Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 16: Tôi lạnh lùng không

Sáng thứ bảy, Thích Tự vác violin trên lưng đi ra điểm hẹn với mọi người.

Hắn nhìn qua bảy người đồng hành, chỉ có một nữ sinh tên Vương Tuyên là cùng lớp với hắn, còn đâu đều là bạn mới chưa bao giờ gặp mặt.

Sau khi mấy người lần lượt giới thiệu mình, Thích Tự nhận ra được đàn anh Cao Trí Thời, cũng là người gửi vào nhóm cái sticker Tuzki hôm qua.

Cao Trí Thời phụ trách đặt xe trước, nhưng đến giờ thì chỉ có đúng một cái xuất hiện.

Bốn bạn học hai nam hai nữ ngồi lên chiếc đầu tiên đi trước, Thích Tự với hai người nữa thì đợi mãi vẫn không thấy chiếc còn lại đâu.

Cao Trí Thời lập tức gọi điện cho bên đặt xe, nói đến gần 10 phút mới quay ra hổn hển với bọn họ, không hiểu sao cái đơn đặt xe thứ hai lại bị hủy mất rồi.

Đúng thứ bảy, nhu cầu di chuyển lại còn nhiều, nếu đặt lần nữa thì phải chờ ít nhất 40 phút sau mới có xe.

“Xe đến nơi thì bọn họ đã đến công viên Ngân Sơn cả rồi!” Cao Trí Thời còn xách cả một đống nước uống trên tay, gấp đến vã cả mồ hôi đầy đầu, “Chả hiểu bên thuê xe làm ăn cái kiểu gì nữa, muốn khiếu nại ghê!”

Thích Tự đề nghị: “Hay là chúng ta bắt taxi?”

Vương Tuyên nhỏ giọng nói: “Nhưng bắt taxi thì đắt hơn đặt xe trước nhiều…”

Thích Tự mới giật mình nhớ ra, không phải du học sinh nào cũng có gia cảnh giàu có, nhất là khoa hắn còn rất khó xin bổng. Chi phí chuyến này chia đều giữa mọi người, tiền đi lại không phải ngoại lệ, cho nên việc người này chú ý đến giá cả nhiều hơn người kia cũng là bình thường.

Thấy bọn họ rầu rĩ nghĩ ngợi mãi, Thích Tự hơi do dự rồi cũng lên tiếng: “Nếu tất cả thấy ok, thì để tôi lái xe chở mọi người đến đó nhé?”

Vương Tuyên sửng sốt: “Cậu có xe!?”

Cao Trí Thời: “Còn có cả bằng lái?”

Thích Tự gật gật đầu, mặc dù hắn chỉ thuê một căn hộ tầm trung, bình thường cũng toàn đi bộ đi học, nhưng vẫn sở hữu một chiếc xe.

Thật ra hồi năm ngoái, sau khi biết hắn được nhận vào Stafford, Thích Nguyên Thành còn định mua một căn nhà ở gần trường rồi thuê người giúp việc cho hắn, nhưng Thích Tự thấy không cần thiết nên từ chối hết, chỉ nhận xe để thỉnh thoảng đi mua sắm hay chơi đâu xa thì dùng đến.

Chuyến dã ngoại lần này do Chương Thừa Tuyên lên chương trình, lại còn là hoạt động tập thể, Thích Tự không muốn tỏ ra khác biệt nên ngay từ đầu cũng không nhắc đến chuyện mình có xe.

Mười lăm phút sau, Thích Tự lái chiếc Porsche màu đen đến trước mặt Vương Tuyên và Cao Trí Thời, khiến hai người họ không khỏi hết hồn một phen.

“Máaa, Porsche luôn!?” Vương Tuyên ngạc nhiên rớt cằm, “Thích Tự, cậu là nam chính phim thần tượng đấy à!”

Lúc ngồi vào ghế phó lái, Cao Trí Thời cũng trầm trồ vuốt ve nội thất xe: “Thích Tự, nhà cậu nhất định là khá lắm phải không?”

Vương Tuyên cũng nói: “Tôi còn tưởng cậu chỉ đẹp trai thôi chứ… tẩm ngẩm tầm ngầm quá nha!”

Thích Tự cười nhẹ đáp lại, nhắc Cao Trí Thời thắt dây an toàn xong thì bắt đầu nhấn ga xuất phát.

Mới đầu Cao Trí Thời còn gạ gẫm hỏi về gia cảnh của Thích Tự, nhưng đối phương chỉ nói nhà mình làm kinh doanh, hắn thấy vậy thì cũng tinh tế chuyển sang chủ đề khác luôn, có điều rõ ràng là thái độ nhiệt tình hơn lúc trước rất nhiều.

40 phút sau, bọn họ thuận lợi đến công viên Ngân Sơn.

Mọi người quả nhiên đều đã đến hết, trông thấy Thích Tự lái xe xịn thì lập tức ùa ra hâm mộ.

Đương nhiên, có người là hâm mộ thật, có người lại chỉ đơn giản hùa theo.

Chung quy đã sang đến Mĩ du học thì xuất phát điểm cũng đều phải tương đối cả, phần lớn có thể không ở trong gia cảnh hoành tráng như Thích Tự, nhưng chắc chắn không phải người không biết gì.

Như Chương Thừa Tuyên chẳng hạn, lúc Thích Tự lái xe đến nơi, hắn cũng hùa theo bạn học bu lại thán phục, nhưng ánh mắt thì không có vẻ gì là như vậy.

Bọn họ xúm quanh xe Thích Tự bàn tán vài câu, chỉ là thấy hắn không phản ứng mấy thì cũng ngại, không nhiều lời nữa nhưng vẫn bất giác giữ khoảng cách xa một chút.

Chờ đến khi mọi người tản đi rồi, Chương Thừa Tuyên mới nhỏ giọng đi đến, mở lời tán gẫu: “Thích Tự, cậu biết chơi violin hả?”

“Trước có học mấy năm.”

“Đi dã ngoại còn phải vác theo đàn, đúng là bắt tội cậu.”

“Có gì đâu.” Thích Tự cười cười, trong lòng lại tự nhủ mình học violin là còn may, chứ hồi xưa mà rút thăm phải piano như em trai thì khiêng đàn theo thế quái nào được khắp nơi.

“Chưa gì đã thấy hóng màn trình diễn của cậu rồi.” Chương Thừa Tuyên cười cười vỗ vai hắn, sau đó rời đi chào hỏi người khác.

Công viên Ngân Sơn là thắng cảnh nổi tiếng của địa phương, được tạo thành từ quần thể mười công viên nhỏ, diện tích lên tới gần 70ha, bên trong có rất nhiều công trình giải trí như viện bảo tàng, phòng tranh và vườn trà Nhật Bản.

Cả nhóm đi theo Chương Thừa Tuyên đến điểm picnic, sau đó cùng nhau trải bạt ra thảm cỏ.

Chương Thừa Tuyên hô lớn với mọi người: “Bạn nào muốn thăm thú xung quanh thì cứ việc rủ nhau đi, ai ở lại thì để ý hành lí giúp mọi người nhé, khoảng 12 giờ chúng ta tập trung về đây ăn trưa rồi hoạt động tập thể, OK không?”

Tất cả cùng nhao nhao OK lại.

“Thích Tự!” Cao Trí Thời vẫy vẫy hắn, “Đi xem viện bảo tàng không?”

“Thôi, mọi người đi đi.” Thích Tự nói.

Một nữ sinh khác cũng mạnh dạn đến hỏi: “Soái ca, có muốn đi thăm vườn trà Nhật Bản với bọn mình không?”

Thích Tự lịch sự từ chối: “Cảm ơn, nhưng tôi muốn nghỉ lại đây một lát.”

Chứng kiến số phận của hai lời mời này, những người đang có ý định tương tự cũng từ bỏ luôn.

Đến khi mọi người đã đi gần hết, Thích Tự mới cầm điện thoại lên chụp xung quanh vài tấm, sau đó tìm một vị trí thoải mái trên bãi cỏ ngồi xuống, mở Wechat ra gửi cho Số Phức.

F1S: “Thời tiết chỗ cậu có vẻ tốt nhỉ.”

Thích Tự ngỡ ngàng: “Anh vẫn chưa ngủ à?”

F1S: “Mới 11h, một tiếng nữa mới ngủ.”

F1S: “Sao bảo đi chơi với các bạn mà, vẫn có thời gian chụp ảnh gửi tôi à?”

Tự: “Bọn họ đi chơi rồi, mỗi tôi ngồi lại bãi cỏ phơi nắng thôi~”

F1S: “Một mình? Để tranh thủ chat với tôi hả?”

Tự: “Anh có biết mình nói nghe thúi lắm không?”

F1S: “Gặp phải người chỉ trả 5,000 nhưng lúc nào cũng đòi gấp mười như cậu, tôi than một chút cũng không được hả.”

Vừa nhận được tin nhắn này, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng râm.

Thích Tự ngẩng lên, phát hiện Chương Thừa Tuyên đã đứng đấy từ bao giờ, còn chìa ra một cốc cafe.

“Cho cậu này.” Nam sinh mỉm cười nhìn hắn.

Thích Tự tạm cất điện thoại đi, cảm ơn đối phương rồi nhận lấy cafe.

“Cậu quả là lạnh lùng như lời đồn, vừa rồi được nhiều người chú ý thế mà cũng không phân tâm chút nào.” Chương Thừa Tuyên ngồi khoanh chân xuống cạnh hắn, hỏi, “Không định đi dạo xung quanh một chút à?”

Thích Tự mỉm cười: “Tôi từng đến thăm nơi này rồi.”

Chương Thừa Tuyên ngạc nhiên: “Từ bao giờ vậy?”

Thích Tự: “Năm ngoái.”

Hồi năm nhất, Thích Tự đã rất nhiều lần lái xe đến đây một mình trong thời gian rảnh, thăm thú hết viện bảo tàng đến phòng tranh, thậm chí còn vào sân golf chơi thử vài lần.

“Chẳng trách.” Chương Thừa Tuyên chán nản thở dài, “Tôi sơ ý quá, quên mất không hỏi cậu có muốn đến đây hay không.”

“Có sao đâu, ra ngoài hít thở một lát cũng tốt mà.” Thích Tự duỗi chân ra, “Mà cậu không đi chơi à?”

“Uống xong cafe rồi đi đây.” Chương Thừa Tuyên giơ giơ cốc lên, lại hỏi, “Cậu ngồi đây một mình không chán chứ?”

“Chán gì, tiện thể trông đồ cho các cậu luôn mà.” Thích Tự nói.

Chương Thừa Tuyên bật cười: “Khó khăn lắm mới mời được nhân vật trong truyền thuyết, thế mà đến đây cậu lại đi trông đồ cho bọn tôi à, trời ơi có mơ cũng không dám mơ vậy luôn á!”

Thật ra vẫn còn hai người nữa cũng ở lại, là một cặp đôi cùng học năm ba, ngồi cách Thích Tự một đoạn.

Biết Chương Thừa Tuyên nói đùa, Thích Tự chỉ bĩu môi chứ không đáp lại.

Chương Thừa Tuyên uống cafe xong liền đứng dậy, trước khi đi còn không quên bảo Thích Tự muốn ăn gì thì cứ lấy.

Thấy đối phương đi xa dần, Thích Tự mới lại lôi điện thoại ra, nhắn cho Số Phức: “Vừa có bạn đến tìm, anh ngủ chưa?”

F1S: “Díu mắt rồi.”

Tự: [Tuzki lắc điên cuồng.gif]

F1S: “…”

F1S: “Khỏi lắc, tỉnh rồi.”

F1S: “Nghe Từ Nhất Chu bảo cậu đẹp trai lắm, chắc là được không ít nữ sinh theo đuổi phải không?”

Tự: “Không nhiều.”

F1S: “Làm gì có chuyện?”

Tự: “Có cảm nhận được mấy cổ hay nhìn lén mình, nhưng rất ít người dám tỏ tình với tôi.”

F1S: “Tại sao?”

Tự: “Các bạn bảo tôi lạnh lùng khó gần.”

Tự: “Anh có thấy tôi lạnh lùng không?”

F1S: “Lạnh lùng? Cậu á…”

Tự: “Tôi làm sao?”

F1S: “Với tôi thì cậu cứ như con cá nhỏ quấn người ấy.”

Tự: “…”

Tự: [Tuzki lắc điên cuồng.gif]

Tự: “Anh đi ngủ được rồi đấy!”

F1S: “Cảm ơn, ngủ ngon.”

Thích Tự đặt điện thoại xuống, ngẩn người ra một lát, ánh mắt bất giác chuyển đến cặp tình nhân cách đó không xa.

Thì trông thấy nữ sinh lọt thỏm trong vòng tay bạn nam, cả hai đang đọc chung một cuốn sách, nữ sinh cầm khoai tây chiên trên tay, thỉnh thoảng đút cho bạn nam một miếng, người kia thì cứ một lúc lại cúi đầu hôn đối phương…

Thích Tự bỗng thấy lồng ngực như trùng xuống, không dễ chịu chút nào. Hắn bèn cầm điện thoại lên, nhắn cho Số Phức: “Dậy dậy.”

F1S: “Thế mà cậu còn không nhận mình quấn người!?”

Tự: “Tôi bỏ tiền!”

Tự: “Mà chỗ anh cũng đã đến 2h đâu.”

F1S: “… OK you win.”

F1S: “Còn nửa tiếng nữa, tranh thủ đi.”

Tự: “Khoa tôi năm nay có một người nhanh nhẹn khéo léo lắm.”

F1S: “Khéo cỡ nào?”

Tự: “Mới khai giảng được hai ngày, anh ta đã lên kế hoạch tổ chức một buổi dã ngoại cho cả ba khóa gặp mặt rồi, chính là bữa đi chơi hôm nay này, chưa kể còn thân thiện hòa đồng với mọi người nữa.”

Từ lúc Chương Thừa Tuyên đến mời hắn tham gia buổi picnic, Thích Tự vẫn luôn âm thầm quan sát đối phương.

Sau khi vào nhóm chat, hắn còn để ý thêm cách Chương Thừa Tuyên nói chuyện cũng như cân đối mọi việc.

Người này trông thì nhiệt tình với tất cả mọi người, nhưng Thích Tự biết vẻ nhiệt tình ấy là được rèn luyện mà nên, dù sao thì bọn họ đều mới chỉ biết nhau chưa bao lâu.

Nhưng vấn đề là cách thể hiện của Chương Thừa Tuyên rất tự nhiên, không cần cưỡng ép hay nịnh nọt mà vẫn có thể khiến người ta đồng tình nghe theo, và thậm chí là trở nên thân thiết với hắn.

Thích Tự do dự một lát, rồi nhắn cho Số Phức: “Có vẻ ba cũng rất mong tôi trở thành một người như vậy.”

F1S: “Khéo léo?”

Tự: “Ừm…”

Chỉ tiếc là, hắn không làm được.

Hắn nghĩ, ấy chắc hẳn thuộc về bản tính rồi.

Giống như em trai Thích Phong của hắn vậy.

Hồi bé mỗi khi hai anh em ra ngoài chơi, mặc dù bộ dạng cả hai giống nhau y xì đúc, nhưng Thích Phong sẽ luôn vô thức thu hút được các bạn đồng lứa hơn cả, y như một cái nam châm.

Mà khác với em trai thích giao du, hắn lúc nào cũng chỉ muốn chạy khỏi nơi náo nhiệt, tìm đến sự an tĩnh.

F1S: “Cậu bạn kia tên gì? Có muốn tôi tìm hiểu giúp cậu chút không?”

Thích Tự giật mình: “Chuyện này mà anh cũng tìm hiểu được?”

F1S: “Không biết, thử thôi.”

Tự: “Tên là Chương Thừa Tuyên.”

10 phút sau.

F1S: “Lai lịch cậu bạn này của cậu cũng không đùa được đâu.”

Tự: “…?”

F1S: “Còn nhớ cái lần tôi gửi cho cậu báo cáo tài chính của Thời trang Phi Á không?”

Tự: “Nhớ.”

Kia chính là công ti có báo cáo tài chính được Số Phức khen là ấn tượng, bảo hắn đọc mà tham khảo.

F1S: “Thời trang Phi Á là công ti con dưới trướng Tập đoàn cổ phần Lập Tảo. Người đứng đầu Tập đoàn họ Chương, tên Chương Hữu Phát, ông ta còn hai người em tên Chương Tất Phát với Chương Ái Phát nữa, đều là cổ đông lớn của tập đoàn. Cậu bạn Chương Thừa Tuyên này thì sở hữu cổ phần ở một công ti con của Lập Tảo, cho nên tôi đoán chắc cũng là một thiếu gia hoặc họ hàng gì của nhà họ Chương đấy.”

Thích Tự không khỏi rơi vào mờ mịt, giây trước còn đang xoắn xuýt vì năng lực của mình không bằng người ta, thế mà giây sau Số Phức đã kể ra được cả tông ti họ hàng người ta ra cho mình nghe.

Chẳng hiểu sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy…

… Tâm tình tốt hẳn lên…

Trong lúc hắn còn đang thẫn thờ, Số Phức đã lại gửi đến một tin nữa.

F1S: “Cá nhỏ, cậu có đối thủ rồi.”

Thích Tự: “???”

Anh gọi phát nghiện rồi đấy à!?

****

<Epilogue>

Một—

Phó: “Từ Nhất Chu bảo cậu đẹp trai lắm.”

Phân Số: “Này, tôi nói thế bao giờ, đừng có cái gì cũng lôi tôi vào thế chứ!”

Hai—

Thích Tự ngồi nhìn tình nhân người ta yêu đương, liên tục bị cẩu lương táp vào mặt.

Cứ nghĩ lại không cam lòng, rõ ràng ông đây cũng có chồng cơ mà.

Tự: “Ngủ cái gì mà ngủ, dậy đi!”

F1S: “…”

A/N: Thấy có người nói caca hiện tại không phúc hắc lắm, nhưng xin hãy cho cậu ấy chút thời gian trưởng thành, người ta vẫn đang được chồng dạy dỗ hàng ngày mà… Bao giờ thành tài đảm bảo sẽ lật ngược tình thế~ 7🐟 cố lên!