Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 89 Công nghệ Hồng Trang

Bởi vì trước mắt vẫn chưa đến giai đoạn xác định mục tiêu thu mua, nhân sự hai bên chỉ thể hiện một vài ý kiến có tính chủ quan với từng công ti được nêu tên, đồng thời phác thảo kế hoạch khảo sát và phân tích tiếp theo, cho nên cũng không có quá nhiều tranh luận trong cuộc họp.

Sau đó Tư Trạch đứng lên làm chủ nhà, mời tất cả đến club số 88 đường Hoài Kim tụ tập.

Nghe nói 88 đường Hoài Kim, Thích Tự lại nghĩ đến Tư Hàng.

Lúc ra khỏi phòng họp, hắn mới thuận miện hỏi Tư Trạch: “Gần đây Tư Hàng sao rồi anh?”

Từ lần Thích Tự choảng Đường Vĩ Diệp rồi lại xảy ra vụ đầu tư cổ phiếu thất bại, bọn họ cũng chưa gặp lại lần nào.

Tư Trạch: “Vẫn bình thường, cậu có liên lạc của nó mà? Lần này về nước không báo à?”

Thích Tự: “Đợt trước nghe nói cậu ấy đầu tư lỗ, sau đó cũng chưa liên hệ lại, không biết hiện tại sao rồi.”

Tư Trạch hơi giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng đầu tư vào vụ cổ phiếu đấy à?”

Thích Tự lắc đầu: “Em không, nhưng một người bạn em giới thiệu đến thì có.”

Hồi cuối tháng 8 về Mĩ, Mạnh Văn Huy có vay Thích Tự một khoản tiền để giấu chú Mạnh việc này, đến bây giờ cũng chưa trả.

“À…” Tư Trạch gật gù, giải thích, “Vụ đầu tư cổ phiếu đấy vốn là bên anh chịu trách nhiệm, đáng ra định để nó theo chơi một chút, nhưng giữa chừng lại xảy ra vài vấn đề ngoài ý muốn nên thành ra hơi lỗ.”

Thích Tự nhớ mang máng đợt đó Từ Nhất Chu có bảo Tư Trạch lỗ mất cả mấy chục triệu, giờ nghe đối phương nói nhẹ tênh thế này cũng không khỏi kinh ngạc.

“Bạn cậu chắc cũng không mất nhiều lắm phải không? Tôi nhớ mỗi lần em tôi tham gia đều chỉ có vài triệu thôi.” Tư Trạch lắc đầu cười khẩy, “Chỉ vì chuyện ấy mà nó mè nheo anh suốt nửa tháng trời, bảo tại anh nên mới mất mặt với bạn bè như thế…”

Thích Tự: “Hiện tại cậu ấy bình tâm lại chưa?”

Tư Trạch đút tay túi quần, hờ hững cười cười: “Có gì đâu, đưa cho ít tiền là nó lại vui ngay ấy mà. Yên tâm đi, chuyện qua lâu rồi, tối nay chúng ta đến 88 đường Hoài Kim, có khi nó cũng đang chơi bời ở đấy ấy chứ. Anh bao cho nó phòng đấy hết cả năm mà, cậu rảnh thì cứ qua đó mà tìm nó.”

Thích Tự: “… Vâng.”

Thích Tự không còn lạ gì chỗ kia, tối đến bảo vệ sĩ chở mình với Phó Diên Thăng qua đó.

Tuy ở cùng một địa điểm, không khí nơi Tư Trạch dẫn bọn họ vào hiển nhiên là trang trọng và thích hợp bàn chuyện làm ăn hơn phía phục vụ mục đích giải trí của Tư Trạch.

Tiệc chiêu đãi của club hoành tráng không kém gì khách sạn năm sao, ăn xong bọn họ lại chia ra làm hai đợt, đầu tiên chơi poker Texas trong phòng, sau đó ra sofa tiếp tục bàn luận về các công ti công nghệ.

Nếu như trong cuộc họp ban ngày, mọi người chỉ đàng hoàng bàn về số liệu trên giấy tờ, thì lúc này nội dung của cuộc nói chuyện lại là đủ loại tin tức bên lề và đồn đãi.

Ví dụ đối tác và lãnh đạo của công ti đó có bối cảnh ra sao, quan hệ gia đình thế nào, đã sai phạm gì hay chưa… giống như ai ai cũng có một mạng lưới tình báo của riêng mình, khắc họa càng rõ mỗi con người thay vì chỉ là danh hiệu cấp bậc và sự có mặt ở đây như ban đầu.

