Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 88 Học theo anh đã

Thích Tự xoay người hôn lại Phó Diên Thăng, lần tay vào quần áo đối phương vuốt ve da thịt bên trong—hiện tại hắn đã có thể thản nhiên đáp lại đủ loại chiêu trò của người kia, để Phó Diên Thăng cũng nhanh chóng rơi vào tình mê ý loạn vì mình.

Quả nhiên hơi thở của Phó Diên Thăng dần trở nên gấp gáp, vừa hôn vừa đẩy Thích Tự xuống giường.

Thích Tự đã tắm rửa từ trước khi gọi điện, hiện chỉ đang mặc một lớp áo choàng tắm, đai lưng đã từ tuột lúc giằng co, để lộ ra thân thể trẻ trung gợi cảm của hắn.

Phó Diên Thăng lướt tay xuống bên dưới gảy nhẹ, cười nói: “Đồ lót cũng không mặc, thèm khát vậy cơ à?”

Thích Tự nhìn hắn, hơi đẩy hông lên… rõ ràng nửa tháng trước được người ta quay tay cho còn ngượng ngùng không thôi, vậy mà hôm nay đã thản nhiên làm ra đủ loại động tác câu dẫn như ai.

Ánh mắt Phó Diên Thăng tối lại, hắn cúi người phủ nụ hôn lên môi đối phương, rồi dịch dần xuống giống như lần đầu tiên—từ yết hầu, hai đầu ngực, cho đến rốn…

Thích Tự hơi nheo mắt, rất nhanh đã nổi lên phản ứng.

Hẳn là do nào giờ luôn được Phó Diên Thăng dịu dàng trấn an, hắn tin đối phương sẽ không làm gì tổn thương mình, cho nên cứ thế dang mình không kiêng dè.

Có trời mới biết, số lần Phó Diên Thăng giúp hắn tiết ra trong nửa tháng này còn nhiều hơn cả số mộng tinh mà hắn từng có từ khi dậy thì đến giờ…

Nhưng hiển nhiên hôm nay Phó Diên Thăng không chỉ định làm có vậy.

Cảm nhận được luồng hơi ấm phả xuống giữa hai chân, Thích Tự hơi nhổm người dậy, trông thấy một Phó Diên Thăng đã-bỏ-kính đang nhìn chằm chằm vào nơi đó của mình dò xét.

“Anh làm gì vậy?” Thích Tự hỏi.

“Không phải hỏi, cứ biết hưởng thụ là được, đảm bảo sẽ khiến cậu thoải mái.” Người nằm giữa hai chân hắn lúc này nhìn lên đầy dịu dàng rồi nói vậy, khiến đầu óc Thích Tự cũng như phát sốt.

Hắn mơ hồ đoán được Phó Diên Thăng định làm gì, lí trí không thể nào chấp nhận nổi, chỉ là chưa kịp co lên thì Phó Diên Thăng đã nâng chân hắn, chậm rãi liếm thứ tròn tròn bên dưới.

“Uhhh…” Eo Thích Tự như nhũn ra, cả người chỉ thấy tê dại. Hắn vô thức đưa tay đẩy đầu đối phương, hổn hển không ra hơi: “Thầy… Phó…”

Đùi non ngứa ngáy khi tóc người kia cọ qua, nhưng trí mạng nhất là bộ vị nhạy cảm còn đang bị mặt lưỡi thô ráp càn quét qua, khiến toàn thân bủn rủn.

Cảm giác ấm áp dần dịch chuyển, giây phút bị đối phương ngậm vào, Thích Tự chỉ cảm thấy một dòng điện cao thế nào đó vừa giật cho võ não nổ tung. Giây trước hắn vẫn còn quyết tâm hưởng thụ, mà giây sau đã vội hoảng hốt chui lại vào vỏ quýt.

Hắn đưa một tay lên che mắt, một tay yếu ớt nắm lấy tóc Phó Diên Thăng, không biết là muốn kéo ra hay đẩy đối phương ngậm vào sâu hơn.

