Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 78 Yêu rồi đúng không

Thích Tự vừa chúi đầu lựa chọn, vừa nhíu mày nói đùa: “Trả giá cao thì sẽ kéo được người về thật à? Thế sao hồi trước ba tôi đề nghị trả anh một triệu về làm gia sư cho tôi mà anh không đồng ý?”

“Cái “giá” mà tôi nói ở đây không đơn giản là tiền, mà còn là những gì chúng ta có thể bỏ ra.” Phó Diên Thăng vạch một ngón tay qua tập tài liệu, nói, “Suy cho cùng thì những “nhân tài” này vẫn là người phàm, đã là người thì luôn có khát cầu, người muốn tiền, người muốn tình, người lại muốn đồng điệu về tinh thần, muốn thành tựu cho bản thân… Bọn họ làm việc ở công ti hiện tại, nhưng trong lòng vẫn chưa thấy mĩ mãn. Nếu chúng ta có thể tìm ra và thoả mãn những khát vọng sâu kín của họ, thì chẳng phải có thể kéo được người về rồi sao?

Thích Tự: “…” Giống như hắn đã dâng bản thân ra để Phó Diên Thăng bán mạng vì mình ấy hả?

Thích Tự cũng phần nào hiểu được, đối với mấy nhân tài tinh anh như thế thì vấn đề không phải dùng tiền để chiêu mộ, cái khó là phải biết bọn họ muốn gì.

Nhân tài càng xuất chúng càng không thiếu tiền. Thay vào đó, bọn họ theo đuổi những lí tưởng của riêng mình—muốn thỏa mãn thì hoặc là có cùng tam quan, hoặc là phải thuyết phục được rằng mình có cùng tam quan. Biết rõ chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng so ra, Thích Tự vẫn có hứng thú với dạng người này hơn là cái nhìn “có tiền mua tiên cũng được” của Tư Hàng.

Sau khi lật xem từng cái, Thích Tự vân vê một trang hồ sơ nọ, chỉ vào bức ảnh trên đó rồi hỏi Phó Diên Thăng: “Anh thấy người này thế nào?”

“Diệp Khâm Như?” Phó Diên Thăng liếc qua, cười nói, “Tinh thật, chọn ngay người tú nhất.”

—Diệp Khâm Như, 33 tuổi, cử nhân Khoa học Thông tin từ trường đại học top 2 cả nước, sau học lên thạc sĩ chuyên ngành Quản lí tại đại học H nước Mĩ, từng làm quản lí cấp cao cho bộ phận Marketing và Kinh doanh ở nhiều công ti tập đoàn lớn, điển hình như LEN Computer và B-E Ecom, ba năm trước được NanRi Tech mời về làm giám đốc điều hành bộ phận bán lẻ.

(*Bachelor of Informatics, Master of Management)

Thích Tự hỏi: “Tú? Ý là ưu tú ấy hả?”

Phó Diên Thăng mỉm cười: “Vừa tú vừa ưu tú, người này không chỉ có lí lịch hoành tráng đâu, còn là người nổi tiếng trên mạng xã hội nữa đấy, cậu lên Weibo tìm tên anh ta mà xem.”

(*tú vừa là ưu tú, vừa là từ mượn của”show”—ý Thầy nói DKN không chỉ giỏi giang, mà còn là một người phô bày/có tiếng trong công chúng)

Thích Tự cầm điện thoại lên tìm luôn, phát hiện ra tài khoản của người kia cũng thuộc hàng VIP vàng với hơn ba triệu followers, song phần giới thiệu không ghi giám đốc gì đó, mà lại là “blogger thuộc phái emo”.

Thích Tự thử lướt xuống phía dưới một chút—

@Diệp Khâm Như: “Sáng dậy soi gương, không khỏi thở dài, thêm một tuổi rồi… mà sao vẫn cứ đẹp trai ngời ngời như hồi hai mươi thế này.” (hình đính kèm: selfie qua gương)

@Diệp Khâm Như: “Công việc không phải tất cả, tình yêu mới là mục tiêu sống của tôi.” (hình đính kèm: vỏ điện thoại in bốn chữ “khao khát tình yêu”)

@Diệp Khâm Như: “Nồi lẩu thơm lừng thiêu rụi lí tưởng cuộc đời của tụi ếch.” (hình đính kèm: một nồi lẩu ếch)

@Diệp Khâu Như: “Nào ai thích độc thân đâu? Chỉ là không có thời gian yêu đương thôi.” (hình đính kèm: đôi gấu bông nhỏ hôn nhau trên bàn làm việc)

Thích Tự tiện tay nhấn mở mục bình luận, toàn bộ bên dưới đều là lời lẽ tâng bốc của dàn fangirl—

“Thánh Diệp đẹp trai number 1, càng ngày càng rù quến!”