Lúc họp ban ngày, một trong những mục tiêu thu mua mà bọn họ nhắc đến là Công nghệ Hồng Trang, sáng lập bởi một người tên Tô Cánh—nghe bảo là nhân tài được chính tay chủ tịch Lôi Hoành của Trung Đạt thu nhận dạy dỗ từ hồi mới lên đại học, chưa đến 25 tuổi đã ngồi vào ghế phó quản lí của bộ phận R&D ở Trung Đạt.

(*R&D: nghiên cứu & phát triển)

Trước đây Trung Đạt có độ nổi trong nước tương tự NanRi, người trong giới đều nói Tô Cánh được Lôi Hoành bồi dưỡng như con đẻ, tiền đồ vô cùng xán lạn. Chẳng ai ngờ, sáu năm trước, Tô Cánh lại phản bội Trung Đạt và Lôi Hoành, mang theo ít người cùng với một vài thông tin công nghệ cơ mật ra riêng, công khai khiêu chiến và thậm chí là tranh đoạt cả thị trường lẫn khách hàng của ông chủ cũ.

Hành vi không biết tự lượng sức mình này đã gây ra một cơn shock trong giới, đồng thời khiến Lôi Hoành giận tím mặt. Dưới sự ra lệnh của ông, Trung Đạt tập trung đả kích công ti của Tô Cánh suốt hai năm sau đó, khiến hắn nhanh chóng rơi vào bế tắc.

Bốn năm trước, Tô Cánh bán lại Công nghệ Quang Thần mà hắn sáng lập cho đối thủ Chấn Minh của Trung Đạt rồi mai danh ẩn tích.

Mãi cho tới năm ngoái, hắn mới trở lại trong tầm mắt của công chúng với “Công nghệ Hồng Trang”, làm về nền tảng tương tác trực tuyến cho make-up vlogging, rất phù hợp với hình mẫu công ti công nghệ mà Tư Nguyên đang hướng đến, cũng là mục tiêu thu mua mà cả Tư Trạch và Diệp Khâm Như tỏ ý tán thành nhất trong cuộc họp sáng nay.

Mà trong mấy năm này, tập đoàn Trung Đạt nơi Tô Cánh từng làm việc cũng không ngừng phát triển và chuyển mình thành xí nghiệp hàng đầu với nguồn vốn từ nhà nước, sở hữu thực lực không đâu sánh bằng, đừng nói là NanRi, tính cả toàn quốc bây giờ cũng không có công ti cùng loại hình nào nổi bằng Trung Đạt.

Lúc này, đám người trong phòng riêng đang tán gẫu về Tô Cánh và sự kiện rúng động của hắn nắm đó, cứ than tiếc mãi.

Hoàng Tuấn Văn nói: “Tô Cánh kia cũng thảm thật, năm đó mà không phản bội Lôi Hoành thì có phải bây giờ đã tầm cỡ rồi không, cần gì công ti make với chả up, chưa kể còn phải đối mặt với cả tá ý đồ thu mua xung quanh nữa.”

Phùng Diệu: “Nói chứ, trước đây Lôi Hoành nổi giận như thế chắc cũng không chỉ vì Tô Cánh bỏ ra riêng, mà còn vì hắn lấy trộm dữ liệu cơ mật nữa đi? Đúng là ăn cháo đá bát mà.”

Liệu Thanh Sơn: “Anh ta có bảo những dữ liệu đó đều do team của mình nghiên cứu ra mà?”

Phó Diên Thăng nói: “Chuyện này thì tôi cũng nghe qua, thấy bảo từ hồi còn ở Trung Đạt, anh ta đã nhờ một người bên ngoài đi đăng kí quyền sở hữu trí tuệ cho những nghiên cứu của bọn họ để lách luật rồi.”

Hoàng Tuấn Văn: “Dã man!”

Diệp Khâm Như lắc đầu: “Nhưng một khi để Trung Đạt tìm được chứng cứ để tố cáo, thì Tô Cánh cứ xác định mọt gông.”

Ngô Song sờ sờ cắm: “Tôi nghe nói bốn năm trước Lôi Hoành đã đề nghị mua lại Công nghệ Quang Thần với giá 200 triệu.”