Mấy phút sau đó, Thích Tự thoải mái đến độ chỉ muốn tan ra trong miệng đối phương.

Cùng với nhịp điệu của Phó Diên Thăng, cổ họng hắn cũng phát ra những tiếng rên đứt đoạn, phảng phất mang giọng mũi, âm điệu uyển chuyển như loài động vật nào đó đang phát tình.

Dưới sự kích thích hoàn toàn mới lạ này, không bao lâu sau Thích Tự đã bắn.

Như vừa được Phó Diên Thăng đưa lên chín tầng mây với xung quanh sáng choang, ý thức của Thích Tự cũng thoải mái rong chơi trong thế giới tươi đẹp vô tận, hoàn toàn thanh thản và hạnh phúc.

Có điều lần này hắn không vô dụng thiếp đi luôn, Thích Tự mất một lúc lâu để cool down, dần lấy lại tinh thần, mới nhận ra Phó Diên Thăng đã dọn dẹp xong cho hắn. Chỉ là dường như bên dưới vẫn quyến luyến nhiệt độ trong khoang miệng đối phương, mãi không hết nóng.

Hắn nghe thấy Phó Diên Thăng cười cười bên tai mình hỏi: “Lại lag rồi à?”

Thích Tự: “…”

Tâm tình hắn hiện đang rất phức tạp, trước giờ vẫn cho rằng đàn ông dùng miệng giải quyết cho một người khác là điều gì đó rất mất mặt, thế nhưng trải nghiệm vừa rồi lại khiến Thích Tự có một cái nhìn hoàn toàn khác về việc này… giữa hai người yêu nhau, chuyện ấy chẳng có gì đáng mất mặt, ngược lại chỉ thể hiện bản năng hết lòng vì tình yêu.

Thích Tự chủ động dính lên người Phó Diên Thăng, gặm nhấm đôi môi đối phương như mèo nhỏ liếm sữa, dùng phương thức thuần khiết này để bày tỏ lời cảm ơn của mình.

Phó Diên Thăng chấp nhận món quà lấy lòng của hắn, truyền ra một tiếng cười trầm thấp từ cổ họng, bàn tay vuốt ve sau lưng đối phương, rồi chậm rãi dịch xuống phía dưới, lướt qua khe đùi hắn đầy ám chỉ.

Thích Tự giật mình né đi như cá quẫy đuôi, vùi mặt vào hõm vai Phó Diên Thăng càng sâu, nhỏ giọng nói: “Đợi thêm chút nữa thôi…”

Phó Diên Thăng thu tay vuốt ve gáy hắn, hôn hôn vành tai đối phương: “Tự giác thế?”

“… Không bằng anh.” Thích Tự im im một lát, rồi lại thành thật nói, “Cứ học theo anh đã.”

Phó Diên Thăng ngẩn ra mất vài giây, hỏi: “Này, chẳng lẽ học xong cậu cũng định thực hành chuyện ấy với tôi?”

(*đoạn này là innuendo về s3x thật chứ không phải handj hay blowj nữa nha, ý hỏi chẳng nhẽ sau này Cá cũng định 👉👌 Thầy…)

Thích Tự: “Nói sau đi.”

Phó Diên Thăng: “…”

Ngày hôm sau tiếp tục việc học chuyên môn, Phó Diên Thăng nhạy bén phát hiện ra, dường như Thích Tự không được tập trung như bình thường.

Hắn cứ giảng là đối phương lại nghĩ đi đâu đâu.

Đến lần thứ năm thứ sáu thấy Thích Tự thất thần trong lớp, Phó Diên Thăng đành phải vỗ tay một cái trước mặt hắn: “Sao đấy, nghĩ gì thế?”

Thích Tự vội né tránh ánh mắt: “Không có gì…”

Phó Diên Thăng nhìn nhìn đầy ngờ vực, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua, cộng với bản chất ngây thơ của Thích Tự, hắn đoán hôm nay đối phương có hơi mất tập trung một chút cũng dễ hiểu, khả năng vài ngày nữa là sẽ bình thường.

