Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 15: Hoàng tử băng giá

Thích Tự gửi trước tiền dịch vụ một tháng đến tài khoản của Trác Thạch, nhưng sợ bị hỏi nên lần này không nhờ Hứa Kính chuyển hộ nữa, dù sao thì việc bỏ tiền ra thuê người nói chuyện cùng… cũng quá là kì cục.

Lúc kí tên lên bản hợp đồng điện tử, chính Thích Tự còn hoảng hốt về quyết định của mình mất mấy giấy, nhưng 5,000 đối với hắn không quá lớn, thích thì có thể tiêu, cho nên hắn mới không bận tâm mấy.

Từ khi hợp đồng có hiệu lực, hắn với Số Phức chính thức xác lập quan hệ người mua kẻ bán, vì vậy mỗi lần muốn tìm đối phương để hỏi chuyện vặt cũng mạnh dạn hơn trước bao nhiêu.

Trong mấy ngày nghỉ cuối cùng, hắn vẫn đi theo quản lí bộ phận Sales quốc tế đến khảo sát công việc thường ngày của các nhân viên trung cấp ở MeiWei. Quản lí kia là một người Ấn Độ chừng hơn bốn mươi tuổi, được Thích Nguyên Thành giao cho nhiệm vụ hướng dẫn Thích Tự, nhưng lại chỉ coi hắn như một bình hoa di động, chẳng chú ý dạy dỗ gì.

Thích Tự chỉ có thể tự thân vận động, chú tâm quan sát kĩ lưỡng hơn, bởi vì nhiều khi thắc mắc xong cũng không nghe ra đối phương giải thích cái gì.

Hắn vẫn cứ tưởng như thế là bình thường, cho đến khi kí hợp đồng với Số Phức rồi, thỉnh thoảng cũng thử hỏi đối phương một vài vấn đề tương tự qua Wechat thì mới nhận ra Số Phức giải thích cực kì dễ hiểu, một trời một vực so với quản lí người Ấn kia.

Thích Tự quen mui, hứng thú học hỏi cũng ngày một lớn dần, từ ấy cứ gặp vấn đề gì trong thực nghiệm là đều tìm đến đối phương hỏi tư vấn.

Mà hầu hết thì lần nào Số Phức cũng giải đáp được, thậm chí còn nêu ra ví dụ, gửi thêm tài liệu mở rộng để giúp Thích Tự thông suốt vấn đề một cách toàn diện nhất.

Mới trải nghiệm dịch vụ đến ngày thứ ba, Thích Tự đã không còn lăn tăn chút nào, thậm chí còn thầm cảm thán trước năng lực như bách khoa toàn thư của Số Phức—chỉ với 5,000/tháng thì đúng là quá giá trị!

Hôm ấy, sau nửa tiếng được Số Phức khai sáng cho mọi vấn đề về 4Ps, Thích Tự không nhịn được mà trầm trồ: “Sao cái gì anh cũng biết vậy?”

(*4Ps: vì em Tự đang đi với quản lí bên Sales nên mình đoán 4Ps là bốn yếu tố trong Marketing Mix—product price place promo)

F1S: “Đây là câu hỏi tiếp theo của cậu?”

Tự: “Tôi đang khen anh mà!”

F1S: “Thế cậu có ưng bụng không?”

Thích Tự: “…”

F1S: “Ưng thì cảm ơn một cái nồng hậu xem nào.”

Thích Tự nghĩ nghĩ, lại chuyển thêm 55,000 đến tài khoản của công ti Trác Thạch, trực tiếp kéo dài hợp đồng thành một năm, sau đó screencap biên nhận chuyển khoản gửi cho Số Phức, hỏi lại hắn: “Ưng chưa?”

F1S: “…”

F1S: “Cậu muốn vắt kiệt tôi đấy à.”

Tự: “???”

F1S: “Tôi thấy hơi hối hận vì đã báo giá cho cậu thấp thế, cậu hỏi nhiều muốn chết.”

Thích Tự hớn hở ra mặt, nhắn lại: “Quá muộn rồi, hợp đồng ghi rõ cái giá này sẽ có hiệu lực trong vòng một năm cơ, một năm tới anh cứ phục vụ cho tốt nhé.”

F1S: “Coi cái người này đắc ý chưa kìa…”

Thích Tự tíu tít với hắn một hồi, sau đó lại tò mò hỏi: “Hồi đại học anh học gì vậy?”

