn thôn phệ Nguyên Anh của ngươi thì có chút phiền toái. Nếu như vậy cũng chỉ có cách giết ngươi để vĩnh viên tuyệt hậu hoạn. Thân thể này cũng chỉ dùng tạm thời nên cho dù có bị phá hư hay không cũng chẳng sao cả.” Sau khi trầm mặc một chút, khuôn mặt _”Nam Lũng Hầu’ hiện lên vẻ hung tàn nói.

Theo sau hắn hít sâu một hơi, ma khí mênh mông từ trên người chợt tỏa ra, đồng thời xương cốt vang lên một trận thanh âm ” _ rắc rắc _”, thân hình chợt cao lên vài thước, cổ và hai vai biến dạng, phảng phất như có vật gì muốn xuyên lên.

Vừa thấy cảnh này Hàn Lập liền ngẩn ra nhưng lập tức có phản ứng, hai tay đồng thời giương lên, nhất thời trên một tay có mấy đạo kim hồ đan vào nhau rồi huyễn hóa ra thành một con cự mãng màu vàng đánh tới, trên tay kia thì bắn ra một đạo tử sắc hỏa diễm nhìn rất bình thường.

Đồng thời trong miệng Hàn Lập khẽ hô. Trùng vân mới bay trở về cũng tiến tới, còn đám hồ yêu Khôi Lỗi cùng Thiên Tuyệt ma thi thì vẫn đợi tại chỗ bất động để ngừa đối phương đánh lén.

Bên kia Lệnh Hồ Lão Tổ cùng bạch y nữ tử tự nhiên cũng không dễ dàng để cho ”Nam Lũng Hầu” _ thong dong thi triển công pháp lợi hại gì đó. Lúc trước đối phương chưa cần thi triển ma công đã khiến bọn họ ôm đầu chạy trốn như chuột. Một khi thi triển quỷ dị ma công xong thì bọn họ lại càng nguy hiểm.

Lúc này hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời bắt quyết điểm chỉ về phía bảo vật trên không trung. Nhất thời ngũ sắc hào quang chụp xuống Nam Lũng Hầu sớm hơn so với công kích của Hàn Lập, còn viên hoàn màu trắng kia thì cuồng trướng hóa thành cự hoàn cỡ một trượng đánh xuống phía dưới.

Ma hồn không chút để ý đến thế công này. Hắc khí trên người nhất thời bao phủ thân hình vào bên trong. Kết quả khi ngũ sắc quang trụ vừa tiếp xúc với hắc khí thì chợt lóe lên rồi biến mất, phảng phất như bị cắn nuốt.

Mà lúc này kim hồ, tử sắc hỏa cầu cùng với cự hoàn màu trắng đồng thời đánh tới. Trùng vân màu vàng hơi chậm hơn một chút nhưng vẫn theo sát sau.

Lúc này ma hồn cũng không nguyện đứng yên chịu đòn. Hắc khí rung lên, trong nháy mắt bắn về phía sau, độn tốc cực kỳ nhanh.

Tất cả công kích được đám người Hàn Lập thao túng đuổi theo không rời.

Nhất thời trong chốc lát chỉ thấy một đoàn hắc khí dài mấy trượng trên không trung chợt trái chợt phải cấp bách phi độn. Theo sau đó có một đạo kim hồ biến thành cự mãng cùng với hỏa diễm, cự hoàn, trùng vân đuổi theo không rời. Do tốc độ và lộ tuyến tránh né của ma hồn quá quỷ dị nên các ngón đòn công kích trên nhất thời không có cách nào đánh trúng mục tiêu.

Bạch y nữ tử thấy vậy cũng không cam lòng mà tiếp tục khống chế Ngưng Quang Bảo Kính trong tay bắn ra một đạo quang ngũ sắc quang trụ không ngừng chụp xuống nhưng đồng dạng cũng chẳng làm gì được Nam Lũng Hầu.

Tình hình một trốn một truy này trong nháy mắt đã qua một lát. Hàn Lập mặc dù dùng thần thức thao túng kim hồ cùng Tử La cực hỏa nhưng mặt chau mày nhíu.

“Tiểu tử, ngươi nếu không có đòn sát thủ lợi hại khác thì ta khuyên ngươi nên chạy đi thôi. Cổ ma rất khác biệt so với tu sĩ nhân giới chúng ta. Chúng nó mỗi kẻ đều hung tàn háo đấu, ai cũng có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. Mặc dù vượt giới đến đây đều không phải là Cổ ma cao cấp nhưng tính tình vẫn rất hung hăn, một khi nó quyết chiến thì ngươi cũng không phải đối thủ. Lão phu còn chưa nghiên cứu chế tạo thành công Nguyên Anh Khôi Lỗi nên không muốn tống mệnh với ngươi đâu.” Đại Diễn Thần Quân đột nhiên truyền âm nói.

Hàn Lập nghe lời này thì không có trả lời mà trên mặt chợt lóe lên vẻ tàn khốc, sau đó đột nhiên hai tay rung lên, nhất thời một tràng âm thanh oanh minh xé gió vang vọng. Hơn mười đạo kim sắc tiểu kiếm từ trong cổ tay áo bay ra.

Trong nháy mắt chúng kiếm đã hóa thành hơn mười đạo kim quang dài chừng một thước, di chuyển xung quanh thân hình hắn.

Hàn Lập mặt không chút thay đổi, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Tất cả kiếm quang thoáng run rẩy vài cái rồi trong nháy mắt hóa thành hơn trăm đạo kim quang giống nhau như đúc, quang hoa đại phóng.

“Đi!”

Hàn Lập hai tay bắt quyết, trong miệng quát khẽ một tiếng.

Hơn trăm đạo kiếm quang đột nhiên biến mất một cách quỷ dị. Trong nháy mắt Hàn Lập đã bày Đại Canh Kiếm Trận trước người.

“Di! Kiếm trận! Nguyên lai ngươi còn có thủ đoạn nữa. Như vậy đi, mấy lời vừa rồi coi như lão phu chưa có nói qua. Bất quá lão phu rất muốn nhìn xem cái kiếm trận này là thứ gì mà có thể khiến ngươi tin tưởng như thế!” Đại Diễn Thần Quân ngạc nhiên nói.

“Là kiếm trận gì, tiền bối sẽ lập tức được biết. Nếu là bản thể Cổ ma thì kiếm trận này có thể đả thương được đối phương hay không là việc khó nói. Nhưng nếu chỉ dựa vào thân thề tu sĩ nhân loại mà nó đoạt xá được thì không chết cũng phải trầy da tróc vảy!” Sau khi bày bố xong kiếm trận, Hàn Lập thản nhiên trả lời.

“Hắc hắc! Tiểu tử ngươi cũng đừng có khoác lác. Cổ ma từ đâu đến giờ vẫn hoàn toàn dựa vào sức mạnh của nhục thân ma hóa đánh nhau với các ngươi. Nó vẫn chưa thi triển ra thượng Cổ ma công lợi hại đâu!” Đại Diễn Thần Quân cười lạnh một tiếng, không cho là đúng tiếp lời.