Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 95 Đúng là tuyệt tình

Kết quả của ba ngày trụy lạc là đến hôm xuất phát về nước, hai đùi Thích Tự vẫn ê ẩm như nhũn ra. Phó Diên Thăng đã định để lên máy bay bàn bạc vài vấn đề của công ti, rốt cục hắn mới nghe được vài câu đã díu mắt lại.

Thấy hắn mơ mơ màng màng, Phó Diên Thăng cũng biết mấy ngày nay làm quá hăng, dịu giọng nói: “Muốn ngủ thì ngủ chút đi, mấy chuyện này cậu không hiểu quá rõ cũng không sao.”

“Mai đi gặp cổ đông của Liên Tú rồi, tôi làm phó quản lí mà chỉ biết nửa vời như thế sao được?” Thích Tự nhắm mắt lại, chấn chỉnh tinh thần rồi nói, “Anh nói tiếp đi, tôi nghe…”

Rõ ràng là đang ra lệnh, nhưng giọng nói của Thích Tự lúc này lại biếng nhác khàn khàn, mang vẻ gợi cảm khiến không ai có thể coi nhẹ.

Nhớ đến tiếng rên của Thích Tự trong lúc hai người làm tình, Phó Diên Thăng phải hít sâu vài hơi mới tìm lại được tỉnh táo.

“Được rồi…” Hắn lại nói thêm một hồi, ban đầu Thích Tự còn câu được câu chăng ừm ờ, nhưng không bao lâu sau đã lực bất tòng tâm chìm vào mê man.

Phó Diên Thăng lắc đầu cười nhẹ, thầm thì một câu “Cứ gồng” rồi vươn tay đắp cho hắn lớp chăn.

Nhìn dáng ngủ của thanh niên tuấn mĩ, hắn lại không kìm được lòng mà hôn một cái lên khóe môi đối phương.

Không ngờ cảnh này lại bị tiếp viên tình cờ đi qua trông thấy, nữ nhân viên mặc đồng phục lập tức đỏ mặt, cười cười với Phó Diên Thăng rồi ra vẻ bình tĩnh rời đi.

Sau hành trình hơn mười tiếng, máy bay cũng đáp xuống Hải Thành.

Ra đến sân bay, Thích Tự phát run cầm cập với không khí ướt lạnh của Hải Thành, Phó Diên Thăng thấy vậy bèn khoác ngay cho hắn áo phao mình mang theo.

Thích Tự rụt người trong tấm áo khoác rộng, thấp giọng cười: “Trước kia, có là mùa đông tôi cũng không phải mặc cái này.”

Phó Diên Thăng: “Vừa cảm dậy mà, đừng để dính lạnh.”

Thích Tự nhìn sang hắn, ánh mắt lộ ra vẻ oán trách: “Có mà vì cảm đấy?”

Phó Diên Thăng nắm tay chống lên môi ho nhẹ, nói: “Cẩn thận chút không thừa.”

Thích Tự hừ nhẹ một tiếng, quay đầu rời đi.

Bởi vì ngay hôm sau đã phải gặp mặt cổ đông của Liên Tú, hai người xuống máy bay xong về thẳng trụ sở tập đoàn theo xe mà Ngô Song đặt trước, để họp với mấy người Diệp Khâm Như.

Lên xe, Phó Diên Thăng mới giải thích với Thích Tự: “Lát nữa họp chủ yếu là để xác định giá mua Liên Tú.”

Thích Tự hơi uể oải vuốt mũi, hỏi: “Chúng ta ra bao nhiêu thì phù hợp? Tôi nhớ lần trước anh bảo ước giá là 285 triệu phải không.”

Phó Diên Thăng: “Ừm. Sau khi nhận được phản hồi của tôi, Diệp tổng đã cho cấp dưới đi làm ước giá lại, trước mắt xét thấy Liên Tú chỉ đáng giá 2.68 tỉ thôi. Hai cổ đông mà ngày mai chúng ta gặp mặt nắm giữ 53% Liên Tú, chỉ cần ra giá khoảng 140 triệu, thêm chừng 50 triệu dao động nữa là tương đối hợp lí. Song nếu giá báo của hai bên chênh nhau nhiều quá thì còn phải mặc cả nữa, chưa chắc đã đàm phán xong ngay lần đầu đâu.”

