Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 97 Đối thoại bí ẩn

Đoàn người vừa nói chuyện vừa tiến phòng của mình.

Cả khu có tổng cộng tám phòng, chia đều hai bên hành lang, phía Tây nhìn ra vườn, phía Đông nhìn ra núi, những phòng hướng núi thì có suối nước nóng riêng.

Hai căn hướng núi hàng đầu hiển nhiên thuộc về Tư Trạch và Thích Tự, còn cạnh mỗi bên lần lượt dành cho nhân viên thân cận của mỗi người là Tống Phổ Tâm và Phó Diên Thăng.

Do nhà trong khu đều bật sưởi, Thích Tự cởi vest ngay khi vừa vào, rồi ra thẳng cửa sổ chạm sàn thưởng thức cảnh đẹp một hồi.

Không bao lâu sau đã có người gõ cửa, là Phó Diên Thăng và Diệp Khâm Như. Hai người bước vào, trở tay đóng cửa phòng xong, Diệp Khâm Như nói với Thích Tự: “Du tổng mời chúng ta lát nữa đi uống trà, hẳn là sẽ tranh thủ cơ hội đàm phán lần thứ hai luôn, Thích tổng thấy sao?”

Thích Tự hỏi ngược lại bọn họ: “Các anh nghĩ thế nào?”

Diệp Khâm Như: “Báo giá sơ bộ của các cô ấy quả thật quá cao, chúng ta muốn sở hữu quyền khống chế tuyệt đối thì 53% hiển nhiên là chưa đủ, không bớt được của hai người này thì đừng nói gì đến Đầu tư Phương Chu.”

Đầu tư Phương Chu là cổ đông lớn thứ ba ở Liên Tú, nắm giữ khoảng 20% cổ phần, từ trước khi công ti lên sàn đã bắt đầu can thiệp vào hướng đi của công ti, cho nên mới dẫn đến mâu thuẫn về quyết sách như hiện tại.

Diệp Khâm Như nói: “Lát đàm phán, tôi sẽ kéo định giá xuống một chút để đánh đòn tâm lí với bên đó.”

Thích Tự: “Thế có khiến người ta có khó chịu không? Tôi thấy vừa rồi nghe Tư Trạch nói xong, phản ứng bên Liên Tú có vẻ không tốt cho lắm.”

Diệp Khâm Như: “Với địa vị đặc biệt như thế, Tư tổng có làm cao một chút cũng không sao, đây cũng là một chiến thuật đàm phán.”

Thích Tự lại nhìn về phía Phó Diên Thăng, thấy đối phương nói: “Tôi không có ý kiến gì, trước đây chúng ta đã nhất trí với định giá nào thì cứ cố gắng bám sát nó đi.”

Diệp Khâm Như vuốt cằm nói: “Ok, vậy lát nữa tôi sẽ làm người phát ngôn cho Thích tổng, tiếp tục mặc cả thêm với bọn họ.”

Thống nhất xong, bọn họ ra ngoài chuẩn bị đi tới phòng trà, Hoàng Tuấn Văn và một quản lí khác của phía Tư Trạch đã chờ sẵn ở cuối hành lang, nhưng không thấy Tư Trạch và Tống Phổ Tâm đâu.

Thích Tự hỏi: “Tư Trạch đâu?”

Hoàng Tuấn Văn cười cười: “Tư tổng với trợ lí Tống có một số việc riêng cần giải quyết trước.”

Diệp Khâm Như cũng không để ý lắm: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Đến phòng trà, bọn họ trông thấy Du Liên cũng đã dẫn theo ba người chờ sẵn bên trong. Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Du Liên mới nói Nghiêm Tú có thói quen nghỉ trưa sau bữa ăn, đến tối sẽ gặp lại bọn họ sau.

Trà lên, bọn họ cũng vào thẳng vấn đề chính.

Diệp Khâm Như tiết lộ giá nền mà Tư Nguyên đã xác định, bớt một nửa của 250 triệu và đề nghị mức giá 125 triệu. Du Liên nghe xong lập tức nhíu mày lắc đầu, chỉ nói quá thấp để chấp thuận.

