Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 93 Cậu phát sốt rồi

Thích Tự mang theo hai bình trà về khách sạn, đưa cả cho Phó Diên Thăng.

Ngay sau hôm quay lại Cali, Thích Tự cũng vùi đầu vào việc học môn chuyên từ sáng sớm.

Tuy trước khi về Hải Thành, Phó Diên Thăng đã kèm hắn học xong nội dung của mấy môn trong đó, nhưng Thích Tự vẫn còn rất nhiều bài tập chưa kịp làm. Đã thế kì này nghỉ quá nhiều, mấy giáo sư có ấn tượng với hắn cũng đã nhận ra vấn đề, còn trực tiếp gửi email đến hỏi.

Sau khi hoàn thành bù bài tập và việc nhóm, Thích Tự đến trường gặp giáo sư để nhận “thẩm vấn”—Stafford không hiếm học sinh có hoàn cảnh đặc biệt như Thích Tự, chỉ cần trình bày rõ ràng lí do vắng mặt và được giáo sư xác nhận là bài tập môn vẫn do chính học sinh tự làm, thì việc đến lớp cũng có thể được du di cho.

Giữa tháng 12, rốt cục Thích Tự cũng thuận lợi thi xong tất cả các môn.

Ngày đó rời trường, nhiệt độ thành phố P giảm đi đột ngột, Thích Tự chỉ mặc một chiếc áo len đen, đứng bên đường chờ xe mà bị gió thổi cho rùng mình.

Mùa đông ở Cali ấm hơn ở Hải Thành, Thích Tự lại luôn tự tin mình khỏe, bình thường mặc vậy chưa chắc đã sao, lúc này mới không khỏi cau mày kéo cổ áo lên.

Hắn lên xe, bắt gặp đèn trang trí xanh đỏ và hình nộm ông già mũ đỏ bên ngoài qua lớp cửa sổ kính, mới giật mình nhận ra đã sắp tới Giáng Sinh.

Có điều, chắc là năm nay hắn sẽ không đón Giáng Sinh ở Mĩ nữa. Phó Diên Thăng đã đặt vé ngày kia về Hải Thành cho cả hai, ba tuần nghỉ đông sắp tới cũng xác định chỉ dành cho công việc phát triển bộ phận công nghệ của tập đoàn.

Lại nói, Phó Diên Thăng chắc cũng đến kiệt sức vì phải kèm hắn tới lui suốt đợt thi cuối kì vừa rồi.

Ban ngày làm gia sư kèm đọc sách, ôn tập, làm luận văn, tối đến lại phải thức khuya bàn chuyện với người của các công ti công nghệ trong nước, xét duyệt các loại phân tích số liệu của bọn họ, tính ra thời gian nghỉ còn ít hơn cả hắn.

Nhớ lại sáng nay trên giường, Phó Diên Thăng còn ôm ôm, vừa ngái ngủ hôn lên cổ hắn vừa chúc một câu thi tốt, Thích Tự lại không khỏi mỉm cười.

Đến dưới chung cư, Thích Tự không vội lên nhà mà bảo Vương Mãnh đi cất xe rồi đi theo mình ra một cửa hàng gần đó.

Thích Tự nhìn thoáng qua, tiện rẽ vào một cửa hàng trang sức, nhân viên lập tức ra chào hỏi đon đả: “Xin hỏi quý khách muốn tìm gì?”

“Cảm ơn, tôi xem qua một lát đã.” Thích Tự nói.

Khuyu măng-sét, kẹp cà vạt, đồng hồ, bật lửa… tủ quà tặng cho nam giới luôn chỉ có ngần ấy thứ. Thích Tự không tìm được thứ gì ưng ý, lòng vòng một hồi, bất giác đã đến trước tủ kính đồ trang sức từ bao giờ.

Nhìn loạt trang sức lấp lánh dưới ánh đèn, Thích Tự không khỏi nghĩ bụng, nếu Phó Diên Thăng mà là nữ thì chọn quà đã dễ hơn bao nhiêu, nào vòng tay, dây chuyền kim cương, rồi còn cả… nhẫn nữa…

Nhân viên cửa hàng vẫn giữ khoảng cách thích hợp sau lưng Thích Tự, thấy hắn đứng nhìn tủ trang sức mãi thì mỉm cười đánh tiếng: “Quý khách muốn mua quà cho bạn gái sao?”

Thích Tự bắt đầu thấy mặt nóng lên, lập tức dời mắt khỏi đôi nhẫn rồi quay lại tủ quà tặng cho nam, rốt cục chọn một dây lưng da sần màu nâu đậm, sau đó bảo nhân viên gói lại.