F1S: “Khoa Toán.”

Tự: “Anh học Toán mà sao biết nhiều thứ vậy?”

F1S: “Cậu có thành kiến với người học Toán hả?”

Tự: “Thế anh thử nói xem, sao chỉ học Toán mà cái gì anh cũng giỏi vậy.”

F1S: “Học toán là học mô hình hóa, mà mô hình hóa thì chính là cách để hiểu được thế giới này.”

Tự: “…”

Tự: “Thầy, quá đỉnh!”

*

Tháng 9 đến, Thích Tự cũng quay lại trường học ở California.

Hắn thuê một căn hộ cho học sinh hơn 60m2 ở gần trường, bình thường toàn đi bộ đi học, sống tương đối kín đáo.

Vào kì học mới, sân trường cũng chào đón thêm một đoàn sinh viên mới, cùng không khí tươi trẻ năng động rộn ràng khắp nơi.

Trường học ở nước ngoài đề cao tự do, nhưng cũng không hề thiếu các hoạt động của hội nhóm. Ở Stafford có đến khoảng chục cái CLB dành cho người Hoa, mà ngay trong khoa Kinh tế của Thích Tự thỉnh thoảng cũng tổ chức gặp mặt.

Năm ngoái mới vào trường, Thích Tự có bị rủ rê mấy lần, nhưng thật tình hắn chẳng hứng thú gì với mấy bữa tiệc cocktail cùng một đám người ngồi nói về bằng cấp và tình sử của bản thân, cho nên về sau cũng không tham gia nữa.

Năm nay hắn vẫn định như vậy, nhưng không ngờ mới khai giảng hai ngày thì đã có người đến tìm hắn.

“Cậu là Thích Tự phải không?” Người tìm hắn là một nam sinh trông cũng đứng đắn đàng hoàng, ngoại hình tuy không quá xuất chúng nhưng rất có cá tính và tự tin, kèm theo một nụ cười ôn hòa. “Xin phép giới thiệu bản thân một chút, tôi là Chương Thừa Tuyên, học sinh năm hai khoa Kinh tế, người gốc Hoa.”

“Xin chào.” Thích Tự bắt tay với đối phương, lễ phép đáp lại, “Hình như năm ngoái chưa thấy cậu bao giờ?”

“Tôi nhập học trước cậu một năm, nhưng năm rồi phải xin nghỉ vì việc gia đình, kì này mới quay trở lại trường.”

Thích Tự nhướng mày: “Thì ra là đàn anh.”

Chương Thừa Tuyên sảng khoái bật cười: “Không dám không dám, từ giờ là cùng khóa rồi.”

Chào hỏi xong, Chương Thừa Tuyên cũng vào thẳng vấn đề mình muốn nói: “Cuối tuần này tôi định tổ chức một buổi dã ngoại cho hội học sinh người Hoa khoa mình ở công viên Ngân Sơn, mọi người đều quen biết nhau cả, cậu có rảnh không thì đi cùng cho vui?”

Thích Tự nhớ ba dặn mình nên kết bạn nhiều lên, hơn nữa Chương Thừa Tuyên này nói chuyện cũng tương đối dễ chịu, vì vậy không do dự gì nhận lời: “Được.”

Chương Thừa Tuyên không ngờ hắn lại đồng ý dứt khoát như vậy, sửng sốt xác nhận lại: “Cậu đồng ý?”

“…Thì sao?”

“À không, tại nghe bảo cậu lạnh lùng lắm nên tôi cứ tưởng cậu sẽ từ chối cơ.” Chương Thừa Tuyên cười cười lôi điện thoại ra, “Chúng ta liên lạc thế nào đây nhỉ, cậu có Wechat chứ?”

Thích Tự “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Anh nghe ai bảo vậy?”

“Học sinh Trung Quốc trong khoa mình ấy, cậu không biết hình tượng của mình trong mắt họ là thế nào à?” Chương Thừa Tuyên add Wechat xong ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Bọn họ bảo cậu là Hoàng tử Băng giá thần bí nhất chuyên ngành Tài chính đấy.”

Thích Tự nghe vậy mà nổi da gà, cái danh hào trẻ trâu gì thế này!?