Người đẹp cau mày ai oán khiến người thương tiếc là thế, nhưng Diệp Khâm Như lại chẳng mảy may để tâm: “Du tổng, không phải tôi đang cố ý ép giá, qua hai lần gặp mặt còn rất có cảm tình với cô, nhưng cái gì ra cái đấy, giá trị của quý công ti quả thực không được đánh giá cao, nếu vẫn còn nghi ngờ thì bên tôi sẵn sàng phân tích lại các tiêu chuẩn đã dùng để định giá Liên Tú.”

Du Liên nghe vậy quả nhiên đuối lí, dù sao bọn họ cũng chỉ là một công ti nhỏ, không thể nào sánh với tập đoàn Tư Nguyên về đẳng cấp định giá tài sản, cho nên ngay từ đầu đã ở vào thế yếu hơn trong cuộc đàm phán.

Cô nói: “Việc này quả thật không do mình tôi định đoạt, lát nữa sẽ phải thương lượng lại với Nghiêm Tú và người trong công ti.”

Diệp Khâm Như đưa tay rót trà cho cô, ung dung nói: “Không sao, chúng ta cứ thảo luận từ từ cũng được, nếu thật sự không thể nhất trí thì coi như lần này tới đây du ngoạn với tư cách bạn bè, bao giờ về tôi lại mời Du tổng bữa cơm.”

Kết thúc bữa tiệc trà hai tiếng, người muốn dạo vườn thì dạo, muốn về nghỉ thì về, ai hứng thú còn có thể theo người của khu ra sau núi đào măng.

Sau buổi đàm phán, mọi người cũng tin chắc rằng Liên Tú sẽ chấp thuận mức giá được đề nghị, nghe nói dãy núi phía sau có măng để đào thì thấy rất mới lạ, hồ hởi đi góp vui.

Thích Tự thấy hơi mệt nên không tham gia, quay về phòng với Phó Diên Thăng.

Vào đến phòng, Thích Tự nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Diệp Khâm Như mà cười nói: “Diệp Khâm Như ép giá cũng ác thật, không thương hoa tiếc ngọc chút nào.”

Phó Diên Thăng: “Lần đầu tiên anh ta ra trận thay cậu kể từ khi đến Tư Nguyên mà, chẳng lẽ lại không cố hết sức.”

Thích Tự nhìn nhìn Phó Diên Thăng, thắc mắc: “Thế còn anh, sao hôm nay im ắng vậy?”

Biết Phó Diên Thăng cũng theo vụ Liên Tú từ đầu, Thích Tự đã tưởng hôm nay sẽ được học hỏi phong thái trên bàn đàm phán của đối phương một lần nữa, thế mà người kia lại chẳng xen lời lần nào từ lúc ăn trưa cho đến buổi trà chiều vừa rồi.”

Phó Diên Thăng: “Nhân vật chính trong vụ thu mua Liên Tú là Diệp Khâm Như, cố vấn thương vụ như tôi mà nói nhiều thì quá bằng khách át giọng chủ à?”

Thích Tự sửng sốt hiểu ra.

Do trong phòng khá nóng, Thích Tự nới lỏng cà vạt một chút rồi hướng ra ban công, mở cửa kính cho hơi lạnh tràn vào, mới cảm giác khoan khoái hơn không ít.

Hồ tắm nước nóng nằm trong sân vườn ngoài phòng, được xây bằng đá, xung quanh trải cỏ, mang lại cảm giác rất hoang sơ nguyên thủy.

Có điều hiện tại là cuối tháng 12, nhiệt độ trên núi còn thấp, trong hồ không chứa nước. Thích Tự tò mò không biết ngâm thế nào, định ra ngoài xem thử thì đột nhiên nghe thấy một loạt thanh âm kì quái từ phòng bên cạnh.

Hắn lập tức khựng lại, tập trung lắng nghe, bởi dù giữa ban công hai phòng có tường ngăn thì trên không vẫn thông nhau—hàng loạt tiếng rên đứt quãng, tiếng thở dốc nam tính và va chạm thành nhịp cứ thế lọt vào tai, khiến Thích Tự không khỏi nóng mặt, vô thức bước lùi về phía sau.

Người đã có trải nghiệm làm tình như hắn dĩ nhiên có thể nhận ra âm thanh này, chỉ là nhớ đến chủ nhân căn phòng bên cạnh thì Thích Tự chỉ biết đưa tay bụm miệng đầy khó tin.