Lần đầu tiên làm việc với dự án trên trăm triệu, Thích Tự không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Hắn hỏi: “Anh liên hệ với Diệp tổng lúc nào vậy?”

Phó Diên Thăng: “Lúc cậu ngủ.”

Thích Tự: “…”

Rõ ràng mấy ngày vừa rồi Phó Diên Thăng không mất sức ít hơn, cũng không xuống giường ít hơn hắn, tại sao vẫn có thể xử lí công chuyện sau khi hắn ngủ? Tinh lực của người này cũng quá dồi dào rồi…

Đến trụ sở tập toàn, Thích Tự gặp Diệp Khâm Như hàn huyên một lát trước.

“Nghe bảo mấy hôm trước cậu ốm phát sốt à?” Diệp Khâm Như nhìn hắn đánh giá, “Mặt mũi nhợt nhạt, mà nghe giọng vẫn khàn lắm, chưa khỏi hẳn à?”

Thích Tự: “…”

Có trời mới thấu giọng hắn không phải vì sốt mà khàn, nhưng đứng trước sự quan tâm của Diệp Khâm Như, Thích Tự chỉ có thể lúng túng đồng tình, nói: “Cũng gần khỏi rồi.”

Diệp Khâm Như nói: “Cậu vẫn còn đi học, có lơ là chuyện của công ti một chút cũng không sao, đã tuyển tôi về thì một số việc cứ yên tâm giao cho tôi.”

Thích Tự ừ một tiếng, lại hỏi hắn: “Ngày mai đàm phán với Liên Tú, anh định thế nào?”

Diệp Khâm Như: “Thu mua Liên Tú không khó, bọn họ bán cho ai cũng không tốt bằng Tư Nguyên, vấn đề là bao nhiêu tiền thôi, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Phiền não bây giờ phải là Hồng Trang, nửa tháng cậu về Cali vừa rồi, tôi đã đưa người đi đặt vấn đề tận hai lần, nhưng mà Tô Cánh kia đúng là khó chơi.”

Thích Tự nghĩ nghĩ, hỏi: “Nếu rốt cục vẫn không được, chúng ta tự gây dựng tiếp được không?”

Diệp Khâm Như: “Tự gây dựng thì phải mất ít nhất một năm mới đạt được đến quy mô của Hồng Trang. Mấu chốt không phải độ khó, mà là thời gian.”

Thích Tự cũng hiểu chỉ muộn hơn một chút là sức cạnh tranh đã thấp đi, hỏi: “Cho nên nhất định phải có được Hồng Trang mới được?”

Diệp Khâm Như: “Tốt nhất là như vậy.”

Thích Tự suy nghĩ một hồi, lại hỏi: “Tư Trạch nói sao?”

Diệp Khâm Như: “Tư tổng nói sẽ đi tìm đường dây khác.”

Thích Tự: “Đường dây khác?”

Diệp Khâm Như giải thích: “Tiếp xúc chính diện không được người ta để ý thì buộc phải tìm một đường khác thôi. Thật ra phía tôi cũng đang xem còn cách gì khác không. Tô Cánh kia muốn làm công ti lớn mạnh thật nhanh, kiểu gì cũng cần đến đầu tư, mà một khi nhận đầu tư thì cổ phần trong tay hắn sẽ giảm đi, chúng ta có thể lợi dụng cơ hội ấy.”

Nghe Diệp Khâm Như nói vậy, Thích Tự không khỏi nhớ lại sự tình giữa Bồ Câu và Hỉ Thước, hai bên cũng tranh đấu quyết liệt dai dẳng mãi, nhưng Bồ Câu ham thắng nhanh nên đã rơi vào bẫy, cuối cùng bị Lâm Hoán bắt tay với Vương Quần bắt gọn.

Có điều nhớ tới thủ đoạn của Lâm Hoán và Hứa Kính, Thích Tự luôn cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn cũng biết thương trường là nơi anh lừa tôi gạt, đầy rẫy âm mưu, nhưng trên hết, Thích Tự vẫn mong bọn họ có thể đàm phán những việc mua bán này như cách mà Phó Diên Thăng đã mời Diệp Khâm Như về giúp hắn—thẳng thắn kết giao, hai bên cùng có lợi.

Họp qua một lát, Thích Tự và Phó Diên Thăng cũng quay lại khách sạn.

Hai người lần lượt tắm rửa, lúc Phó Diên Thăng đi ra từ phòng tắm, thấy Thích Tự vẫn mặc áo choàng tắm ngồi trên sofa như có tâm sự gì, bèn hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Thích Tự ngập ngừng một lát, rốt cục cũng nói ra ý nghĩ của mình cho Phó Diên Thăng: “Tôi muốn đích thân đi gặp Tô Cánh kia.”

Phó Diên Thăng cảm thấy hứng thú, nói: “Ồ? Vì sao?”

“Diệp Khâm Như nói bọn họ đã đặt vấn đề với Tô Cánh hai lần, nhưng người này quá khó chơi, Tư Trạch cũng bắt đầu đi tìm đường khác, nhưng tôi nghĩ công ti kia dù sao cũng do chính Tô Cánh sáng lập nên…” Thích Tự nhìn lên, “Tôi nhớ anh đã từng nói, có giỏi giang kiêu ngạo đến đâu, chỉ cần là người phàm thì đều có sở cầu của riêng mình. Vấn đề không phải trả giá bao nhiêu, cho địa vị gì, mà phải biết được cái mà bọn họ thầm muốn. Nếu có thể tìm ra và phân tích xem ý nghĩ của Tô Cánh thích hợp hay mâu thuẫn với hướng đi của Tư Nguyên ở điểm nào, chưa biết chừng đàm phán chính diện vẫn còn có cơ hội.”

Nghe những lời này của hắn xong, ánh mắt Phó Diên Thăng cũng đầy vẻ tán thưởng: “Cậu nói rất đúng, xuất phát điểm của Tô Cánh là dân làm kĩ thuật, trong khi trên danh nghĩa thì Công nghệ Hồng Trang chỉ là nền tảng hỗ trợ make-up vlogging. Thật ra tôi cũng chưa nghĩ ra lí do vì sao Tô Cánh lại nhất nhất phải nắm được quyền khống chế Hồng Trang, cách giải thích duy nhất là anh ta đã có quy hoạch độc đáo gì đó cho hướng phát triển hoặc trình độ kĩ thuật của công ti. Chúng ta vừa đến mà đã đặt vấn đề đầu tư rồi đoạt quyền khống chế công ti người ta thì bị từ chối cũng phải thôi, nhưng thế không có nghĩa anh ta là người quá khó chơi.”

Hai mắt Thích Tự sáng lên: “Anh cũng cảm thấy thế?”

Phó Diên Thăng: “Đúng vậy, năm xưa Tô Cánh phản bội Lôi Hoành, thậm chí từ chối đề nghị thu mua giá cao của Lôi Hoành để bán lại Quang Thần cho công ti đối thủ, thì có thể thấy rõ ràng người này coi trọng tư tưởng của mình hơn là danh lợi. Tôi cũng nghe nói Tư Trạch đang tìm đường khác, thế lực và kết nối của Tư Thị thì lớn rồi, muốn cưỡng chế đoạt lấy Hồng Trang thì không khó, song nếu đối phó với người như Tô Cánh bằng thủ đoạn này, làm không tốt sẽ chỉ dẫn đến tổn thất cho cả hai.”

Thích Tự không khỏi hào hứng vì mình và Phó Diên Thăng có chung nhận thức này, lập tức đứng dậy nói: ” Vậy hay tranh thủ dip nghỉ này, chúng ta nhờ Diệp tổng sắp xếp cho một buổi gặp mặt với Tô Cánh.”

Vạt áo choàng tắm thùng thình phanh ra không ít lúc hắn đứng dậy, để lộ đầy rẫy vết tích còn đó trên da thịt trắng ngọc của thanh niên.