Lúc tính tiền còn nhận được điện thoại của Phó Diên Thăng, hỏi hắn: “Thi xong rồi chứ? Sao còn chưa về vậy?”

“Sắp về rồi…” Thích Tự nhận lấy túi quà, gấp hóa đơn nhét vào túi quần rồi quay lại chung cư.

Lên đến nơi, vừa qua cửa Thích Tự đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt, hắn đổi giày vào nhà, chỉ thấy Phó Diên Thăng đang đứng trong bếp lúi húi làm gì đo.

Hắn bước tới xem, mới trầm trồ nói: “Anh còn biết làm bò bít tết nữa hả?”

Phó Diên Thăng nhướng cằm: “Mới học.”

Bấy giờ Thích Tự mới phát hiện ra chiếc iPad dựng đứng cạnh bếp, trên màn hình là mấy tấm hình bít tết, hắn vươn tay vuốt một cái, nhận ra đây là giáo trình “Hướng dẫn làm bò bít tết kiểu Pháp”…

Thích Tự bật cười: “Sao anh lại còn tự học nữa vậy?”

“Thì để chúc mừng cậu thi xong chứ sao.” Phó Diên Thăng quay ra hỏi hắn, “Thế nào, ổn hết chứ?”

Thích Tự ừ một tiếng, học theo thói quấy rối của người kia, ôm eo đối phương từ phía sau rồi dán cả người vào.

Phó Diên Thăng: “…”

Phó Diên Thăng: “Này này này đang nấu ăn đấy, chưa phục vụ cậu được đâu.”

“Không sao, anh cứ làm việc của mình đi.” Thích Tự thấp giọng nói một câu rồi luồn tay ra phía trước, bắt đầu mở nút thắt lưng của Phó Diên Thăng.

Phó Diên Thăng: “???”

Nhận ra cơ thể người kia bỗng cứng đờ, Thích Tự cười cười, rút chiếc thắt lưng đang ôm quanh eo đối phương ra.

Phó Diên Thăng vẫn đang cầm nồi trên tay, buông không được mà giữ không xong, chỉ biết dùng ngữ khí nguy hiểm cảnh cáo hắn: “Nhóc lưu manh, tôi vẫn đang mở bếp đấy.”

Thích Tự cấp tốc thay cho đối phương chiếc mình vừa mua, cài lại nút bấm tử tế rồi mới hôn hôn bên tai hắn, cười nói: “Tặng anh thắt lưng mới, gần đây vất vả nhiều rồi.”

Phó Diên Thăng cúi đầu liếc nhìn, nghẹn ngào cười mắng: “Mẹ…”

Một nồi súp hải sản, hai phần bò bít tết, ăn cùng khoai tây chiên và hoa lơ luộc—Phó Diên Thăng lần đầu tiên nấu thử cơm tây, đồ ăn không mới mẻ, nhưng vốn chỉ là một bữa ăn nhà đơn giản, Thích Tự cũng không cầu kì.

Hai người ngồi xuống, mở một bình rượu vang, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Vị thế nào?” Phó Diên Thăng hỏi.

“Rất được.” Thích Tự lại múc thêm cho mình một bát súp hải sản, cầm trên tay húp từ từ.

Phó Diên Thăng cắt bít tết, cứ thỉnh thoảng lại ngẩng lên liếc Thích Tự một cái, cũng không biết có phải vì vẫn canh cánh sự vụ thắt lưng hay không mà ánh mắt cực kì mập mờ.

Lúc đánh lén thì lớn gan là thế, nhưng đến khi bị Phó Diên Thăng nhìn chòng chọc với vẻ ái muội kia, Thích Tự vẫn không khỏi gượng gạo.

Hắn làm bộ bình tĩnh nói: “Sao nhìn tôi mãi thế? Có gì thì nói đi.”

Phó Diên Thăng hỏi: “Thắt lưng kia bao nhiêu tiền?”

Thích Tự: “Không nhiều.”

Phó Diên Thăng: “Bật lửa, quần áo, giày dép, thắt lưng… mới đi với cậu có bốn tháng mà cậu đã cho tôi bao nhiêu thứ rồi? Chưa kể phần lớn đều là hàng hiệu, tính cả năm có khi là đủ tiền lương cậu đồng ý trả tôi rồi đấy.”

Thích Tự: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

Phó Diên Thăng lắc đầu cười: “Về sau đừng mua nữa.”

Thích Tự: “Anh không thích à?”

Phó Diên Thăng: “Nếu muốn cảm ơn, chẳng thà cậu lấy lòng tôi trên giường đi.”

Thích Tự: “…”

Tính ra trong khoảng thời gian ở chung với Phó Diên Thăng, những gì có thể làm hai người đều đã làm. Tình cảm dần sâu, Thích Tự cũng thay đổi tâm lí mâu thuẫn của mình mà ngày càng thích thú.

Giờ phút này nghe Phó Diên Thăng ám chỉ như vậy, bất ngờ là Thích Tự cũng ngo ngoe muốn thử thật.

Hắn đã xem qua một vài bài viết phổ cập kiến thức trên mạng, trên đó nói phía sau của nam giới có thể mang đến một cảm giác kì dị nhưng rất thoải mái, người nào thử qua cũng sẽ thích… Hay là trước khi về nước thử làm một nháy với Phó Diên Thăng? Biết đâu lại còn sướng hơn cả dùng miệng?

Thích Tự không khỏi nghẹn họng với trí tưởng tượng của mình, khó khăn nuốt xuống một miếng thịt bò.

Phó Diên Thăng thấy hắn nhíu mày, hỏi: “Sao vậy, khó ăn lắm à?”

Thích Tự vuốt vuốt cổ mình, nói: “Không phải, vừa bị nghẹn một chút.”

Có điều đúng là hôm nay Thích Tự ăn cơm chậm hơn hẳn bình thường, Phó Diên Thăng ăn xong rồi mà bít tết trong đĩa hắn vẫn còn đến một nửa.

Phó Diên Thăng sợ hắn ép mình, nói thẳng: “Không ăn được thì đừng ăn nữa.”

Thích Tự kiên trì ăn thêm vài miếng rồi giải thích: “Không phải không ăn được, chỉ là hôm nay ăn không vào lắm.”

Phó Diên Thăng: “Không sao, tối ăn ngoài nhé?”

Thích Tự gật gật đầu, hỏi Phó Diên Thăng tối nay có muốn ra ngoài nghe hòa nhạc hay không, vừa rồi đi mua thắt lưng hắn có trông thấy poster tour nhạc giao hưởng ở sảnh hòa nhạc. Gần đây hai người bận rộn suốt, giờ mới thi xong nên hắn cũng muốn thư giãn một chút.

Phó Diên Thăng đồng ý, buổi chiều hai người ở nhà bàn luận về tình hình gần đây của bộ phận công nghệ, chờ đến chạng vạng mới thay quần áo cùng ra ngoài.

Thích Tự đã mặc thêm một chiếc áo khoác so với ban sáng, không ngờ vừa xuống lầu đã bị gió thổi cho hắt xì.

“Không sao đấy chứ?” Phó Diên Thăng nhíu mày.

Thích Tự kéo kín áo khoác lắc đầu: “Không sao.”

Lúc ấy Thích Tự cảm thấy không sao thật, hắn đi bộ ra nhà hàng Quảng Đông thường ăn với Phó Diên Thăng, vậy mà vẫn không vào miệng, chưa kể cổ họng còn hơi rát rát, hắn nhắm mắt ăn một chút rồi hai người đi tới điểm hòa nhạc.

Buổi giao hưởng dài một tiếng, rốt cục Thích Tự mới nghe được 15 phút đã thấy buồn ngủ, không phải vì không có hứng thú, mà vì hắn nghe một lát đã bắt đầu thấy choáng.

Trong bóng tối, hắn cảm nhận được Phó Diên Thăng nắm lấy tay mình, vốn là hành động ấm áp bao nhiêu, lại chợt nghe người kia hỏi một câu: “Sao tay cậu nóng thế này?”

Sau đó, một bàn tay lành lạnh lại sờ lên trán hắn, Thích Tự thấy Phó Diên Thăng nghiêm túc hỏi: “Cậu phát sốt rồi.”

Thích Tự sửng sốt nói: “Thật hả?”

Hắn cũng tự áp tay lên trán rồi giật mình, thì ra là phát sốt, bảo sao nãy giờ cứ thấy người gai gai.

Phó Diên Thăng hỏi: “Có khó chịu ở đâu không?”

Thích Tự: “Hơi choáng đầu một chút…”

Phó Diên Thăng lo lắng nói: “Có dậy được không? Về nhà thôi.”

Lúc này tốc độ phản ứng của Thích Tự đã chậm lại, nghe Phó Diên Thăng nói xong mấy giây sau mới khó hiểu hỏi lại: “Không nghe nữa à?”

Phó Diên Thăng cau mày nói: “Cậu phát sốt rồi đấy, còn không định về nghỉ ngơi đi à?”

Thích Tự: “…”

Thích Tự ở lại thêm một lát, sau đó bất đắc dĩ để Phó Diên Thăng đỡ mình dậy.

Cũng may là ở gần, hai người mới không mất bao lâu để về nhà, Phó Diên Thăng vội đưa Thích Tự đi nằm, rót một chén nước ấm đưa ăn: “Ngoài đau đầu còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Thích Tự hơi tỉnh ra, nói: “Cổ họng bị rát.”

Phó Diên Thăng nhíu mày: “Từ bao giờ?”

Thích Tự nhớ lại: “Hình như là hồi sáng lúc thi ra, bị gió thổi hơi gai người.”

Phó Diên Thăng: “Bảo sao không muốn ăn, mệt thế này chắc cảm rồi… Để tôi xuống tiệm thuốc dưới nhà mua hạ sốt với nhiệt kế, cậu nghỉ đi.”

Thích Tự túm tay hắn lại: “Bảo Vương Mãnh đi đi.”

Phó Diên Thăng hơi ngẩn người, buồn cười nói: “Bao nhiêu tuổi rồi, lại còn không nỡ để tôi đi à?”

Thích Tự thả lỏng tay, thấp giọng nói: “Thế anh đi đi.”

Phó Diên Thăng nhìn hắn nhíu mày ương ngạnh mím môi, rõ ràng không phải giọng làm nũng nhưng điệu bộ vẫn toát lên vẻ tủi thân.

Phó Diên Thăng thở dài, ngón tay thon dài lùa qua tóc đối phương, xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Thôi, tôi ở lại.”

Thấy khoé miệng Thích Tự khẽ cong lên, Phó Diên Thăng chỉ biết cười cười, ngồi ngay trên giường gọi điện cho Vương Mãnh.

Thích Tự nghe người kia bình tĩnh dặn dò Vương Mãnh những thứ cần mua, không hiểu sao cảm thấy thật yên tâm.

Phó Diên Thăng cúp máy xong, lại hỏi hắn: “Từ sáng đến giờ là bao lâu rồi, thấy người khó chịu mà sao không nói một tiếng?”

Thích Tự nhìn có vẻ ảo não: “Lâu rồi tôi không có bị bệnh.”

Phó Diên Thăng dí dí trán hắn, trêu chọc nói: “Đáng ra là đêm nay định làm cậu rồi, mà thấy cậu bệnh nên tha cho đấy.”

Không biết là não chập vì sốt hay cố ý phản kích, Thích Tự cũng thốt lên với giọng tiếc nuối: “Tôi cũng định đêm nay sẽ thử với anh mà, tiếc thật…”

Phó Diên Thăng: “…”

****

<Epilogue>

Một—

Thích Tự cởi thắt lưng của Phó Diên Thăng.

Phó Diên Thăng: “??? Bà xã thông suốt rồi sao? Lại còn chơi cái trò kích thích này nữa! Kích động! Nhưng mà không thể tỏ ra thèm thuồng thế được, phải giả bộ một chút!”

Thích Tự đổi thắt lưng cho Phó Diên Thăng.

Phó Diên Thăng: “??? Quần cũng tụt ra đến nơi rồi mà cậu lại cho tôi cái ấy hả? Uổng công người ta kích động! Đợi xem tối nay tôi trị cậu thế nào!”

Tối đến, Thích Tự ngã bệnh.

Phó Diên Thăng: “Có ai khổ như tôi không!”

Hai—

RE Số Phức: Báo cáo nhận lễ vật ngày 15/12

<Nhận quà của cố chủ: Thắt lưng hãng C, giá khoảng 4,800NDT

Hình minh hoạ>

– —-

Đã xác nhận.

– —-

Thành viên tổ chức: “Lại ăn cẩu lương ngập họng.”

Phó Diên Thăng: “Xin lỗi, tôi cũng không muốn nhận đâu, lần nào nhận quà trên 4,000 cũng phải đi tra giá rồi báo cáo… Đồng chí Cá, biết cậu yêu tôi rồi nhưng chúng ta tém tém lại chút được không?”

vtrans by xiandzg

T/N: Rồi ngày nào đấy đồng chí Cá tự thắt nơ con bướm tặng mình cho Thầy thì Thầy định báo cáo với tổ chức thế nào =)))) người ta là tổng tài tiền tỉ đó, anh làm ăn như thế thì tổ chức biết nói thế nào với quốc gia đây hả =))))