Hắn bối rối nghĩ, chẳng lẽ Tư Trạch với Tống Phổ Tâm cũng là tình nhân?

Nhưng giữa ban ngày ban mặt, Tư Trạch từ chối tham gia đàm phán thương vụ đứng đắn chỉ để làm chuyện này với trợ lí trong phòng thì có phải thái quá rồi không?

“Sao vậy?” Phó Diên Thăng đi tới phía sau.

Thích Tự vội vàng lùi vào, trở tay đóng cửa kính để ngăn lại những tiếng động kia bên ngoài.

“Không có gì…” Hắn quay lại nói, “Ra ngoài đi dạo không?”

“Cậu nói mệt mà, không nghỉ một lát đi à?” Phó Diên Thăng nói.

“Giờ nghỉ thì có khi đêm lại mất ngủ, cố một chút còn hơn.” Thích Tự nói.

Phó Diên Thăng cũng không phản đối. Dọc tường hành lang trưng đầy tranh thủy mặc núi non cây cảnh, mỗi góc đều là những tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh xảo, rất đáng thưởng thức.

Hai người dạo quanh vườn một vòng, vừa ngắm vừa trò chuyện, ra đến cửa sau của khu thì đúng lúc gặp Hoàng Tuấn Văn và Diệp Khâm Như đi đào măng về. Cả hội vây xem măng đào được, người của nhà vườn chọn ra một ít ăn được rồi mang thẳng ra bếp.

Đến bữa tối, Tư Trạch xuất hiện, Tống Phổ Tâm thì không, nhưng cũng chẳng ai bên phía Tư Trạch quan tâm về sự vắng mặt của người trợ lí sinh hoạt này.

Trông bộ dạng sảng khoái của Tư Trạch, Thích Tự lại như nghe thấy âm giọng cam chịu đầy kiềm chế kia trong đầu—rõ ràng là không phải của Tư Trạch phát ra.

Hắn không nhịn được mà hỏi: “Trợ lí Tống đâu rồi?”

Tư Trạch nói: “Cậu ta thấy không khỏe, nên không tới ăn cơm.”

Diệp Khâm Như nghe vậy cũng sững sợ: “Sức khỏe của trợ lí Tống kém lắm à? Lần trước đi công tác Yến Thành với bọn tôi, cậu ấy cũng ở lại khách sạn suốt.”

Thích Tự: “Đi Yến Thành?”

Diệp Khâm Như: “Tháng trước tôi với Tư tổng có đến Yến Thành để gặp Tô Cánh.”

Tư Trạch cười cười, nói: “Cậu ta có tới cũng không ăn mấy, không cần để ý đâu.”

Bữa tối còn vắng mặt cả Nghiêm Tú, Du Liên lúng túng giải thích rằng đối phương cũng thấy không khỏe trong người, cho nên không thể tới tiếp khách.

Trong tiệc trà hồi chiều, Du Liên đã nói sẽ thảo luận thêm vấn đề giá cả với người kia, tối đến Nghiêm Tú lại không tới ăn cơm, mọi người mới không thể không nghi bọn họ đã xảy ra lục đục nội bộ.

Quả nhiên trong bữa tối, Du Liên không hề nhắc đến việc nâng giá lần nào, chỉ tập trung hàn huyên chuyện phiếm với bọn họ.

Ăn xong có người mở sòng bài, Tư Trạch dường như rất hào hứng, hỏi Thích Tự có muốn tham gia cùng hay không. Thích Tự không ham hố, bèn lấy cớ còn jetlag để từ chối, bảo muốn về ngâm nước nóng rồi nghỉ sớm. Tư Trạch nghe vậy cũng không lôi kéo nữa, nhưng Phó Diên Thăng lại bị Hoàng Tuấn Văn kiên quyết giữ chân.

Mình Thích Tự về trước, đến nơi lại trông thấy một phục vụ bưng khay đứng trước cửa phòng Tư Trạch, tay còn cầm thẻ phòng, nhìn có vẻ do dự.

Hắn hỏi: “Anh có việc gì ở đây à?”

Phục vụ kia lập tức giải thích: “Tư tổng bảo phòng bếp làm ít cháo thịt măng sợi mang lên phòng này, nhưng hình như bên trong không có ai.”

Thích Tự nhíu mày, chỉ một ngón sang phòng bên cạnh: “Anh thử gọi phòng kia xem.”

Thấy bọn họ ở cùng một khu, phục vụ cũng không nghi ngờ gì, cất thẻ đi sang phòng bên cạnh gõ cửa, quả nhiên một lát sau cửa mở.

Phục vụ lại nói y những lời vừa rồi, đứng từ chỗ Thích Tự không nhìn thấy người sau cánh cửa, mấy giây sau chỉ nghe thấy một âm giọng yếu ớt cảm ơn người phục vụ.

Thích Tự thở phào một hơi, khẽ khàng đi vào phòng mình. Điện thoại trong túi rung lên, hắn mở ra xem, là tin nhắn của Phó Diên Thăng.

F1S: “Tối nay cậu ngâm nước nóng rồi nghỉ sớm đi, đánh bài với bọn họ xong tôi sẽ về phòng mình, không qua tìm cậu nữa.”

Thích Tự đọc xong đáp lại một tin OK. Hắn báo với nhân viên mình muốn tắm nước nóng từ lúc ăn cơm, vừa rồi đã có người đến bơm nước vào hồ, hơi bốc mù mịt ngoài cửa kính.

Nhưng không biết có phải do hồi chiều nghe thấy tiếng Tư Trạch với Tống Phổ Tâm làm chuyện đó hay không, mà đến lúc vào ngâm, Thích Tự cứ toàn nghĩ đến những thứ không nên, rốt cục khiến mình nổi lên phản ứng…

Thích Tự lắc lắc đầu, mắng mình mờ mắt vì sắc rồi vội vàng bài trừ tạp niệm trong đầu, cố gắng tỉnh táo lại.

Sau hai mươi phút ngâm nước nóng, Thích Tự thư thái toàn thân, lau người xong nằm vật ra giường thiếp đi, có điều vì lệch múi giờ, đến đêm bỗng dưng lại tỉnh như sáo.

Nhìn giờ thấy đã thấy gần rạng sáng, Thích Tự cũng không ngủ nữa. Nhớ mang máng là dọc hành lang có một thư viện, hắn dậy khoác áo ngủ, định ra tìm ít sách về đọc. Không ngờ, vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng trò chuyện truyền đến từ cuối hành lang.

“…Anh với hắn ta như thế bao lâu rồi?”

Thích Tự giật mình, thiếu điều tưởng mình nghe nhầm—đây là giọng của Phó Diên Thăng.

“Một năm rưỡi…”

Còn người này… Tống Phổ Tâm?

“Hắn cưỡng bức anh?” Phó Diên Thăng hỏi.

Mấy giây sau, một tiếng “ừ” gần như không thể nghe thấy mới vang lên.

Thích Tự nhíu mày, bọn họ đang nói chuyện gì vậy?

“Lí do cá nhân khiến anh xin chuyển công tác đợt trước, là đây?”

“…”

“Tại sao không nói sớm?” Giọng Phó Diên Thăng nghe rõ sốt ruột, “Anh hoàn toàn có thể báo cho cấp trên là mình bị uy hiếp… Chuyện này đã vượt khỏi phạm vi công việc, anh không việc gì phải chịu đựng như vậy.”

“Hắn có ghi hình…”

Cả hai lại rơi vào trầm mặc, Phó Diên Thăng rốt cục thở dài nói: “Tôi sẽ tìm Lão Nhâm để nói về chuyện này, tình huống của anh quá sai rồi…”

“Không cần đâu…” Tống Phổ Tâm ngừng lại một chút, mệt mỏi mà bất lực, “Hắn đã thay đổi nhiều rồi, dù gì cũng sớm kết thúc thôi, cứ vậy đi.”

****

<Epilogue>

Ban ngày nghe thấy Tư Trạch với Tống Phổ Tâm abcxyz.

Thích Tự: “…”

Ban đêm nghe thấy Phó Diên Thăng với Tống Phổ Tâm bí mật nói chuyện.

Thích Tự: “…”

Thích Tự: “Ngày hôm nay tui đã biết quá nhiều!”

vtrans by xiandzg