Hoàng Tuấn Văn: “200 triệu? Gì chứ, lúc ấy Quang Thần bị vùi dập cho còn đáng giá bao nhiêu đâu, công nghệ của bọn họ lại nhạy cảm với thời gian, qua kì hạn hữu dụng mà không có tiền nghiên cứu phát minh tiếp thì chỉ có nước trượt dài… Huống hồ bị Lôi Hoành chèn ép như thế thì làm sao chiêu mộ được vốn từ đâu nữa.”

Diệp Khâm Như: “Thậm chí Lôi Hoành còn mời Tô Cánh về Trung Đạt, thế mà hắn từ chối, xong lại bán công ti mình cho đối thủ của Trung Đạt…”

Phùng Diệu: “Hắn phải ghét Lôi Hoành đến mức nào kia chứ?”

Ngô Song siết nắm tay: “Thà chết vinh còn hơn sống nhục!”

Diệp Khâm Như nghiêng đầu nhìn hắn, buồn cười nói: “Chết vinh sống nhục gì chứ? Năm kia Trung Đạt chả mua đứt Công nghệ Chấn Minh rồi còn gì, tính ra cũng là gián tiếp thu phục Quang Thần đấy thôi.”

Ngô Song: “…”

Hoàng Tuấn Văn cau mày nói: “Lần này Trung Đạt sẽ không gây sự với Hồng Trang của Tô Cánh nữa chứ?”

Diệp Khâm Như: “Giờ Lôi Hoành có khối mà thèm để ý đến Tô Cánh đấy, cậu lại coi thường ông trùm người ta rồi…”

Phó Diên Thăng: “Nói thẳng ra thì Tô Cánh cũng là người có tầm nhìn và mưu lược, chỉ một năm ngắn ngủi mà đã phất lại được rồi.”

Khúc Hành gật đầu nói: “Ưu thế lớn nhất của công ti hắn là hệ thống phân tích số liệu đằng sau, nghe bảo do chính tay Tô Cánh làm ra.”

Hoàng Tuấn Văn: “Nhưng năm đó đã dám đứng lên khiêu chiến Lôi Hoành, chứng tỏ Tô Cánh cũng không đơn giản gì. Vất vả mãi mới lấy lại được thanh thế mà chưa gì đã bị mình nhăm nhe thu mua công ti, người ta có chịu không mới là vấn đề…”

Tư Trạch cười cười: “Chịu hay không không phải do hắn quyết định, mà là do vốn. Cậu thấy sao, Thích Tự?”

Thấy Tư Trạch nhìn mình, Thích Tự mới nói: “Cứ phải tìm hiểu thêm xem thế nào đã.”

Trong cuộc thảo luận này, Thích Tự vẫn giữ tác phong như bình thường, rất hiếm khi phát biểu. Có thể là do hắn còn nhỏ tuổi, lại vẫn đang đi học, nên cả hội cũng không buộc hắn phải nói mấy.

Trong lúc bọn họ lại tán gẫu những chuyện khác, Thích Tự đứng dậy nói muốn ra toilet, Phó Diên Thăng dùng ánh mắt hỏi hắn có muốn mình đi cùng hay không, Thích Tự lắc đầu nói: “Không sao, tôi sẽ quay lại ngay.”

Thật ra trong phòng cũng có toilet riêng, nhưng chủ yếu do ngồi lâu nên Thích Tự muốn đi lại, tranh thủ thay đổi không khí một chút luôn.

Đến ngoài toilet lớn, Thích Tự đang đứng trong buồng riêng thì nghe thấy có hai người vừa nói chuyện vừa đi vào.

“Nghe bảo Tư Hàng định đăng kí niêm yết cho công ti game của nó à?”

“Nó chém thế mà mày cũng tin? Lần trước lỗ chưa đủ thảm hả?”

“Tsk, đừng nói nữa! Nhắc lại vụ đấy tao lại điên!”

“Nó ỷ có anh và ba chống lưng thôi, cứ thử không phải họ Tư xem, sớm muộn gì cũng bị người trùm đầu đánh cho một trận!”

“Ha ha, chả hiểu sao tao lại mong thấy nó ăn đánh thế?”

“Haiz, mày còn nhớ soái ca mà Đường Vĩ Diệp để mắt không, anh bạn ở nước ngoài của Tư Hàng ấy…”

“Nhớ! Có nhà sở hữu MeiWei đúng không?”