Thế nhưng không ngờ, suốt một tuần sau đó, Thích Tự vẫn cứ như vậy.

Không chỉ thất thần, tên nhóc kia còn thường xuyên nhìn hắn với cặp mắt đào hoa ánh nước đầy ái muội, khiến Phó Diên Thăng cũng bị quyến rũ cho đứng ngồi không yên.

Một tối mấy hôm sau, hai người tắm xong lên giường, lại bắt đầu ôm ôm hôn hôn—đây là điềm báo cho thấy Thích Tự muốn thân mật với hắn.

Phó Diên Thăng cũng nhiệt tình hôn lại, chỉ là trong lúc hôn, hắn cứ có cảm giác Thích Tự đang cố kéo đầu mình xuống dưới.

Phó Diên Thăng ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy Thích Tự cũng đang ngây ngốc nhìn mình, nhỏ giọng lầm bầm: “Dùng miệng…”

Phó Diên Thăng không khỏi sửng sốt, đến khi hiểu ra mới hung hăng nhìn hắn nói: “Đừng nói là gần đây cậu thường xuyên mất tập trung cũng vì thèm khát cái miệng tôi đấy nhé?”

Thích Tự ngượng ngùng né mắt đi… Hắn cũng đâu có muốn, nhưng ai bảo lần ấy thích như vậy, hại hắn gần đây cứ trông thấy Phó Diên Thăng là lại nao nao hồi tưởng về đêm đó, chỉ muốn kéo đối phương xuống chỗ kia của mình.

Phó Diên Thăng thật sự dở khóc dở cười: “Cậu lại còn định ăn ngon nó quen đấy à?”

Thích Tự vòng tay ra sau lưng đối phương, lấy lòng nói: “Tại kĩ thuật anh tốt…”

“Khen tôi cũng vô dụng thôi.” Phó Diên Thăng mạnh tay vỗ lên mông hắn, cố ý nói, “Cho làm đến cùng thì tôi làm.”

Trong mắt Thích Tự lập tức ánh lên vẻ mất mát.

Nhưng dù sao Thích Tự chỉ mới nếm mùi tình, Phó Diên Thăng cũng không thể dung túng cho hắn mãi, hai người cùng lắm chỉ làm loại chuyện này một đến hai lần một tuần, bèn dỗ dành thanh niên kia: “Thôi, tuần sau về nước rồi, chúng ta mới học được ba môn, mà có khi phải cuối kì mới quay lại được, cậu cứ mất tập trung như thế cẩn thận rớt môn đấy.”

Thật ra tiến độ của Phó Diên Thăng gần như là một tuần một môn, Thích Tự thấy hiệu quả đã rất cao rồi.

Có điều đối mặt với Thầy Phó đầy lí trí như thế, Thích Tự cũng không yêu cầu nổi thành lời, rõ ràng hợp đồng nói hắn cho Phó Diên Thăng phúc lợi, vậy mà thực tế lại đảo lộn thế này đây.

Thích Tự hơi mất hứng, nhưng cũng không tiếp tục đòi hỏi: “Vậy thôi.”

Phó Diên Thăng thấy vậy mà bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, tối nay cho cậu sướng một lần nữa.”

Thích Tự sửng sốt, hai mắt lập tức sáng lên, nhìn người trước mắt đầy chờ mong.

Phó Diên Thăng nhìn bộ dạng này của Thích Tự mà trái tim hơi nảy lên, mơ hồ cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị tên nhóc này vắt chết…

*

Thích Tự và Phó Diên Thăng ở lại thành phố P thêm mười ngày, đến đầu tháng 11 mới kết thúc sinh hoạt ngọt ngào của hai người, dắt tay nhau quay lại Hải Thành.

Về Hải Thành, Thích Tự vẫn ở khách sạn để tiện cho công việc, mà Phó Diên Thăng là cố vấn của hắn, dĩ nhiên cũng dính lấy nhau như hình với bóng.