“Được…” Sắc mắt Phó Diên Thăng lập tức trầm đi, hắn bước tới ôm eo đối phương.

Thích Tự biết ngay Phó Diên Thăng muốn làm gì, nhanh chóng đẩy người ra: “Hôm nay không được!”

Phó Diên Thăng chôn mặt vào cổ hắn mút nhẹ: “Biết rồi, tôi chỉ hôn thôi.”

Thích Tự bất giác nhớ lại ba ngày mây mưa không ngớt với Phó Diên Thăng, lòng muốn cự tuyệt nhưng thân thể đã mềm nhũn, còn phối hợp ngửa cổ lên, híp mắt nói: “Lần nào anh chả nói thế…”

Có lần nào là không bắt đầu từ “chỉ hôn thôi”? Chọc đến khi hắn muốn mà không ngừng nổi nữa thì nói gì chẳng được!

Được Phó Diên Thăng hôn một hồi, Thích Tự quả nhiên có cảm giác, vội vàng phải nhấc chân giẫm đối phương một cái.

Phó Diên Thăng cười cười buông hắn ra: “Được rồi, tôi có chừng mực mà, hôm nay không làm thật.”

“Về phòng anh mà ngủ.” Thích Tự nói xong quay lưng, cởi áo choàng tắm ra thay bằng áo ngủ cotton, đến khi quay lại vẫn thấy Phó Diên Thăng đứng đó nhìn mình.

Thích Tự đảo mắt qua thứ đã có dấu hiệu ngóc đầu của đối phương, trên mặt bắt đầu nóng ran: “Vẫn chưa đi à?”

Phó Diên Thăng nhìn hắn một hồi, trầm giọng nói: “Vậy tôi về phòng bên cạnh.”

Thích Tự không buồn lưu luyến vẫy tay: “Mai gặp lại.”

Hắn xốc chăn trên giường, vì phòng lớn nên không nhìn thấy Phó Diên Thăng rời đi, chỉ nghe tiếng cửa phòng bị mở ra, sau đó sập lại đánh “cạch”. Không gian một lần nữa yên tĩnh, nhưng không hiểu sao Thích Tự lại cảm thấy có chút mất mát.

Đã lâu không ngủ một người, nhưng vì mai còn phải làm chính sự, Thích Tự không thể không lí trí để mình nghỉ ngơi cho tốt.

Đưa tay tắt đèn xong, Thích Tự mới nhắm mắt được một lát đã thấy bên giường lún xuống, còn bị thứ gì đó lần tới.

Đến khi hơi người quen thuộc tràn đến, biết đó là Phó Diên Thăng rồi, Thích Tự mới bình tĩnh lại, cả giận nói lớn: “Anh muốn doạ chết tôi à!”

“Chỉ muốn xem cậu có tuyệt tình như vậy thật không thôi mà…” Phó Diên Thăng gặm cắn vành tai hắn nói, “Đêm qua còn nức nở gọi chồng trên giường, thế mà hôm nay đã không cho ngủ chung rồi…”

Thích Tự thẹn quá nóng người: “Cmn anh bảo ai nức nở! Đừng có nói lung tung! Ưm… Anh định làm gì? Đã bảo không làm rồi mà…”

Phó Diên Thăng cười khẽ: “Phạt cậu một chút.”

Thích Tự nhanh chóng bị ghẹo đến ú ớ, đúng là Phó Diên Thăng không làm gì thật, nhưng lại chơi hắn đến nửa vời rồi phủi mông dậy.

“Ngủ ngon…”

Nghe cửa phòng một lần nữa sập lại, Thích Tự đá chân loạn xạ, thiếu điều trợn mắt ngất đi vì tức.

… Phó, Diên, Thăng!

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Dạy dỗ bà xã xong, phát hiện ra người khổ vẫn là mình, càng ngày càng khiêu chiến năng lực tự chủ của người ta, haiz…”

Thích Tự: “Tôi thấy ngày nào anh cũng thiếu đánh quá rồi đấy! (╰皿╯)”

vtrans by xiandzg

T/N: Hi đã về, chương 94 cũng đã đủ—