“Tình yêu của anh ở đây nè, nhìn em nhìn em, thánh Diệp thấy em thế nào!

“Không có thời gian yêu đương thì sao chứ, đừng quên anh còn ba triệu cô bạn gái trên Weibo này! [bắn tim x2]”

Thích Tự cười nói: “Cái người này thú vị ghê.”

Phó Diên Thăng: “Hồi đó NanRi Tech hứng thú với anh ta cũng chính vì điểm này—mỗi lần có thông báo gì quan trọng, chỉ cần người này share lên Weibo của mình kèm vài dòng cap ngắn ngắn là coi như tiết kiệm được không biết bao nhiêu chi phí marketing, thi thoảng còn mang về độ hot cho công ti nữa.”

Thích Tự: “Nhưng nếu đã là CEO của cả một bộ phận trực thuộc tập đoàn lớn như NanRi, anh ta có chịu nhảy sang Tư Nguyên nữa không?”

NanRi Tech là một ông trùm trong giới thương mai điện tử, chú trọng nhất mảng tiêu thụ online của các sản phẩm khoa học kĩ thuật, hầu như không ai ở trong nước mà không biết.

Phó Diên Thăng chống tay lên nói: “Nghe bảo anh ta cũng chẳng vui vẻ gì khi làm ở NanRi, từ giữa năm nay đã có tin đồn muốn nhảy việc rồi—không vì tin tức này thì tôi đã chẳng mang hồ sơ đến cho cậu xem. Rất nhiều công ti lớn cũng đang rục rịch, căn bản là ai biết nắm bắt cơ hội hơn thôi. Nếu có thể chiêu mộ người này về, đảm bảo chúng ta sẽ như hổ thêm cánh. Nhưng tôi phải nói trước, khá chắc đây chính là nhân vật khó thu phục nhất trong đống hồ sơ này, dù sao dưới Tư Nguyên cũng chưa có bóng dáng bất kì công ti về khoa học kĩ thuật nào, nói thẳng ra là cậu đang mời người ta về khai hoang, đã thế lại còn ở dưới trướng một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học…”

Thích Tự hiểu rõ ý Phó Diên Thăng là gì—Người kia chưa chắc sẽ để ý đến bọn họ.

Nhưng thế thì sao? Đằng nào bây giờ vấn đề cũng không chỉ là tiền bạc, chưa thử thì sao đã biết anh ta không thích?

Ánh mắt Thích Tự hơi lóe lên, thể hiện sự hưng phấn với thử thách phía trước: “Không sao, gặp mặt rồi nói.”

Phó Diên Thăng nhếch miệng cười, có vẻ cũng rất tán thành chí khí này của hắn.

“Được rồi, thế để tôi nhờ người đi móc nối.” Hắn cầm điện thoại lên kiểm tra lại ngày khai giảng của Thích Tự, “Hai ngày nữa cậu vào kì rồi à? Tôi sẽ cố gắng thu xếp cho cậu gặp anh ta một buổi trước khi bay đi.”

Thích Tự hỏi Phó Diên Thăng: “Phải rồi, tôi còn có thể tìm được tin tức về người này ở đâu ngoài Weibo không?”

Ánh mắt Phó Diên Thăng lại toát lên vẻ tán thưởng: “Để tôi về tìm thêm, mai nói lại với cậu.”

Biết thời gian không còn nhiều, Thích Tự cũng nhắn luôn cho Ngô Song, giao nhiệm vụ cấp tốc xem hết toàn bộ Weibo của Diệp Khâm Như ngay trong đêm.

Ngô Song nhận được tin nhắn từ Thích Tự xong cũng sững sờ: “Xem Weibo?”

Thích Tự: “Ừm, tổng kết tất cả các loại cập nhật trên Weibo rồi phân tích xem anh ta là người thế nào, tối mai nộp lại cho tôi một báo cáo phân tích tính cách.”