Mục đích chuyến về nước lần này của Thích Tự một là để đăng kí quyền sở hữu cổ phần ở MeiWei như ba hắn có nói trên điện thoại hôm trước, mà hai là vì công việc của bộ phận phát triển công nghệ.

Diệp Khâm Như đã đến Tư Nguyên nhậm chức Chuyên viên Chiến lược của Phòng Phát triển Công nghệ từ hồi cuối tháng 10, do nổi tiếng trên mạng nên lần nhảy việc này của hắn cũng gây ra một trận rúng động trong ngành, đồng thời còn khiến thêm không ít người biết về dự định tiến vào lĩnh vực khoa học kĩ thuật của tập đoàn Tư Nguyên.

Tập đoàn thành lập một văn phòng đặc biệt dành cho bộ phận Phát triển Công nghệ ở Hải Thành, ngay sau hôm về nước, Thích Tự cũng đến công ti gặp Diệp Khâm Như luôn.

“Hoan nghênh Diệp tổng về với Tư Nguyên.” Thích Tự gặp mặt bắt tay Diệp Khâm Như trong văn phòng đối phương.

Diệp Khâm Như khách khí nói: “Cũng nhờ Thích tổng ưu ái, sau này chúng ta cùng nhau phát triển.”

Thích Tự đảo mắt một vòng, có vẻ tập đoàn cũng rất xem trọng Chuyên viên Chiến lược mới về, nên mới cho Diệp Khâm Như nguyên một văn phòng 50m2 như này. Có điều ngoài khu vực làm việc và khu vực tiếp khách cho Diệp Khâm Như, trong góc còn có một phòng kính nho nhỏ tách biệt, với đầy đủ bàn ghế, máy tính và giá để tài liệu.

Thích Tự tò mò hỏi: “Phòng kia của ai vậy?”

Diệp Khâm như: “Chỗ cho trợ lí Ngô Song của cậu đấy, tôi mới đến Tư Nguyên được một tuần nhưng đã thấy cậu nhóc rất nhanh nhạy được việc. Đúng lúc bên hành chính nói là phòng làm việc tầng này có hạn, tôi mới bảo bọn họ dành một khu trong văn phòng tôi cho cậu ấy.”

Đang nói, Ngô Song cũng gõ cửa tiến vào: “Thích tổng, hai người tới rồi đấy à? Phòng họp bên cạnh cũng chuẩn bị xong rồi.”

Thích Tự vuốt cằm nói: “Được, tôi sang giờ đây.”

Tiện thể ở công ti, Thích Tự cũng muốn gặp ba người mà Phó Diên Thăng tuyển giúp hắn luôn.

Ba người lần lượt tên Khúc Hành, Liệu Thanh Sơn và Phùng Diệu—trong đó Khúc Hành và Liệu Thanh Sơn là chuyên viên phân tích cao cấp, đều từng làm việc ở các công ti công nghệ và đơn vị phân tích dữ liệu nổi tiếng, còn Phùng Diệu là nữ 36 tuổi, trước đó từng làm Quản lí Rủi ro ở một ngân hàng quốc gia.

Tổ đội năm người, tuổi trung bình còn chưa quá 30.

Tất cả đã chờ sẵn trong phòng họp, ngoại trừ Diệp Khâm Như và Ngô Song, ba người kia hôm nay mới gặp Thích Tự lần đầu. Tuy đều từng trộm nghe qua về điều kiện của sếp mới, bọn họ vẫn có chút bất ngờ khi trông thấy ngoại hình tuấn mĩ của hắn.

“Mọi người cứ ngồi đi, đừng câu nệ.” Thích Tự ngăn bọn họ đứng dậy nghênh đón, ngồi xuống ghế trung tâm rồi mới giới thiệu, “Tôi là Thích Tự, Phó Quản lí của Bộ phận này.”