“Ừ, mà mày thấy không, nhà người ta xảy ra chuyện một cái là nó cũng nghỉ chơi luôn, đúng là đứa hợm hĩnh!”

Hai người lại cười cười nói nói đi khỏi.

Vài giây sau, Thích Tự mới cau mày đi ra từ buồng riêng.

Hắn không quá ấn tượng với giọng nói của hai người này, nhưng bọn họ rõ ràng thuộc nhóm bạn thiếu gia của Tư Hàng.

Chỉ là Thích Tự không ngờ, đám người này ở trước mặt Tư Hàng thì nhiệt tình tốt đẹp thế, mà sau lưng lại đi nói những lời như vậy.

Chắc chắn Tư Hàng có nghe về việc Thích Tự cộng tác với Tư Trạch, mà nói hắn nghỉ chơi với mình vì MeiWei xảy ra chuyện cũng đều là vô căn cứ, chỉ cần có đầu để nghĩ là biết không thể nào…

Thích Tự rút di động ra, mở Wechat đến avatar của Tư Hàng. Thật ra lúc quyết định đi toilet vừa rồi, hắn đã tính đến chuyện gọi cho đối phương một cuộc, nhưng giờ lại cảm thấy thời điểm không thích hợp cho lắm.

Thích Tự lại cất điện thoại, rửa tay rồi quyết định hôm khác sẽ liên lạc người kia sau.

Bọn họ tụ tập đến khoảng 10h thì ra về.

Về đến xe, Phó Diên Thăng mới hỏi hắn: “Cậu nghĩ sao về những chuyện bọn họ bàn tán hôm nay?”

Thích Tự nhíu mày, nói: “Tôi không có chung quan điểm với cách mà họ nhắm thẳng đến nhân phẩm của một cá nhân như vậy…”

“Ồ?” Phó Diên Thăng cảm thấy hứng thú, “Ví dụ như?”

“Ví dụ như việc bọn họ nói Tô Cánh ăn cháo đá bát…” Thích Tự không nói tiếp, im lặng một hồi như có điều suy nghĩ, “Thầy Phó, thật ra trước đây đi với hội Tư Hàng, tôi cũng từng nghe bọn họ đàm tiếu về người khác rồi. Có điều cái bọn hắn chú ý là tiền tài và địa vị, cho nên chuyện cũng chỉ xoay quanh vấn đề các thiếu gia này kia có nhiều tiền hay không, bình thường đi xe gì, quan hệ với minh tinh nào… Đây là những thông tin mà bọn họ dùng để đánh giá xem một người đáng bị xem thường hay đáng để tâng bốc.”

Phó Diên Thăng gật đầu: “Ừm.”

Thích Tự: “Trước kia tôi chẳng thấy việc bàn tán này có gì hay ho, nhưng hôm nay nghe được chủ đề nói chuyện trong phòng riêng của Tư Trạch, tôi lại cảm thấy bản chất của mọi người chẳng khác gì nhau, chỉ là chúng ta thì nhìn vào bối cảnh, thủ đoạn thương nghiệp và vết nhơ trong lịch sử không tác của người khác, dựa vào đó để phán đoán xem họ có đáng hợp tác hay không… Vấn đề là trên đời này, không phải ai cũng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp để hiểu được tính cách và nhân phẩm của một người nào đó, mà người này cũng chẳng có cách nào để toàn thế giới thấy được một “mình” chân thực nhất. Rất nhiều người chỉ “nghe nói” rồi hình thành nên ấn tượng, thậm chí là cả định kiến…”

Phó Diên Thăng: “Cho nên?”

Thích Tự nhìn về phía Phó Diên Thăng, nói: “Cho nên tôi không muốn nhận xét về những điều bọn họ bàn tán, bao gồm cả Tô Cánh. Những chuyện xảy ra với Trung Đạt là một phần cuộc đời của anh ta, không phải toàn bộ, Trước mắt, tôi chỉ có hứng thú với Công nghệ Hồng Trang mà anh ta sáng lập, nên mới muốn hiểu thêm về con người này.”

****

<Epilogue>

Mọi người trong phòng ăn trò chuyện, Thích Tự tỉnh táo lắng nghe.

Thích Tự trong mắt quần chúng không biết gì: Bình hoa

Thích Tự trong mắt Lão Phó: Đại boss tương lai.

vtrans by xiandzg

T/N: Nhìn em từng bước trưởng thành mà dào dạt cảm giác mamafan (“°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥)