Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 96 Đàm phán giá cả

Nơi cổ đông Liên Tú hẹn gặp không phải Hải Thành, mà là một thắng cảnh rừng trúc hạng 4A ở khu vực giáp ranh giữa Giang Tô và An Huy, nghe nói bên đó đã bao cả một biệt thự suối nước nóng để mời bọn họ qua thưởng ngoạn.

(*trong hệ thống xếp hạng cảnh quan văn hóa du lịch bên Trung, cao nhất là 5A rồi đến 4A)

8 giờ sáng, chiếc xe 7 chỗ Diệp Khâm Như thuê sẵn đi qua khách sạn đón Thích Tự và Phó Diên Thăng.

Lên xe, Thích Tự trông thấy Ngô Song và Diệp Khâm Như đã ngồi ở hàng sau, dành lại hai ghế hàng giữa cho hắn và Phó Diên Thăng. Ngoài Diệp Khâm Như và Ngô Song, đi cùng lần này còn có một phó phòng Tài chính họ Dương, ngồi ở ghế phó lái phía trên.

Ngồi xuống chào hỏi xong, Diệp Khâm Như mới hỏi: “Tối qua nghỉ ngơi được chứ?”

Thích Tự uể oải yên vị rồi đáp lại một câu: “Cũng được.”

Diệp Khâm Như cười cười, lại quay sang phía Phó Diên Thăng: “Tôi thấy tinh thần Phó tổng hôm nay có vẻ không tệ nhỉ.”

Thích Tự nghe vậy không khỏi tăng xông, tối qua chỉ vì bị Phó Diên Thăng giỡn xong chạy mà mãi mới ngủ được, nếu không thì hắn đã có thể nghỉ ngơi tốt hơn rồi…

Phó Diên Thăng hỏi Diệp Khâm Như: “Đi tới đó mất bao lâu?”

Diệp Khâm Như: “3 tiếng rưỡi, Thích tổng mà cần nghỉ ngơi thì cứ việc chợp mắt trên xe.”

Thích Tự ừ một tiếng, lại hỏi: “Phía Tư Trạch thì sao?”

Diệp Khâm Như: “Bên họ đi riêng, hẹn 11 rưỡi gặp chúng ta ở đó.”

Ngô Song thắc mắc: “Chỉ là đi đàm phán giá thôi mà, sao phải chạy đến tận khu thắng cảnh đấy vậy?”

Diệp Khâm Như: “Dự án hàng trăm triệu mà, chẳng lẽ cậu nghĩ cũng như ra chợ mua rau, vừa đến đã anh đòi năm tôi trả ba? Chúng ta là người mua, bọn họ là người bán, muốn bán được đồ thì phải dỗ cho người mua vui vẻ đã chứ? Loại chiêu đãi này cũng là tiêu chuẩn thôi.”

Ngô Song: “À…”

Thích Tự thì không lạ gì với tình huống thế này, bởi vì từ nhỏ đã được Thích Nguyên Thành dẫn đi chứng kiến khá nhiều.

Tại Ý cũng có kênh phân phối của MeiWei, năm đó hắn theo ba sang bàn chuyện làm ăn, sau đó cả hai được một người bạn của ông là thương nhân Hoa kiều chiêu đãi một chuyến du ngoạn biển đến Croatia.

Nơi này nổi tiếng nhiều nấm truffle, chú kia mới dẫn bọn họ đến một ngôi làng nhỏ, tiến cử người bạn Croatia gốc Hong Kong giới thiệu về độ quý, độ ngon và độ dinh dưỡng của truffle đen, thậm chí còn dắt theo hai chú chó lên núi đào nấm cùng. Cả hành trình cứ như đi đào kho báu, khiến Thích Tự cảm thấy vô cùng mới lạ.

Ngày đó bọn họ đào được năm gốc truffle đen, xuống núi rồi vào một nhà hàng, trực tiếp mời đầu bếp người Pháp dùng nấm đó làm đồ ăn. Vào bữa, người bạn gốc Hong Kong kia mới tiết lộ mình là thương nhân buôn truffle đen, muốn xin đầu tư từ Thích Nguyên Thành.

Tối về khách sạn, Thích Tự hỏi ba có định đồng ý với đề nghị đầu tư hay không, ông lại hỏi ngược lại hắn một câu: “Con thấy hương vị của truffle đen kia thế nào?”

Nói thẳng ra, hắn không ưa gì mùi vị kia, nhưng quả thật đã chơi rất vui, nghe mấy chú kia dẻo miệng còn tin mình mới được ăn thứ gì đắt đỏ ghê gớm lắm.

Thế nhưng Thích Nguyên Thành lại bảo: “Lấy lòng nhà đầu tư là nhiệm vụ mà những người muốn chiêu mộ vốn phải làm, con người ta thì rất dễ đưa ra quyết định thiếu lí trí trong lúc vui vẻ. Ba có tiền, nhưng không phải cái gì cũng sẽ đầu tư.”

Thương vụ truffle đen cứ thế bị cho qua, nhưng lời nói của Thích Nguyên Thành vẫn khắc sâu trong đầu Thích Tự từ đó tới giờ.

Thích Tự ngắt dòng hồi tưởng, hỏi Diệp Khâm Như: “Hai cổ đông của Liên Tú kia là người thế nào?”

Diệp Khâm Như nói: “Là hai cô gái, một tên Du Liên, một tên Nghiêm Tú, cho nên mới có cái tên Liên Tú. Trong hai người thì tôi mới chỉ gặp Du Liên, lần đầu đã đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp xây theo lối biệt thự cổ thời dân quốc ở Giang Tô, làm toàn đồ ăn tinh xảo, sau đó còn mời tôi đi nghe Côn khúc, nói chung là không giống thương nhân, mà giống nữ thanh niên yêu văn nghệ hơn…”

Ngô Song tò mò hỏi: “Đẹp không?”

Diệp Khâm Như liếc mắt nhìn hắn: “Tạm được.”

“Ồ…” Ngô Song không hiểu sao Diệp Khâm Như lại nhìn mình nói thế, ngượng ngùng nói: “Anh nói tiếp đi.”

Diệp Khâm Như: “Lần đó gặp mặt, Du Liên có kể cô ấy quen Nghiêm Tú từ hồi đi du học ở Pháp, cùng ngành quản lí hàng hiệu, tốt nghiệp xong thì về nước gây dựng nên công ti này, vừa làm cổ đông vừa làm quản lí. Khởi đầu của bọn họ là đại lí hàng xa xỉ, chuyên bán sản phẩm chiết khấu của các hãng quốc tế lớn, nhờ có nguồn cung giá rẻ nên thu hút được rất nhiều khách hàng trẻ thuộc tầng lớp trung lưu. Sau vài vòng đầu tư, công ti ngày một lớn mạnh, nội dung cũng ngày càng phong phú, tủ đồ online gì đó đều là sau này mới phát triển nên. Nhưng hai năm gần đây, các nền tảng thương mại như NanRi bắt đầu khai phá được kênh mua sắm hải ngoại, tạo ra áp lực cạnh tranh cực lớn cho Liên Tú, cộng thêm nội dung kinh doanh hỗn tạp và chiến lược định vị khách hàng mơ hồ nên giá cổ phiếu của bọn họ vẫn luôn rất thấp kể từ khi đăng kí niêm yết đến giờ. Nghe Du Liên bảo, mấy cổ đông bao gồm cả tầng quản lí mỗi người một ý, hai cô ấy cũng vì lực bất tòng tâm nên mới đi đến quyết định bán công ti…”

Trước đó Thích Tự đã được Phó Diên Thăng nói qua về nội dung và thực trạng kinh doanh ở Liên Tú, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nghe về câu chuyện đằng sau việc thành lập công ti của hai người này.

Thích Tự như có điều suy nghĩ: “Có thể thấy là bọn họ vốn rất coi trọng công ti này, còn đặt theo tên mình cơ mà.”

Diệp Khâm Như: “Ừm, lần đó gặp cũng thấy Du tổng có tình cảm với công ti này lắm, còn kể về rất nhiều khó khăn trở ngại mà mình và Nghiêm Tú đã phải trải qua khi mới lập nghiệp nữa. Cô ấy bảo, Liên Tú cũng giống như đứa con của mình và Nghiêm Tú vậy.”

Ngô Song cảm thán nói: “Đến nước phải đi bán con như bây giờ thì chắc hai cổ cũng khổ tâm dữ lắm…”

Diệp Khâm Như: “…”

Mấy người trò chuyện hơn một tiếng, nửa đường sau đó Thích Tự ngả ra ghế thiếp đi, Phó Diên Thăng bèn quay đầu làm dấu với Diệp Khâm Như và Ngô Song.

Gần đến nơi, Thích Tự mới ung dung tỉnh lại.

Đắp trên người là áo khoác của Phó Diên Thăng, Thích Tự kéo lại trang phục nhìn sang người bên cạnh, thấy trên tay đối phương có cốc cafe bèn hỏi: “Anh lấy cafe đâu ra thế?”

Phó Diên Thăng: “Nãy xuống trạm nghỉ mua, thấy cậu ngủ nên không gọi.”

Thích Tự điềm nhiên giơ tay ra: “Cho tôi uống với.”

Phó Diên Thăng sững sờ: “Nhưng tôi uống rồi.”

Thích Tự: “Không sao.”

Phó Diên Thăng chần chờ giây lát rồi cũng đưa nửa cốc cafe còn lại qua, Thích Tự trả áo cho hắn rồi nhận lấy cafe uống một ngụm.

Đến khi cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh quỷ dị xung quanh, Thích Tự mới nhớ ra đằng sau mình vẫn còn Diệp Khâm Như với Ngô Song… Hành động uống cafe của Phó Diên Thăng hình như có hơi ái muội.

Hắn lúng túng trả cốc rồi nhìn ra núi trúc bên ngoài, nói lảng đi: “Sắp đến chưa?”

Phó Diên Thăng: “Sắp rồi.”

Đi thêm tầm mười phút, xe mới chậm rãi dừng lại trước một cổng sân cổ kính, nhân viên mặc trang phục truyền thống màu đen lập tức ra mở cửa xe cho bọn họ.

Nói là biệt thự, nhưng thực chất nơi này chính là khu nghỉ dưỡng, bọn họ vừa xuống xe đã được nhân viên dẫn vào sảnh lớn.

Một cạnh sảnh lớn được làm bằng kính hoàn toàn, nhìn ra đồi núi trập trùng với cổ thụ chọc trời và tre trúc xanh mướt, chỉ ngắm không đã thấy lòng thanh bình.

Đang thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, phía sau bỗng truyền đến chút nhốn nháo, Thích Tự quay lại mới thấy nhóm Tư Trạch cũng vừa đến, tổng cộng có năm người, Hoàng Tuấn Văn và Tống Phổ Tâm đều có mặt, tất cả mặc âu phục giày da đầy nghiêm túc.

“Thích Tự.” Tư Trạch mỉm cười tiến về phía hắn bắt tay, sau đó nhân viên dẫn bọn họ tới phòng tiệc.

Du Liên và Nghiêm Tú đã chờ sẵn bên trong. Du Liên có ngoại hình rất đẹp, mặt không son phấn cũng không hề mất nét, sườn xám trắng với vân hoa màu bạc càng tôn lên dáng người mềm mại của cô.

Hai bên trông thấy nhau, Du Liên nhanh nhẹn đi tới trước mặt Diệp Khâm Như, cười nói: “Diệp tổng, hoan nghênh các anh.”

“Du tổng, gặp lại rồi.” Diệp Khâm Như lịch sự bắt tay đối phương, “Cảm ơn vì lần chiêu đãi này.”

Đứng cạnh Du Liên là Nghiêm Tú với vóc dáng cao gầy và khí chất tuyệt hảo, nhưng khác với người kia, trang phục của cô là một bộ vest đen tuyền, vô cùng khí khái.

Tiếp đó, Diệp Khâm Như và Du Liên lần lượt giới thiệu về người bên mình, nói đến Thích Tự, Du Liên không khỏi sáng mắt kinh ngạc: “Lần trước đã nghe Diệp tổng nhắc qua, nhưng không ngờ Thích tổng vừa trẻ vừa khí chất thế này, hân hạnh.”

Bọn họ ngồi vào bàn cơm, trong bữa lại không khỏi ca tụng xã giao từ thành tựu cho đến chuyên môn của nhau một hồi, nhưng tất cả đều ăn ý không nhắc đến chuyện thu mua Liên Tú.

Hết tâng bốc nhau, bắt đầu thảo luận về những món ăn trên bàn tiệc thì ai nấy đều trở thành chuyên gia mĩ thực, một lát nữa lại chuyển sang tình hình chính trị rồi đủ loại tin đồn về người nổi tiếng. Quanh co hồi lâu, chờ đến khi ăn uống xong xuôi, Du Liên mới mở lời: “Không biết các anh tính thế nào về chuyện mua lại cổ phần ở Liên Tú rồi?”

Diệp Khâm Như gật gù nói: “Bên tôi đã tìm hiểu và tiến hành định giá Liên Tú nhiều lần, thấy được ưu thế rõ ràng nhưng nhược điểm cũng không ít. Trong lần gặp mặt trước có nói với Du tổng rồi, điều mà chúng tôi để mắt tới chính là lượng khách có sẵn và vỏ bọc đã niêm yết, chứ rất nhiều sản phẩm còn lại đều là vô ích… Nhưng mà Du tổng yên tâm, lần này chúng tôi đến với thành ý.”

Du Liên nhìn về phía Tư Trạch: “Vậy Tư tổng muốn ra giá bao nhiêu?”

Tư Trạch cười nói: “Chi bằng bên cô nói giá trước đi.”

Nhận được ánh mắt từ Du Liên, Nghiêm Tú nói luôn: “250 triệu.”

Diệp Khâm Như bình tĩnh nói: “Nghiêm tổng đang nói đến ước giá toàn bộ Liên Tú à?”

Nghiêm Tú: “Là giá mua lại cổ phần trong tay tôi và Du Liên.”

Tư Trạch cười lắc đầu: “Nghiêm tổng cứ đùa, không giấu gì các cô, chứ theo đánh giá của bên tôi thì giá trị của toàn bộ Liên Tú còn chưa tới con số này đâu.”

Thích Tự hơi sửng sốt trong lòng, không phải bọn họ đánh giá Liên Tú đáng 268 triệu à?

Quả nhiên người bên Liên Tú nghe xong lập tức biến sắc, may mà Du Liên kịp thời xử trí, cười nói: “Diệp tổng, bọn tôi chỉ báo giá hợp lí dựa vào giá trị thị trường thôi mà.”

Diệp Khâm Như: “Chắc đây là giá lúc Liên Tú vừa đăng kí niêm yết nhỉ?”

Du Liên: “Chỉ cần Tư Nguyên tiếp quản, giá cổ phiếu của Liên Tú nhất định sẽ lên.”

Tư Trạch: “Ra là các cô cũng biết phải có Tư Nguyên thì mới cứu vãn được tình hình, nếu như Tư Nguyên không chấp thuận, Liên Tú sẽ tiếp tục rớt giá cổ phiếu, tệ hơn nữa thì chính là rủi ro hủy niêm yết.”

Một cô nàng của ban tài chính Liên Tú cau mày nói: “Nhưng định giá của bên anh cũng quá thấp rồi…”

Du Liên Nghiêm Tú liếc nhau, lại nâng chén về phía Tư Trạch và Diệp Khâm Như: “Không sao, mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa, dù không thể nhất trí thì được làm quen với Tư Nguyên các vị đã là một điều may mắn rồi.”

Nghiêm Tú cũng nói: “Mọi người mất công đến tận đây rồi thì đừng lãng phí cảnh đẹp thiên nhiên nơi này, bọn tôi đã bao trọn cả khu hết hai ngày tới, bên trong còn có suối nước nóng, sảnh bài, phòng trà, các vị cứ nghỉ ngơi rồi chúng ta bàn lại sau.”

Thích Tự nhìn ra Du Liên và Nghiêm Tú không phải không muốn bán, mà chỉ đang chơi chiến thuật vòng vo. Nhưng giống như Nghiêm Tú đã nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hiếm khi có cơ hội đến nơi cảnh quan biệt lập như thế này thì cũng nên hưởng thụ một chút mới phải.

Tất cả đứng dậy về phòng theo chỉ dẫn của nhân viên, lúc đi qua vườn, Thích Tự nghe thấy Ngô Song khẽ giọng bảo Diệp Khâm Như: “Du tổng đẹp như thế mà nãy trên xe anh còn bảo “Tạm được”?”

Diệp Khâm Như quay sang nhìn hắn: “Sao cậu cứ để ý người ta đẹp hay không thế?”

“Ủa, không phải anh đang khao khát tình yêu à? Tôi thấy anh với Du tổng đẹp đôi đấy chứ, cổ còn mời anh đi nghe Côn khúc nữa mà, biết đâu người ta có ý với anh…” Ngô Song lầm bầm, “Yêu cầu cao thế bảo sao ế.”

Diệp Khâm Như cười nhạt: “Giọng điệu này của cậu nghe cứ như đang ghen ấy nhỉ?”

Ngô Song chưa kịp hiểu gì: “Hả?” Hắn ghen với ai? Diệp Khâm Như á?

Diệp Khâm Như hừ mũi cười một tiếng, hếch cằm như con công quét mắt tứ phía: “Nghe nói hồ tắm nước nóng ở đây được phết, tối cùng đi đi?”

Ngô Song: “???”

Khoan đã, sao hắn cứ thấy gì đó sai sai???

****

<Epilogue>

Diệp Khâm Như: “Bạn fan nhỏ này đúng là để ý quá đi.”

Ngô Song: “???”

Diệp Khâm Như: “Vừa nghe có người đẹp mời mình đi nghe dân ca mà đã ghen thành thế này. Thôi thì đành dỗ ngọt một chút, chứ mới đứng cạnh đã thấy mùi chua nồng nặc rồi, chậc chậc.

Ngô Song: “??? Nói nhảm cái gì đấy?”

vtrans by xiandzg

T/N: Có thành cặp không thì Hi nói một tiếng cho em đu chứ tự luyến công chuẩn gu em rồi… ˊ_>ˋ