“Đừng ngạc nhiên như vậy chứ, cậu nổi tiếng lắm đấy, riêng cái ngoại hình ấy đã đủ bắt mắt rồi hahaa…” Chương Thừa Tuyên cười lớn, “Thôi được rồi, không quấy rầy cậu nữa, bao giờ chốt xong lịch dã ngoại tôi sẽ nhắn cho cậu trên Wechat.”

Thích Tự gật đầu, chào tạm biệt Chương Thừa Tuyên rồi hướng về căn hộ của mình.

Giờ đến Cali, Thích Tự lại chênh Số Phức thêm ba múi giờ, 6 giờ tối ở đây đã là 9 giờ sáng ngày hôm sau của Số Phức.

Thời gian hai người có thể cùng online trò chuyện giảm đi rất nhiều, cho nên chủ yếu chỉ còn nhắn tin qua lại cho nhau.

Tối hôm sau, Chương Thừa Tuyên nhắn cho hắn một tin: “Thích Tự, thứ bảy này bọn tôi định chia nhóm mấy người ở gần nhau rồi đi chung xe đến công viên Ngân Sơn, cậu cho tôi biết địa chỉ nhà cậu được không?”

Thích Tự gửi cho đối phương một thông tin định vị.

Mấy phút sau, Chương Thừa Tuyên lại nói: “Tôi thêm cậu vào nhóm chat nhé?”

Thích Tự: “OK.”

Vào đến nhóm chat, Thích Tự mới giật mình nhận ra khoa mình có nhiều học sinh Trung Quốc đến vậy, đếm vội đã được hơn hai mươi người!

Chương Thừa Tuyên: “Giới thiệu với cả nhà, đây là bạn Thích Tự học năm hai @Tự.”

Chương Thừa Tuyên: “Thích Tự, đây là toàn thể học sinh Trung Quốc từ năm nhất đến năm ba của khoa mình, tất cả đều sẽ tham gia vào chuyến dã ngoại lần này.”

Thích Tự: “…”

Tự: “Chào mọi người.”

Vương Tuyên (15): “Ồ mài gát, hoan nghênh soái ca!”

Lý Ái Lâm (15): “Chào bạn đẹp trai~!”

Phương Tất Đạt (16): “Ai đây ạ?”

Tề Chấn Thiên (14): “Chương Thừa Tuyên đỉnh vậy, mời được cả Hoàng tử Băng giá luôn!”

Thiện Văn (16): “Cuối cùng cũng được diện kiến nhân vật trong truyền thuyết (〃〃)”

Cao Trí Thời (14): “Nói về đại sứ ngoại giao của khoa mình thì đúng là Chương Thừa Tuyên số hai không ai số một…”

Chương Thừa Tuyên (15): “Quá khen quá khen, các bạn cứ làm mình ngại. [icon ôm quyền]”

Học theo mọi người, Thích Tự cũng tự đổi nick của mình trong nhóm thành Thích Tự (15).

Hắn có ấn tượng về Vương Tuyên và Lý Ái Lâm, chính là hai nữ sinh nhập học cùng kì với hắn, từng gặp mặt hồi khai giảng năm ngoái, chỉ là sau đó không giao lưu gì nên hắn cũng đã sớm quên mất tên.

Còn lại thì nhìn là hiểu—nhóm (16) là các đàn em vừa nhập học, còn nhóm (14) là các đàn anh đàn chị đang học năm ba.

Chào mừng hắn vào hội xong, Chương Thừa Tuyên bắt đầu chia nhóm.

Do ở khá gần với sáu người nữa, thứ bảy này Thích Tự và bọn họ hẹn nhau ra một điểm rồi chia hai xe cùng xuất phát.

Trong nhóm lại có người lên tiếng hỏi—

Thiện Văn (16): “Các anh chị ơi, cho em hỏi có cần mang theo thứ gì không ạ?”

Tề Chấn Thiên (14): “Các em gái cứ đi người không thôi là được. [icon ngượng ngùng]”

Chương Thừa Tuyên (15): “Tôi với Cao Trí Thời sẽ phụ trách mua lương khô, hoa quả với đồ uống, đến đó rồi mọi người chia tiền sau cũng được, bạn nào có lòng thì cứ việc chuẩn bị thêm một ít đồ ăn vặt mang theo nhé.”

Thiện Văn (16): “Đã rõ ạ! ~o(∩_∩)o~”

Tề Chấn Thiên (14): “Hóng tay nghề của các em gái! [icon ngượng ngùng]”

Phương Tất Đạt (16): “Sao lại chỉ hóng tay nghề của các em gái vậy ạ? Em trai này không phục!”

Thiện Văn (16): [Cục mầm cười lớn.gif]

Vương Tuyền (15): “Ha ha ha hóng cả tay nghề của em trai nà! [icon cười mếu]”

Chương Thừa Tuyên (15): “À phải rồi, mọi người có tài năng văn nghệ gì không? Nhớ chuẩn bị để biểu diễn cho 500 anh em nhé.”

Tề Chấn Thiên (14): “Có các em gái ở đây rồi mà cần văn nghệ văn gừng làm gì nữa. [icon ngượng ngùng]”

Cao Trí Thời (14): “Cái tên Tề Chấn Thiên kia có thể đừng tỏ ra thèm thuồng như thế không? Người ta lại đánh giá cả đám năm ba bọn tôi ra!”

Cao Trí Thời (14): [Tuzki lắc điên cuồng.gif]

Lý Ái Lâm (15): “Ha ha ha ha!”

Vương Tuyên (15): “Thôi thì để em mở hàng cho, hồi bé em từng học nhảy truyền thống, đến đấy sẽ góp một bài nhé.”

Có Vương Tuyên mở hàng, không ít bạn học trong nhóm cũng bắt đầu xung phong đóng góp, người nói mình biết hát, người nhận chuẩn bị chuyện cười, người lại bảo sẽ đọc thơ diễn cảm, dần dà, bầu không khí cũng nóng lên không ít.

Do ảnh hưởng của bầu không khí này, Thích Tự cũng góp vào một câu: “Tôi biết chơi violin.”

Cả nhóm bỗng im phăng phắc mất mấy giây, sau đó thì một loạt “666” hiện lên liên tiếp.

(*666: đỉnh vãi)

Trong lúc trò chuyện, Thích Tự cũng nhận được mấy yêu cầu kết bạn. Hắn đồng ý hết, nhưng vào chat riêng thì đều không nói chuyện quá vài câu.

Đúng lúc này, Thích Tự nhận được tin nhắn từ Số Phức.

F1S: “Thứ bảy này bận gì không? Thứ bảy này tôi được nghỉ, nếu cậu muốn thì để tôi giảng qua về giáo trình kì này trước cho?”

Tự: “Vậy mà anh không nhắn sớm, tôi được hẹn mất rồi.”

F1S: “Được ai hẹn?”

Tự: “Bạn học rủ đi picnic.”

F1S: “Bạn nam hay bạn nữ?”

Tự: “Nam nữ đủ cả, đông phết, không biết mấy giờ mới về được nữa.”

Có khi lúc hắn về, thì bên Số Phức đã sang chủ nhật mất rồi.

Thích Tự hỏi: “Chủ nhật được không?”

F1S: “Chủ nhật tôi phải đi xã giao rồi.”

Tự: “Vậy thứ bảy này anh định làm gì?”

F1S: “Cậu còn sợ tôi không có việc để làm à?”

Tự: “Không phải, tại đáng ra được hưởng mà lại lỡ mất, thấy phí quá.”

F1S: “Ha ha, cậu bao tôi hết một năm luôn rồi mà? Còn sợ tôi chạy mất chắc?”

Thích Tự quay lại nhóm chat với bạn học, tìm đến cái sticker mà một đàn anh vừa gửi hồi nãy, nhấn chọn rồi chuyển tiếp.

Tự: [Tuzki lắc điên cuồng.gif]

F1S: “…”

F1S: “Bảo nó đừng có lắc nữa, tôi nhìn phát choáng rồi.”

Tự: “Hahaa, anh nhìn chằm chằm cái sticker suốt đấy à!”

F1S: “Trêu cậu thôi, nhìn một cái sticker thì choáng thế nào được?”

Tự: “…”

F1S: “Thôi, đi chơi vui nhé, có cảnh gì đẹp thì chụp tôi xem.”

****

<Epilogue>

Các bạn học trong mắt Thích Tự: Không quen.

Thích Tự trong mắt các bạn học: “Ui ui Hoàng tử Băng giá kìa! Chụp đi mau lên! Đừng để cậu ấy phát hiện! Trời ơi ta nói nó soái quá trời!”

7🐟 trong mắt chồng: Đáng yêu, rất muốn [xxx].