Ban đầu, Ngô Song còn xem nhẹ vì tưởng việc này cũng chỉ như phân tích báo cáo tài chính, nào ngờ mở Weibo ra mới choáng toàn tập.

Cái người tên Diệp Khâm Như này bắt đầu dùng Weibo từ bảy năm trước, trung bình đăng hai lần mỗi ngày, tổng cộng là hơn 6000 bài đăng…

Một ngày? Xem hết? Lại còn phải viết báo cáo phân tích tính cách?

Cmn chứ chạy Python cũng còn không độ nổi!!!

(*Python: một loại ngôn ngữ lập trình)

Sau khi bố trí nhiệm vụ cho Ngô Song, Thích Tự cũng lên mạng dò la không ít tin tức về người này, còn tìm được một clip đối phương phát biểu trong họp báo của NanRi Tech hồi hai năm về trước.

Khác với phong cách hài hước mà Thích Tự thấy được trong lúc lướt qua Weibo đối phương, vào những dịp chính thức thì Diệp Khâm Như vẫn nghiêm túc và kín đáo, nói năng cũng rất thuyết phục.

Trong buổi họp báo, một phóng viên nọ cũng đã nói lên băn khoăn của Thích Tự: “Xem Weibo của anh xong thì thật khó để liên hệ Diệp tổng ngoài đời với Diệp tổng trên mạng, không biết hình tượng nào nào gần với tính cách thật của anh nhất?”

Diệp Khâm Như nhìn cô, dõng dạc nói: “Những gì mọi người thấy bên ngoài chỉ là một “tôi” buộc phải nghiêm túc để phù hợp với thế giới của người trưởng thành, chứ bản chất vẫn là một thiếu niên khát vọng tình yêu và tự do… Chẳng phải ai cũng thế à?”

Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

Diệp Khâm Như lại giữ mặt mũi lạnh tanh giơ chữ V với tất cả: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.”

Khán giả lại một lần nữa cười vang, ngay cả Thích Tự cũng bị biểu cảm đầy tương phản này của người kia chọc cho bật cười.

Hôm sau xuất viện, Thích Tự về nhà một chuyến như đã hứa với Khương Oánh.

Dọc đường, hắn phát hiện có một chiếc xe khác đang bám đuôi, hỏi Vương Mãnh thì người kia mới chột dạ nói: “Là chủ ý của ba cậu, sợ cậu lại gặp chuyện nên tìm thêm người đi theo bảo vệ…”

Thích Tự biết nỗi lòng của ba, nhưng về nhà mà còn mang theo hai xe vệ sĩ thì cũng hơi quá.

Hắn đành chỉ đạo: “Lát nữa mình anh theo vào là được, bảo những người còn lại chờ ngoài khu biệt thự đi, đừng để mẹ tôi trông thấy.”

Vương Mãnh lập tức tuân mệnh.

Thích Tự vừa vào cửa, Khương Oánh đã vội lao ra chào đón dò xét đầy lo lắng. Để chứng tỏ mình hoàn toàn không sao, hắn còn tự giác giơ hai tay cho mẹ kiểm tra một vòng.

“Mẹ, sao mẹ biết con gặp chuyện?” Hắn hỏi.

Khương Oánh nói: “Tối hôm kia ba mẹ có gặp nhau, ba kể cho mẹ.”

Thích Tự sửng sốt: “Mẹ gặp ba?”

Trong ấn tượng của hắn, hình như ba mẹ chưa bao giờ gặp lại kể từ khi li hôn tới giờ, có chuyện gì thì đều nhờ thư kí trợ lí hoặc chính hắn làm truyền thông.

Khương Oánh hơi quay mặt đi, không biết vì ngượng ngùng hay lí do gì khác mà điệu bộ có vẻ mất tự nhiên: “Ừ thì ba con muốn gặp Tiểu Phong, nhưng nó đi chơi rồi mà… Gần đây MeiWei còn dính phải nhiều tin xấu như vậy, mẹ cũng muốn gặp ba hỏi thăm một chút.”

Thích Tự không khỏi cảm thấy ấm áp, chậm rãi nói: “Thật ra ba vẫn để ý mẹ lắm, bao nhiêu năm nay không tìm ai khác cũng vì chưa quên được mẹ thôi.”