Hắn còn trẻ, nhưng từ nhỏ đã sống như vương tử, lại quen với cảnh tượng hoành tráng, cho nên chỉ ngồi xuống mở miệng cũng đầy phong thái.

Thích Tự chỉ vào hai nhân vật quan trọng bên trái và phải mình, lần lượt giới thiệu: “Ngồi bên trái tôi là cố vấn thương vụ, Thầy Phó Diên Thăng. Bên phải tôi đây là Diệp tổng Diệp Khâm Như. Chắc mọi người đều đã gặp nhau rồi. Trước mắt tôi vẫn đang học năm thứ ba khoa Kinh Tế của đại học Stafford, chỉ có thể thỉnh thoảng về nước tham dự một vài sự kiện trọng đại, mọi vấn đề liên quan đến công việc thường ngày của team mọi người cứ nghe theo sắp xếp của Diệp tổng là được.”

Đợi Thích Tự nói xong, những người còn lại cũng báo cáo qua về tình huống công tác kể từ khi nhậm chức.

Sau hai tháng được Phó Diên Thăng dạy bảo, hiện tại Thích Tự đã có thể tự tin nghe hiểu các thuật ngữ chuyện ngành mà bọn họ hay dùng.

Khác với lễ nghi quan trường phiền phức của thế hệ trước, Thích Tự xưa nay không thích dài dòng, hiệu suất họp bàn rất cao, cuộc gặp mặt làm quen cũng không kéo dài quá 40 phút.

Lúc kết thúc cuộc họp, Thích Tự đứng dậy nói: “Hân hạnh được quen biết mọi người, tối nay tôi có mở một bữa tiệc ở khách sạn Westin, hi vọng tất cả đều có thể tham dự.”

7h tối đó, đám người bọn họ tụ tập về một phòng riêng trong khách sạn Westin.

Thích Tự đã thay sang một bộ vest thủ công sáng màu, đợi mọi người ổn định chỗ ngồi xong, hắn mới trực tiếp vỗ tay gọi phục vụ mang vào hai chai vang đỏ.

“Hồi cuối tháng 8 gặp mặt ở Yến Thành, nghe Diệp tổng nói muốn uống Lafite 82 nên tôi mới xin ba hai chai để mang về nước chuyến này, một khui ra chiêu đãi mọi người.” Thích Tự mỉm cười nhìn về phía Diệp Khâm Như, nói, “Còn bình này xin tặng Diệp tổng về làm kỉ niệm.”

Lời này vừa ra, không chỉ có mọi người lên tiếng trầm trồ, mà ngay cả Diệp Khâm Như cũng phải kinh ngạc.

Hắn biết bối cảnh như của Thích Tự mà muốn mua chai rượu này cũng không khó khăn gì, nhưng việc đối phương đứng trước mặt mọi người nói ra những lời ấy lại mang ý nghĩa khác hẳn.

“Phiền cậu phải nhớ.” Diệp Khâm Như nhìn nhìn Thích Tự, lần đầu tiên trong mắt ánh lên vẻ quy phục.

Thích Tự cười nói: “Diệp tổng, quân tử đã nói thì phải giữ lời, chuyện gì đã hứa, tôi nhất định không quên.”

Khui rượu ra, cả hội nâng chén cụng li xong, Thích Tự lại nói: “Tôi biết các vị ở đây đều là tinh anh trong giới, là tiền bối của tôi cả về tuổi tác, sau này tôi còn phải học hỏi rất nhiều từ mọi người.”

Khúc Hành vội nói: “Không dám không dám.”

Liệu Thanh Sơn và Phùng Diệu cũng lên tiếng: “Thích tổng khiêm tốn quá.”

Sau một chén rượu, cảm tưởng như khoảng cách giữa mọi người cũng rút đi không ít, anh một lời tôi một lời lần lượt chia sẻ về trải nghiệm và những chuyện bản thân từng gặp trong công việc trước kia.

Ngoại trừ vài lời khai tiệc, về sau chủ yếu Thích Tự chỉ chăm chú lắng nghe, nhưng cũng không hề mất đi thiện cảm của mọi người.

Chưa kể không rõ là do Thích Tự điều chỉnh thái độ khác nhau cho từng trường hợp khác nhau, hay là do hắn thay quần áo, mà những người còn lại đều cảm thấy hắn ở trên bàn cơm còn có mị lực hơn cả lúc ở trong phòng họp sáng nay.

Sau phân nửa vòng rượu, Thích Tự bắt đầu thấy hơi lâng lâng, Phó Diên Thăng thấy hắn định uống tiếp thì nói thẳng: “Rượu lâu năm mạnh đấy, đừng ham.”

Thích Tự dừng lại, ngoan ngoãn ừm một tiếng rồi nói: “Hàu sống.”

Phó Diên Thăng chuyển hàu sống đến trước mặt hắn, còn vắt chút chanh lên giúp rồi mới đưa qua.

Lúc Thích Tự ăn hàu sống, Phó Diên Thăng còn cẩn thận đưa khăn ăn cho hắn chấm nước bên khóe miệng.

Diệp Khâm Như theo dõi tương tác nho nhỏ giữa Phó Diên Thăng và Thích Tự một hồi, lại hồ nghi nhìn sang Ngô Song mặt lạnh ở bên cạnh, hắng giọng nói: “Tiểu Ngô, rót giúp tôi thêm ít rượu.”

Ngô Song: “Ò…”

Diệp Khâm Như: “Quay hộ tôi đĩa hàu sống qua đây với.”

Ngô Song nhíu mày: “Chẳng phải anh bị dị ứng với hàu sống à?”

Diệp Khâm Như: “Ô? Sao cậu biết?”

Ngô Song: “Hình như tôi có đọc được trên Weibo của anh.”

Diệp Khâm Như nhìn hắn đầy hứng thú: “Cậu theo tôi lâu thế rồi cơ á? Weibo tôi đăng từ bốn năm trước mà cũng nhớ rõ như vậy?”

Ngô Song định phản bác, nhưng ngẩng lên đã thấy Phó Diên Thăng nhìn mình chằm chằm, đang há miệng dở lại phải ngậm vào.

Diệp Khâm Như nhếch miệng mỉm cười, cảm thấy hiện tại đều trở nên tươi đẹp.

Bữa cơm này kéo dài đến 8h30, nhưng đây mới chỉ là trận mở đầu..

Hôm sau, bọn họ chính thức gặp mặt bên Tư Trạch, họp nửa ngày để thảo luận về việc thu mua những công ti công nghệ có triển vọng đã được tìm hiểu trong giai đoạn trước đó.

Tổ đội bên Tư Trạch không có thay đổi, vẫn là mấy người cũ. Trong cuộc họp, Thích Tự cũng gặp lại trợ lí Tổng Phổ Tâm của Tư Trạch.

Hai tháng rưỡi không gặp, dường như trợ lí Tống lại gầy gò hơn, cả buổi không nói lời nào, chỉ ngồi im đánh máy ghi chép về cuộc họp giúp Tư Trạch.

****

<Epilogue>

Một—

Phó Diên Thăng: “Này, chẳng lẽ học xong cũng định thực hành với chồng à?”

Thích Tự: “Để nói sau đi.”

Phó Diên Thăng: “Khỏi, chờ đến lúc đấy, chồng nhất định sẽ cho em không nói được nên lời.”

Hai—

Thích Tự: “👅”

Phó Diên Thăng: “Ông đây đã phải nhịn rồi thì chớ, em còn ở đó mà câu dẫn à! (╯‵□′)╯︵┻━┻”

vtrans by xiandzg

T/N: Tôi thương thầy không để đâu cho hết =)))))) Cá nhỏ ngây thơ bị mở chốt dục cầu bất mãn rồi, giờ thầy cứ gọi là hứng đủ =))))

Ngoài ra chưa thấy Hi xác nhận gì nhưng cp Lá Ngô có vẻ nhiều hint quá:”>