Khương Oánh: “…”

Thích Tự nhìn quanh rồi hỏi: “Tiểu Phong với Lăng Khả chưa về hả mẹ?”

Khương Oánh: “Thấy bảo mai về đấy.”

Thích Tự cẩn trọng nói: “Ba bảo sắp tới sẽ có vài động thái “chỉnh” MeiWei, bao giờ Tiểu Phong về thì mẹ nhắc nó chú ý an toàn một tí, cần đi đâu thì bảo lái xe nhà mình chở đi, tránh ra ngoài chơi muộn, ba bảo vệ đời tư của chúng ta rất tốt nhưng không phải không một ai biết về tình hình gia đình mình…”

Khương Oánh bóp bóp trán: “Ừ, ba cũng dặn mẹ rồi, con không phải lo những chuyện này. Sắp khai giảng rồi đúng không?”

Thích Tự: “Ba ngày nữa vào học, chậm nhất là ngày kia con phải bay về Cali rồi.”

“Hai bố con đúng là…” Khương Oánh thở dài, “Việc gì thì việc, cũng phải biết nghỉ ngơi cho đủ chứ.”

Thích Tự có hơi khó hiểu khi nghe một nữ cường cuồng công việc như mẹ hắn nói ra điều này, bật cười nói: “Mẹ thì cũng kém gì đâu?”

“Lớn tuổi rồi, đến lúc phải buông bỏ một vài cố chấp trước kia thôi.” Khương Oánh lắc đầu cười nhạt, không để ý Thích Tự đang ngẩn người, gọi hắn, “Vào ăn cơm đi.”

Trong lúc ăn, Thích Tự nhận được tin nhắn của Phó Diên Thăng, hỏi hắn ăn cơm xong chưa.

Thích Tự đã kể cho đối phương việc mình qua nhà, bèn buông đũa nhắn lại: “Vẫn chưa.”

Khương Oánh lặng lẽ theo dõi hắn.

F1S: “Ăn xong tranh thủ về khách sạn dọn đồ đi, tối nay chúng ta xuất phát đến Yến Thành luôn.”

Thích Tự sững sờ: “Tối nay?”

F1S: “Ừm, Diệp Khâm Như ở Yến Thành, tôi hẹn anh ta trưa mai đi ăn rồi. Đối phương đồng ý cho chúng ta hai tiếng, sáng mai mới đi thì gấp quá.”

Tự: “Ba ngày nữa tôi khai giảng rồi, có kịp về Cali không?”

F1S: “Gặp Diệp Khâm Như xong, nếu có vé khởi hành tối mai hoặc ngày kia thì tôi đưa cậu ra sân bay quốc tế ở Yến Thành luôn, bay thẳng từ đấy đi Cali, không cần quay lại Hải Thành nữa.”

Tự: “Được.”

F1S: “Thế tôi đến khách sạn chờ trước nhé? Thẻ phòng vẫn ở chỗ tôi từ lần trước đi lấy quần áo cho cậu.”

Phát giác được ánh mắt của mẹ, Thích Tự vội vàng nhắn lại một tin “OK” rồi cất điện thoại đi, cúi đầu và cơm vào miệng.

Đúng lúc này, Khương Oánh lại liếc hắn hỏi: “Thích Tự, con đang yêu rồi đúng không?”

Thích Tự: “…”

****

<Epilogue>

Thích Tự: “Đi công tác với Thầy đến Yến Thành ngay trong đêm? Tức là sẽ ngủ chung phải không?” (thảrôngtrítưởngtượng-ing)

Khương Oánh: “Con trai, yêu rồi đúng không?”

Thích Tự (hoảng hốt): “Đâu ạ, làm gì có.”

Khương Oánh: “Tai đỏ rực thế kia mà còn chối!”

vtrans by xiandzg

T/N: Cảm ơn mọi người đã trả lời câu hỏi khảo sát trong chương trước, theo lựa chọn số đông thì mình sẽ sử dụng WordPress. Với những bạn chọn phương án khác, tới lúc ấy mình sẽ PM riêng để gửi link ảnh hoặc link drive.

Mắt mình thì không sao rồi, nhưng nói chung cứ phải babysteps đã, cho nên là trả nợ dần nhé ^^